Chương 70 Toàn những kẻ thành tinh
“Dám hỏi các vị, ông chủ Hoàng hiện đang ở nơi nào?” Đỗ Nguyệt Sênh hỏi.
“Ở chùa Long Hoa ngoại thành phía Nam, ở đó có khá nhiều binh sĩ canh gác, nếu mạo muội ứng cứu chỉ sợ sẽ càng chọc giận Lư công tử.” Một người nói: “Chúng tôi đã nhờ người đi làm thuyết khách, nhưng công tử không chịu nể mặt, bọn chúng tôi đều thấp cổ bé họng, cũng không tiện can thiệp quá sâu, sợ khéo quá hóa vụng nên đành thôi. Có điều, trước mắt thì ông chủ Hoàng vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng đâu.”
“Đa tạ các vị đã trượng nghĩa cứu giúp.” Lâm Quế Sinh nói: “Vậy tiếp theo chúng tôi nên làm như thế nào, đi con đường nào mới tốt đây?”
Lúc này, mấy tay sĩ quan bắt đầu bất đồng ý kiến, có người nói phải tìm đến tận gốc, tốt nhất nên đi gặp Lư Vĩnh Tường, dẫu sao thì Lư Tiểu Gia cũng là cậy thế ông già nhà y.
Lại có người nói, cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, chuyện này là do Lư Tiểu Gia làm khó, chi bằng hãy tập trung vào người này. Bằng không liên lụy càng nhiều, sự việc sẽ càng trở nên phức tạp, đến lúc ấy phải trả giá lớn đã đành, còn có thể xảy ra tình trạng bên nặng bên nhẹ, ngược lại sẽ bị người ta ngấm ngầm ngáng chân, thậm chí còn có khả năng bị kẻ thù của người mình nhờ vả phá đám cũng nên.
Thậm chí có người còn nói, đám lính đang giữ người kia là thuộc hạ của Hà Phong Lâm, vậy thì đi tìm Hà Phong Lâm giải quyết, trong tay Lư Tiểu Gia không có binh quyền gì cả, chỉ cần cho Hà Phong Lâm ăn no đẫy, ông ta gợi ý thả ông chủ Hoàng ra, với thân phận địa vị của Hà Phong Lâm, xét về công về tư, Lư Tiểu Gia đều không làm gì được.
“Chị Sinh.” Mạnh Tiểu Lục đột nhiên lên tiếng, nhưng trong miệng gã đang đầy thức ăn, nhất thời bị nghẹn.
Lâm Quế Sinh vội nói: “Lục gia chớ vội, mau lấy nước đến đây.”
Có thể nói, Lâm Quế Sinh mới là người quản lý mọi chuyện trong biệt thự nhà họ Hoàng. “Chị Sinh” là cách xưng hô thân thiết mà tôn trọng, mọi người đều gọi vậy, Mạnh Tiểu Lục dần dần cũng gọi theo.
Về việc của Hoàng Kim Vinh, dĩ nhiên phải để vợ ông ta quyết định, Lâm Quế Sinh chính là người đàn bà của Hoàng Kim Vinh, nhưng không phải chính thất cưới hỏi đường hoàng, rước kiệu tám người khiêng về, hai người cứ không danh không phận mà sống hết nửa đời. Nhưng Lâm Quế Sinh thừa đủ năng lực để đứng ra làm chủ, không có Hoàng Kim Vinh, Lâm Quế Sinh vẫn có thể trở thành đại tỷ của đất Thượng Hải này, vẫn được người ta kính trọng, nhưng không có Lâm Quế Sinh, Hoàng Kim Vinh hôm nay thành cái thá gì thì rất khó đoán được.
Lâm Quế Sinh vốn là kỹ nữ, về sau mở một kỹ viện tên là Yên Hoa gian ở chợ Nam Thượng Hải. Lúc đó, Hoàng Kim Vinh vẫn chỉ là một tên chạy việc cho phòng tuần bổ, hai người bắt cặp với nhau, Hoàng Kim Vinh tính khá cần cù, ở phòng tuần bổ không quá tốt nhưng cũng không quá tệ, thỉnh thoảng còn phá được một hai vụ án, tuy không đến mức cùng quẫn nhưng cũng không phát đạt gì. Vì đã đi theo Hoàng Kim Vinh, Lâm Quế Sinh cảm thấy mở kỹ viện thì hơi mất mặt người đàn ông của mình, bèn bán kỹ viện đi, xây một căn nhà ở Quân Bồi Lý, Hoàng Kim Vinh cũng dọn vào đó ở.
Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, có Lâm Quế Sinh bỏ tiền cho ăn cho mặc, tinh thần khí chất của Hoàng Kim Vinh thay đổi hẳn, tiêu xài cũng hào phóng hơn nhiều. Con người ta một khi đã tốt thì càng tốt hơn, đã tệ thì càng tệ đi, từ đó Hoàng Kim Vinh bắt đầu phất, từ một tên ma cà bông trở thành lão đại của cả Thập Lục Phố, mà người ở phía sau chưởng quản tất cả, điều khiển việc làm ăn, lôi kéo thuộc hạ, đề bạt nhân tài, không phải ai khác, chính là Lâm Quế Sinh.
Ba vị lão đại của khu Tô giới Pháp mà người ta vẫn nhắc, Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sênh và cả Trương Tiêu Lâm, có ai mà không liên quan đến Lâm Quế Sinh? Đặc biệt là Đỗ Nguyệt Sênh do một tay Lâm Quế Sinh đề bạt lên, gần như Lâm Quế Sinh nói gì y nghe nấy, Lâm Quế Sinh cũng dốc lòng ra đối đãi chân thành với Đỗ Nguyệt Sênh. Có một đàn em tài giỏi như họ Đỗ giúp rập, chẳng trách vị trí của Lâm Quế Sinh càng ngày càng vững vàng.
Có điều, lần này Lâm Quế Sinh hơi khó xử, vì chị ta không thể sinh con, nên vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Hoàng Kim Vinh, ngày trước Hoàng Kim Vinh trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào, chị ta cũng lờ đi coi như không thấy. Không nói ai khác, ngay cả Lý Chí Thanh là vợ của con nuôi mình, có thể coi như con dâu mà Hoàng Kim Vinh cũng dám tằng tịu. Nói tóm lại, không kể là trong nhà hay bên ngoài, Hoàng Kim Vinh muốn làm gì thì làm. Nhưng lần này y lại quá trớn, khiến mình gặp chuyện đã đành, còn làm chuyện vỡ lở ra, đến nỗi mọi người đều biết, khiến cho Lâm Quế Sinh không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Có điều, vợ chồng là nghĩa trăm năm, phải đợi Hoàng Kim Vinh an toàn trở về rồi mới tính toán tiếp, bằng không y mà chết ở bên ngoài, chỉ sợ Lâm Quế Sinh sẽ mất cả người, cả tiền tài lẫn mặt mũi.
Mạnh Tiểu Lục uống liền hai ngụm nước mới nuốt được chỗ thức ăn lúng búng trong miệng, so với dáng ăn nho nhã của Ngô Lập Thời, Mạnh Tiểu Lục thực chẳng khác nào một tên thổ phỉ, nhưng gã thực sự đã đói lắm rồi, bằng không thì cũng chẳng đến nỗi ăn ngấu nghiến như vậy. Gã vỗ vỗ ngực nói: “Tôi cảm thấy mấy vị đây nói đều đúng, nhưng hành sự đơn lẻ thì không được kín kẽ, chi bằng chúng ta thực hiện song song nhiều cách cùng một lúc đi. Tốn thêm chút công sức, bỏ thêm chút tiền cũng không đáng là gì, ít nhất có thể cứu được ông chủ Hoàng ra sớm một chút. Còn việc mà vị này nói khi nãy, gì mà bị kẻ thù trên quan trường làm khó, chúng ta cố gắng tránh đi, nếu không tránh được thì những mong mấy vị đây ở giữa cố gắng điều đình, Tiểu Lục xin được cảm tạ trước.”
“Lục gia khách sáo rồi.”
Mạnh Tiểu Lục lại nói tiếp: “Dù sao hiện giờ xem ra Lư Tiểu Gia không dám đụng đến ông chủ Hoàng đâu, y biết đụng đến ông chủ Hoàng cũng coi như chọc giận tất cả mọi người, sau này khó mà đứng chân được ở trong giới ăn chơi đất Thượng Hải nữa. Từ đây có thể thấy, tên này tuyệt đối không phải là hạng công tử bột chỉ biết chơi bời như người ta đồn đại. Có điều, không dám giết ông chủ Hoàng, không có nghĩa là y sẽ không giày vò hành hạ, ông chủ Hoàng bị nhốt như thế chắc chắn là không được ăn ngủ tử tế rồi, chúng ta không thể kéo dài được, cần phải hành động ngay.”
