Chương 69 Ngửa bài
Sau khi ở lại Nam Kinh mười mấy ngày, Mạnh Tiểu Lục trở về Thượng Hải. Trước lúc lên đường, gã giao hết chìa khóa và giấy tờ nhà đất cho Lâm Nguyên Tâm, nói là nhờ bố vợ giúp trông nom nhà cửa. Gã bình thường không sống ở Nam Kinh, thực chất chính là để nhà họ Lâm đổi một chỗ ở bề thế hơn mà thôi.
Lâm Nguyên Tâm thấy hơi ngại, nhưng Giang Bình mẹ kế của Lâm Tố Tố thì không, Mạnh Tiểu Lục vừa đi khỏi, bà ta đã vội vàng dọn vào ở rồi, trong lòng hân hoan không kể xiết, hễ ra ngoài lại khoe khoang mình có con rể hiền, cảm tưởng còn thân thiết hơn cả con ruột nữa.
Sau khi về Thượng Hải, Mạnh Tiểu Lục ban ngày bận việc làm ăn, thi thoảng thì đưa Lâm Tố Tố đi dạo phố ăn cơm, cuộc sống rất hạnh phúc, tựa như chẳng tranh chấp gì với đời, không còn liên quan gì đến chốn giang hồ tranh đấu phức tạp kia nữa.
“Lục gia, Lục gia!” Đỗ Nguyệt Sênh hoảng hốt gọi. Mọi người đều đã quen thân, đám người dưới cũng không ngăn cản, dẫn Đỗ Nguyệt Sênh thẳng tới phòng khách.
Trần Quang đã dọn đi, trong nhà vắng vẻ hẳn, vì vậy Mạnh Tiểu Lục thuê thêm nhiều người hầu, dù sao thì bụng Lâm Tố Tố cũng ngày càng to hơn, cần phải có người chăm sóc. Mạnh Tiểu Lục thấy Đỗ Nguyệt Sênh thì không khỏi sinh nghi, trước đây, dù gặp phải chuyện lớn đến mấy, Đỗ Nguyệt Sênh cũng vẫn điềm đạm thong dong, bước đi chậm rãi, sao hôm nay lại thất thố như vậy. Gã liền cất tiếng hỏi: “Ông chủ Đỗ chớ gấp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ông chủ Hoàng xảy ra chuyện rồi.”
Nếu hỏi rằng Mạnh Tiểu Lục tiếp xúc nhiều nhất với nhân vật nào trong giới giang hồ ở bến Thượng Hải, đương nhiên là Đỗ Nguyệt Sênh, nhưng nếu hỏi gã hợp tính ai nhất, thì trên thực tế lại là Hoàng Kim Vinh.
Buổi tối mấy hôm trước, Hoàng Kim Vinh lại đi nghe hát, vốn dĩ còn rủ cả Mạnh Tiểu Lục đi cùng, nhưng Lâm Tố Tố đột nhiên bị nghén, hết sức khó chịu, Mạnh Tiểu Lục bèn gạt hết mọi việc sang một bên ở nhà với vợ. Chính buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện, lúc đó Lộ Lan Xuân đang hát, không hiểu vì sao lại lạc mất điệu, có một vị thiếu gia ở bên dưới liền hú hét lên, trò này thường gọi là khen ngược, hoặc hoan hô ngược.
Nếu là người khác hát sai, khán giả bên dưới chắc chắn có người hú hét chế giễu theo, nhưng Lộ Lan Xuân thì khác, cô ta là bồ của Hoàng Kim Vinh, làm gì có kẻ nào dám vuốt râu hùm chứ, vì vậy chỉ có mình tên thiếu gia kia đứng lên. Không ngờ, tên thiếu gia chẳng những không dừng lại, mà còn kêu gào, bảo Lộ Lan Xuân đi xuống.
Đến đây thì Hoàng Kim Vinh cáu lên, đây chính là lúc y tỏ vẻ anh hùng, vì vậy liền bước tới giáng cho thiếu gia kia một cái tát. Thiếu gia kia thấy bên mình ít người, lại ở trên địa bàn của người ta, nên cũng rất biết điều, quay đầu bỏ đi luôn. Hoàng Kim Vinh thấy tên thiếu gia ăn mặc bảnh bao, lại dẫn theo vệ sĩ, biết đối phương không phải người bình thường, nên cũng không làm quá.