“Nói đúng lắm.” Lâm Quế Sinh kết luận: “Chúng ta cứ theo lời Lục gia mà làm, thế này nhé, giờ người có tiếng nói nhất chính là Hà Phong Lâm, tôi sẽ đi điều tra xem người nhà Hà Phong Lâm có sơ hở gì không. Ngoài ra, ông chủ Trương, ông chủ Ngu, hai ông đều là người được trọng vọng, phiền các ông trực tiếp đi tìm gặp Hà Phong Lâm và Lư Tiểu Gia lo lót, còn Lư Vĩnh Tường thì rất khó nói chuyện, nhưng cũng có thể nhờ Hà Phong Lâm bắn tin, nói rằng chỉ cần ông chủ Hoàng bình an, việc làm ăn của nhà họ Hoàng ở Thượng Hải có thể chia cho bọn họ một phần.”
“Chúng tôi biết rồi, chị Quế Sinh.”
“A Sênh.” Lâm Quế Sinh lại nói: “Chú phụ trách sắp xếp lại công việc làm ăn, ở giữa điều phối, cần tặng cái gì, cần tiêu cái gì, không được để thiếu.”
Sau đó, Lâm Quế Sinh đứng dậy khom người với mấy viên sĩ quan kia: “Nhà họ Hoàng gặp phải đại nạn này, chính là lúc hoạn nạn mới thấy được chân tình, đại ân đại đức của các vị, cả đời này Lâm Quế Sinh cũng không dám quên, xong việc nhà họ Hoàng chúng tôi nhất định sẽ có hậu tạ.”
“Chị Quế Sinh khách sáo rồi, nếu không có chuyện gì khác, chúng tôi xin phép cáo từ trước.”
“Chị Quế Sinh dừng bước, nếu cần gì, chỉ cần nói thiếu chủ báo với chúng tôi là được rồi.”
Xưa có câu, trong triều có người làm việc gì cũng dễ, gác cổng nhà tể tướng cũng là quan thất phẩm, đám sĩ quan này phần lớn là người thân cận bên cạnh những nhân vật chủ chốt trong quân đội của Lư Vĩnh Tường, có bọn họ giúp đỡ, kế hoạch tiếp sau đó nhất định sẽ thuận lợi, làm ít được nhiều. Nói là sau này hậu tạ, nhưng lúc người ta ra về cũng không thể để đi tay không được, mỗi người được biếu một hộp bánh ngọt, trong hộp toàn là tiền Đại dương sáng loáng.
Mạnh Tiểu Lục giờ mới biết tại sao mọi người đều nói Lâm Quế Sinh là một người phụ nữ lợi hại, chị ta lâm nguy mà không rối loạn, điềm đạm trấn tĩnh, chỉ huy điều động ung dung, quả thực là một nhân vật ghê gớm.
“Chị Sinh, có việc gì tôi giúp được không?” Mạnh Tiểu Lục hỏi. Không phải gã đang vơ việc vào mình, giúp người thì giúp đến cùng, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên, kể cả gã không làm được gì, nhưng câu này thì vẫn cần phải hỏi.
Lâm Quế Sinh là rồng phượng giữa loài người, há lại không hiểu chuyện, chị ta chỉ cảm ơn, nhưng không đưa ra bất cứ yêu cầu nào. Người thông minh chính là như vậy, thức thời hiểu chuyện, biết chừng mực, phần lớn đều điểm tới là dừng, không bao giờ đòi hỏi quá đáng.
Nhờ sự thúc đẩy của nhiều bên thế lực, ông chủ Hoàng, Hoàng Kim Vinh rốt cuộc cũng được thả ra. Đầu tiên, bọn họ biếu Lư Tiểu Gia và Hà Phong Lâm mỗi người mười thỏi vàng lớn làm lễ vật nhận lỗi, để quan hệ dịu bớt, rồi lại nhờ lão tiền bối thuộc hàng chữ “Đại” trong Thanh bang là Trương Kính Hồ ra mặt thuyết khách.
Hồi Mạnh Tiểu Lục mới đến Thượng Hải, gã từng giúp Xâu Tiền giữ thể diện trong một cuộc giảng hòa, khi ấy đã kéo da hổ ra làm cờ lớn, nhờ người gọi điện thoại giả làm người của Trương Kính Hồ. Chỉ bằng thân phận là người giúp việc trong nhà Trương Kính Hồ thôi đã khiến đối thủ sợ phát khiếp rồi, từ đó có thể thấy thực lực của Trương Kính Hồ này như thế nào.
Trương Kính Hồ trước đây là người của hội Đồng Minh, từng hộ tống Tôn Trung Sơn nhậm chức, thanh danh đã lan xa từ rất sớm. Ông ta cũng từng lăn lộn trong quân phiệt phái Trực Lệ, còn nhậm chức Trấn thủ sứ. Sau khi từ chức thì về Thượng Hải mở hương đường, thu đồ đệ, rất có thế lực. Trong môi trường chính trị niệm tình xưa, coi trọng tôn ti thứ bậc của chính phủ Bắc Dương, có Trương Kính Hồ ra mặt thì chuyện gì cũng dễ giải quyết.