Vốn dĩ tưởng chuyện này như thế là xong, kết quả hôm qua ông chủ Hoàng bị người ta bắt đi, lúc đó súng gí vào đầu, có là ai thì cũng không làm gì được, người ta mang theo mấy chục người đến, bắt Hoàng Kim Vinh ở rạp hát. Thiếu gia kia bị mất mặt ở rạp hát, nên nhất định phải đòi lại thể diện cũng ở chính chỗ đó.
“Theo như ông nói, vậy kẻ bắt người kia là Lư Tiểu Gia?” Mạnh Tiểu Lục hỏi: “Đó chẳng phải là công tử nhà đại quân phiệt Lư Vĩnh Tường à? Chuyện này phiền phức rồi đây, nhưng tôi không hiểu lắm, ông chủ Đỗ, thế này thì tôi có thể giúp gì được chứ?”
Đỗ Nguyệt Sênh châm một điếu thuốc, luống cuống nói: “Người một nhà không nói chuyện khách sáo làm gì, Lục gia không phải người ngoài, họ Đỗ này cũng nói thực lòng luôn. Lục gia có quan hệ khăng khít với Mã gia, mà trong các phe phái quân phiệt lớn đều có người của Mã gia, ít nhiều cũng có thể…”
Đỗ Nguyệt Sênh còn chưa nói hết lời thì đã bị Mạnh Tiểu Lục chặn lại: “Ông chủ Đỗ cũng là người trong giang hồ, mấy lời quan hệ khăng khít gì gì đó không thể nói bừa được đâu. Ông hẳn cũng đã nghe nói rồi, Mã gia đang khai chiến với Khuyết môn, mà Thượng Hải lại là địa bàn của Khuyết môn, một câu quan hệ khăng khít này của ông chủ Đỗ có thể sẽ đẩy tôi vào chỗ chết đó.”
Đỗ Nguyệt Sênh lấy làm ngượng nghịu, mấy lần mở miệng ngập ngừng rồi lại không biết nên nói gì cho phải, quả thực nếu thế này thì Khuyết môn rất có thể sẽ vì Mạnh Tiểu Lục có qua lại với Mã gia mà quay sang đối phó với Mạnh Tiểu Lục, y làm như vậy là không cẩn thận, cũng không hợp lẽ, có lẽ ông chủ Hoàng có thể được cứu, nhưng Mạnh Tiểu Lục thì sẽ thế nào đây?
Đỗ Nguyệt Sênh nghĩ tới đây, bèn đứng dậy chắp tay nói: “Là do Đỗ mỗ đường đột rồi, để tôi nghĩ cách khác vậy.” Dứt lời, Đỗ Nguyệt Sênh liền cáo từ rời đi.
“Ông chủ Đỗ xin dừng bước.” Mạnh Tiểu Lục gọi Đỗ Nguyệt Sênh lại: “Tôi chỉ nói là những lời ấy không thể tùy tiện nói ra thôi, nhưng ông chủ Đỗ đã tìm đến tận cửa rồi, chuyện này tôi vẫn sẽ tìm cách giúp, song giúp được bao nhiêu thì tôi thực sự không dám hứa bừa. Tôi sẽ tìm các sư huynh ở Mã gia, nhưng nơi này là Thượng Hải, địa bàn của Khuyết môn, tôi nghĩ bọn họ có thể huy động được nhiều lực lượng hơn, thế này đi, lát nữa tôi sẽ hẹn gặp thiếu chủ của Khuyết môn, đó là anh kết nghĩa của tôi, chắc ít nhiều cũng giúp được gì đó.”
“Thế… thế này sẽ không gây phiền phức cho Lục gia chứ, nếu phiền thì Đỗ mỗ không nên làm rầy rà đến Lục gia thì hơn.” Đỗ Nguyệt Sênh nói.
Mạnh Tiểu Lục xua tay cười: “Chúng ta là bạn mà, giúp đỡ nhau không phải là việc nên làm hay sao? Ông cũng từng giúp tôi mà, đúng không?”
“Lục gia coi trọng tôi quá.”