Trải qua nhiều bên cùng dò hỏi, bọn Mạnh Tiểu Lục cũng biết được, kỳ thực, sở dĩ Lư Tiểu Gia cố ý chê bai chế giễu, lại còn hú hét không chịu dừng như thế, là vì y vốn thèm nhỏ dãi nhan sắc của Lộ Lan Xuân, nhưng Lộ Lan Xuân lại từ chối y, khiến y thẹn quá hóa giận. Mọi người đều biết Hoàng Kim Vinh bị bắt là vì Lộ Lan Xuân, nếu nhường Lộ Lan Xuân cho họ Lư, chỉ sợ sau này ông chủ Hoàng sẽ không cất đầu lên nổi. Vì vậy Đỗ Nguyệt Sênh bèn đi tìm một cô nương đầu bảng đem tặng cho Lư Tiểu Gia, để dập bớt ngọn lửa tà của y đi. Sau một hồi tuyển chọn kỹ lưỡng, cuối cùng tìm được Tiểu Mộc Lan ở Đạo Hương lâu, quả nhiên Lư Tiểu Gia hết sức hài lòng, hân hoan tiếp nhận.
Tuyệt nhất vẫn phải kể đến Lâm Quế Sinh, chị Quế Sinh đúng là có thủ đoạn, không biết từ đâu nghe ngóng được mẹ của Hà Phong Lâm tin Phật, bèn tặng một bức tượng Phật vàng và trúc la hán mười tám đốt. Lâm Quế Sinh giỏi ăn nói, lại tặng đúng thứ người ta ưa thích, làm bà già tươi như hoa, còn nhận chị ta làm con gái nuôi. Có lý nào người nhà lại đánh người nhà, lão phu nhân đã lên tiếng, Hà Phong Lâm liền mượn cơ hội này để xuống thang luôn.
Đương nhiên, mấy thứ này chỉ là ân huệ nhỏ, sự việc đã làm lớn đến mức này, Lư Vĩnh Tường không ra mặt, mà chỉ giả như không biết, cái ông ta muốn không phải là mấy thứ vụn vặt như cây kim sợi chỉ đó. Thời buổi này, một là vũ khí súng đạn, hai là nha phiến, đều là những món hàng chủ lực, mà năm xưa ba người Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sênh và Kim Đình Tôn đã thành lập một công ty tên là Tam Hâm chuyên kinh doanh thuốc phiện. Mấy năm nay, thế lực của bọn họ dần dần lớn mạnh, việc làm ăn của công ty Tam Hâm cũng nước lên thuyền lên, giờ đây thu nhập một năm còn nhiều hơn cả một phần ba thu nhập của chính phủ Bắc Dương nữa.
Miếng thịt béo như thế ai mà không thèm thuồng đỏ mắt cơ chứ, Lư Vĩnh Tường chính là muốn nhân cơ hội này để đòi chia một chén canh. Cuối cùng, bọn họ thỏa thuận thành lập một công ty tên là công ty mậu dịch Tụ Phong, là công ty con của công ty Tam Hâm, cũng chuyên buôn bán nha phiến, để Lư Vĩnh Tường và Hà Phong Lâm tham gia vào, rồi thêm Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sênh và Trương Tiêu Lâm, năm cổ đông chia đều lợi nhuận.
Từ đó, mấy người này trói chặt lại với nhau trên một chiếc chiến xa, Lư Vĩnh Tường và Hà Phong Lâm phụ trách an toàn trên đường vận chuyển, đồng thời sử dụng quyền lực và quân đội trong tay mình để đánh phá việc làm ăn của đối thủ, tranh thủ lũng đoạn thị trường. Đám người này ai ai cũng là cáo già xảo quyệt, để củng cố quan hệ, Lâm Quế Sinh còn đưa cả em gái mình sang làm con nuôi của mẹ Hà Phong Lâm, như vậy cả hai chị em đều thành em gái nuôi của họ Hà. Trương Tiêu Lâm cũng kết làm thông gia với tâm phúc của Lư Vĩnh Tường là thống lĩnh Du Diệp Phong.