Hiện giờ Mã gia đã không còn người ở Thượng Hải nữa, kể cả có còn thì cũng là những người ẩn mình trong bóng tối, Mạnh Tiểu Lục dĩ nhiên sẽ không vì chuyện này mà để các huynh đệ Mã gia khó khăn lắm mới tiềm phục được lại phải lộ mặt ra. Vì vậy, gã đi tìm Ngô Lập Thời trước. Ngô Lập Thời nói Lư Vĩnh Tường cực kỳ yêu chiều Lư Tiểu Gia, con trai bị bắt nạt, người làm cha như ông ta đương nhiên phải ra mặt, chuyện này chỉ e là khó giải quyết. Có điều, y sẽ giúp Mạnh Tiểu Lục nhờ người hỏi thăm, xem xem có con đường nào để chuyện to hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa thành không hay chăng, trước tiên cứ cứu Hoàng Kim Vinh ra rồi tính sau.
Ngô Lập Thời tức khắc đi tìm người, y bảo Mạnh Tiểu Lục ở nhà đợi. Giai Khuynh vừa đi dạo phố bên ngoài về, cô mặc một bộ xường xám ôm sát lấy người, tôn lên những đường nét gợi cảm trên cơ thể, nhìn vô cùng thu hút. Cô ngồi xuống đối diện với Mạnh Tiểu Lục, bảo người hầu đổi một cốc cà phê mới, nói: “Thử đi, mới nhờ người mua ở nước ngoài về đấy.”
“Chị dâu, tôi có chuyện muốn nói với chị.”
“Chú cứ nói đi.”
Mạnh Tiểu Lục không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn mấy người hầu xung quanh, Giai Khuynh hiểu ý mỉm cười, tức thì đám người hầu đều lui xuống hết. Cô lại cười nói: “Nghiêm túc vậy, chú muốn nói gì thế?”
“Chị yêu đại ca thật không?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.
Giai Khuynh ngây người, sắc mặt lạnh hẳn đi: “Tiểu Lục, có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.”
“Thoạt tiên, tôi muốn khơi chuyện này ra, để Ngô đại thúc nổi giận, dồn ép Yến sào các người sang phía Mã gia. Chị biết đấy, tuy tôi không phải người của Mã gia, nhưng là đồ đệ của Mã đầu, hai vị nắm quyền ở Mã gia hiện tại đều là sư huynh của tôi.” Mạnh Tiểu Lục nói.
Giai Khuynh tỏ vẻ bực bội, lạnh lùng hỏi: “Chú nói cái gì vậy?”
Mạnh Tiểu Lục lại tiếp tục tự nói một mình: “Sau đó tôi cảm thấy làm vậy tuy có lợi với Mã gia, nhưng lại gây tổn thương đến đại ca, nên mới tìm cơ hội nói chuyện với chị, nhưng mãi vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp. Hôm nay vừa khéo, tôi bèn nói luôn ở đây, nếu chị thực sự yêu đại ca, vậy thì dừng tay lại đi, nếu không thì mời chị đi khỏi đây cho.”
“Chú nói bậy bạ cái gì đấy!”
“Nhà họ Ngô ở Khuyết môn xưa nay vẫn luôn là cha truyền con nối, chỉ có một dòng chính duy nhất, đến giờ chưa tuyệt hậu cũng không phải dễ dàng gì. Nhưng nhà bọn họ lại không đông người, đặc biệt là nam đinh, xưa nay luôn chỉ có một. Thêm vào đó, nhân duyên của Khuyết môn trên giang hồ cũng không mấy tốt đẹp, trước đây thực lực tương đối yếu, vì vậy vẫn luôn bảo vệ con trai nối dõi cực kỳ nghiêm ngặt, đặc biệt là con một.
“Đại ca là con một, trước đây không ai biết tin tức gì về y cả, ngay cả Mã gia và Phong môn cũng không biết, vậy các người làm sao mà biết được? Tôi nhớ lúc đó ở Lạc Dương, tôi và đại ca chỉ là hữu duyên nên mới tình cờ quen biết, Yến sào cũng trùng hợp lừa gạt y một phen. Y không cho báo quan, cũng không để tôi tìm người trên giang hồ giải quyết, giờ nghĩ lại không phải là sợ phiền phức, mà là sợ mất mặt, Đại toàn tương lai của Khuyết môn không ngờ lại bị đám phụ nữ của Yến sào lừa gạt.
“Nhưng sau đó, khi Yến sào thu dưỡng Lam Nhược Y, tôi có nhắc đến tên Ngô Lập Thời, các người liền biến sắc mặt, chắc hẳn là sớm đã biết thân phận của Ngô Lập Thời rồi, phát hiện ra mình đánh bậy đánh bạ lại đụng phải con trai của Đại toàn Khuyết môn. Nếu phán đoán này của tôi là đúng, vậy thì rất nhiều sự việc về sau của các người liền trở nên hợp lý hợp tình, đây chính là lý do tại sao khi đối phó với Khuyết môn, Yến sào luôn có thể đoán trước một bước. Ví dụ như lần này Trần Lộ nói ra rất nhiều bí mật người khác không thể hay biết, tôi hết sức cảm tạ, song cũng lấy làm kinh hồn khiếp đảm, vì các người lấy tình cảm của con người ra để moi móc tình báo, để giao dịch.
“Chị dâu, tôi không biết chị có phải là người của Yến sào không, hay chỉ bán sức cho bọn họ, nhưng chị cần phải biết, nếu tôi nói chuyện này ra cho Đại toàn Ngô Khắc Dụng thì hậu quả sẽ như thế nào. Nói như thế cũng đủ rồi, tôi hy vọng chị có thể thẳng thắn với tôi.”
“Tôi… Tiểu Lục,” Giai Khuynh đột nhiên lắc đầu thở dài: “Tôi biết dù tôi có chống chế giải thích thế nào chú cũng sẽ không tin rằng tôi trong sạch, vì vậy tôi sẽ không thừa nhận mà cũng không phủ nhận, tôi chỉ muốn hỏi chú, chú muốn tôi làm như thế nào, hoặc giả chú có ý đồ gì?”
“Tôi chỉ mong chị có thể đối xử tốt với đại ca, không dùng phương thức này, thủ đoạn nọ để moi móc những chuyện liên quan đến anh ấy nữa. Những thứ khác, Tiểu Lục không có ý đồ gì cả, nếu chị làm được, chuyện này trời biết đất biết chị biết tôi biết, tôi nghĩ chị thể nào cũng có cách ứng đối với Yến sào, nếu thực sự không được thì để tôi ra mặt. Nhưng nếu tôi phát hiện tình hình có gì không đúng, thì chị cũng đừng trách tôi hạ thủ vô tình.” Mạnh Tiểu Lục nói.
Giai Khuynh cười cười, vẫn không thừa nhận, chỉ nói: “Tôi không rõ chú rốt cuộc có ý gì, nhưng tôi thay mặt đại ca cảm tạ chú.”
Mạnh Tiểu Lục không phụ lòng Ngô Lập Thời, vì Ngô Lập Thời mà gã đã từ bỏ một cơ hội tuyệt hảo để dồn ép Yến sào đứng sang phía Mã gia, tuy rằng quan hệ hợp tác kiểu vậy có tồn tại hiềm khích, lâu dài ắt sẽ xuất hiện vấn đề, nhưng đối với chiến lược ngắn hạn thì lại có rất nhiều chỗ tốt. Song vì nghĩa khí với huynh đệ, Mạnh Tiểu Lục đã từ bỏ. Còn Ngô Lập Thời cũng không phụ lòng Mạnh Tiểu Lục, dốc hết tâm sức liên hệ với người của Lư Vĩnh Tường.
Lư Vĩnh Tường có thể xếp vào hàng quân phiệt có tiếng tăm từ xưa, hồi trước khi Mạnh Tiểu Lục còn học việc ở Bắc Kinh, quân phiệt hệ phái An Huy nắm quyền thiên hạ, lúc đó Lư Vĩnh Tường chính là đại tướng của hệ phái này. Về sau, hai phái Trực Lệ - An Huy đại chiến, phe An Huy thua trận rớt đài, Lư Vĩnh Tường lại vẫn giữ được chức đốc quân Chiết Giang, không ai đụng vào ông ta được.
Lư Vĩnh Tường là người đi theo Viên Thế Khải từ thời kỳ đầu, về sau leo lên từng bước, đám thuộc hạ dưới trướng đều kinh qua gió tanh mưa máu, cùng nhau lớn mạnh. Tuy rằng những năm gần đây công thành danh toại, dần dần đã xa cách hơn, nhưng người nào người nấy đều hết sức nghe lời. Chiếm được vùng đất trù phú, có tiền, có binh lính, thuộc hạ lại không có kẻ mưu phản, Lư Vĩnh Tường cứ vậy tiếp tục làm vua một cõi, mặc cho thiên hạ phong vân đổi dời, ông ta vẫn cứ điềm nhiên bất động.
Thượng Hải không thuộc quyền quản hạt của Lư Vĩnh Tường, nhưng địa bàn của Lư Vĩnh Tường lại bao bọc Thượng Hải vào giữa, có do ông ta quản hay không chỉ là một câu nói mà thôi. Tất nhiên, miếng thịt béo như Thượng Hải cũng không thể để rơi vào tay người ngoài được, hiện nay, Trấn thủ sứ Tùng Hộ Hà Phong Lâm chính là tâm phúc của Lư Vĩnh Tường. Ở cả một dải Chiết Giang này, Lư Vĩnh Tường chính là hoàng đế, Lư Tiểu Gia chính là thái tử, thử nói xem, Hoàng Kim Vinh đánh thái tử một bạt tai, liệu có yên ổn được không?
Mặc dù biết ông chủ Hoàng bị giam ở đâu thì cũng không cứu ra nổi, Lư Tiểu Gia đã nói rõ lần này không nể mặt ai cả. Mạnh Tiểu Lục đợi ở nhà Ngô Lập Thời hết nửa ngày, sắc trời đã tối mà vẫn chưa thấy y đâu, đang định đi thì Ngô Lập Thời dẫn theo ba bốn sĩ quan trở về.
Mạnh Tiểu Lục được biết những người này đều là sĩ quan phụ tá, tham mưu của những nhân vật quan trọng dưới trướng Lư Vĩnh Tường, không khỏi kinh hãi trong lòng, không cần biết nơi khác thế nào, nhưng ít nhất ở địa bàn của Khuyết môn, e là Mã gia không thể can thiệp gì được vào quân đội và quan trường rồi. Mạnh Tiểu Lục chào hỏi mấy người đó trước, những người này nếu không phải là người của Khuyết môn, thì cũng được Khuyết môn nâng đỡ, tuyệt đối không đơn giản chỉ là quan hệ bỏ tiền ra mua chuộc, nên cũng có thể coi như người trong Tứ đại môn phái rồi. Bọn họ lập tức khách khí chào hỏi lại, gọi Lục gia.
Mạnh Tiểu Lục quyết đoán rất nhanh, cả bọn lái xe đến biệt thự nhà họ Hoàng. Biệt thự họ Hoàng đèn đuốc sáng trưng, trên bàn chất đầy sơn hào hải vị nhưng không ai có tâm tư ăn cơm. Thấy Mạnh Tiểu Lục đến, phía sau còn có Ngô Lập Thời đi theo, Đỗ Nguyệt Sênh lập tức mừng rỡ chạy ra đón: “Lục gia, Ngô tiên sinh, các vị đến rồi.”
Mạnh Tiểu Lục xua tay nói: “Tình hình cụ thể thì hỏi mấy vị sĩ quan đây, có điều bọn họ thân phận đặc thù, đừng hỏi họ tên, đừng hỏi chức vụ, chỉ nói chuyện của ông chủ Hoàng thôi, bọn họ có thể giúp được thì sẽ tận lực giúp. À phải rồi, có cơm không?”
“Có, có, có, mau đi làm lại một bàn thức ăn.” Đỗ Nguyệt Sênh vội vàng gọi to.
Mạnh Tiểu Lục kéo Ngô Lập Thời vào ngồi trên xô pha phòng khách, nói: “Mang luôn ra, chúng tôi ăn luôn ở đây được rồi, hôm nay tôi đợi cả ngày, đại ca bận bịu chạy vạy cả ngày, đều chưa được hột cơm nào đâu, đói xẹp lép cả bụng rồi đây này, chúng ta vừa ăn vừa nghe. Mấy vị này ông không cần tiếp đãi đâu, họ nói xong là phải đi ngay, không thể ra ngoài lâu quá được.”
“Mau mang thức ăn ra đây.”
Mạnh Tiểu Lục lần lượt chào hỏi mấy người khác trong nhà, sau đó cắm đầu cắm cổ ăn. Ngô Lập Thời vốn còn ngại ngùng, thấy Tiểu Lục ăn ngon lành như thế, cái bụng cũng sôi réo sùng sục, bèn không để ý gì nữa, và lấy và để cả miếng lớn.
Mọi người thấy thế, trong lòng thầm nhủ, không cần biết chuyện này có giúp thành hay không, Mạnh Tiểu Lục và Ngô Lập Thời cũng coi như đã trọn tình trọn nghĩa rồi.