Trải qua kiếp nạn lần này, danh vọng của ông chủ Hoàng ở Thượng Hải bị sụt giảm mất một bậc, đây là sự thực mà mọi người đều biết. Ba vị lão đại cùng vinh cùng nhục, để lấy lại mặt mũi, sau khi chuyện này qua được mấy ngày, Hoàng Kim Vinh nghỉ ngơi điều dưỡng ổn thỏa, Đỗ Nguyệt Sênh liền bắt tay với khá nhiều người khác, bắt đầu khuấy động sự việc này lên.
Đỗ Nguyệt Sênh cố ý dụ rắn rời hang, để cho Lư Tiểu Gia hung hăng hống hách đắc ý dương dương, còn để cho Hoàng Kim Vinh kính rượu tạ lỗi với y, đồng thời không ngăn cản Lư Tiểu Gia đăng chuyện lên báo. Thế là Lư công tử chọc phải tổ ong bầu, tuy rằng chuyện này mọi người đều đã biết, nhưng đăng báo hay không lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hổ chết để da, người ta chết để tiếng, hành vi đã được lợi còn huênh hoang càn quấy của Lư Tiểu Gia đã kích động quần chúng. Huống chi, mọi người đều lo lắng, nếu y cứ tiếp tục hống hách thế này, khó tránh khỏi có ngày không kiềm chế được, tai vạ lại rơi xuống đầu mình cũng không chừng.
Trước nhiều lời kháng nghị từ dân chúng, nhà đương cục Tô giới Pháp cũng lên án mạnh mẽ, nói rằng Lư Tiểu Gia mang quân tự tiện xâm nhập Tô giới, mong rằng Lư Vĩnh Tường có thể đưa ra một câu trả lời. Lư Vĩnh Tường cũng là con cáo già, lập tức hiểu chuyện này không thể lấp liếm cho qua được, mình đã chiếm được phần lợi rồi thì cũng phải nhượng bộ thích đáng mới xong.
Vì vậy, Lư Vĩnh Tường liền giở ra chiêu chém con trước công đường, ông ta đích thân đến Thượng Hải, triệu tập phóng viên, mời các bậc danh sĩ đến, sau đó lập công đường, bảo người trói Lư Tiểu Gia mang đến. Lư Vĩnh Tường không hề nhắc đến chuyện con trai mình bị đánh, chỉ nói đến tội lỗi Lư Tiểu Gia tự tiện điều động binh lính, xông bừa vào Tô giới, luận tội thì đáng giết.
Nếu thực sự muốn giết, giơ súng lên cho một viên đạn vào đầu hoặc ngực là xong chuyện, nhưng Lư Vĩnh Tường cứ dềnh dàng mãi không hành hình, đám quan viên xung quanh thì thi nhau xin tội. Thế này là đã nể mặt ông chủ Hoàng rồi, Hoàng Kim Vinh cũng không thể không biết điều, vội vàng chạy đến hiện trường đích thân cầu xin thương tình, cuối cùng Lư Vĩnh Tường cũng “tha tội” cho Lư Tiểu Gia. Hai bên đều hoan hỉ, nguy cơ đã được Lư Vĩnh Tường hóa giải một cách hoàn mỹ.
Sau lần đó, có lần Hoàng Kim Vinh hẹn Mạnh Tiểu Lục uống rượu để cảm ơn, Mạnh Tiểu Lục từng hỏi Hoàng Kim Vinh có hối hận hay không, Hoàng Kim Vinh thẳng thắn thừa nhận: “Thực ra lúc đó ta đánh một bạt tai xong, tại sao lại không tẩn cho hắn một trận chứ? Chính là bởi ta đã nhận ra tên đó là Lư Tiểu Gia, ta chỉ vờ nói với người ngoài là không nhận ra thôi, bằng không lại chẳng to chuyện hơn nữa à?
“Nhưng câu hỏi ta có hối hận hay không, Hoàng Kim Vinh này không hối hận, đánh rồi thì đánh thôi, nếu hắn còn lớn lối như thế nữa, ta vẫn cứ đánh. Đàn ông sống ở trên đời là không được cúi đầu, không được nhận thua! Thực ra ta đã nghĩ rồi, lần này kể cả có ngã xuống, chết trong tay thằng nhãi nhép ma cà bông ấy, thì cũng là chết thôi. Đời này có gì ngon ta đều đã ăn hết rồi, uống hết rồi, cái gì cần hưởng thụ đều đã hưởng hết rồi, tội lỗi ta phạm phải có mười đời cũng đền không hết, nói tóm lại là cũng đáng. Vì vậy ta chưa bao giờ hối hận, cũng không bao giờ để mình phải uất ức. Muốn làm gì thì làm, sống như vậy mới sướng chứ.”
Nhiều năm sau, khi Mạnh Tiểu Lục nhớ lại những lời Hoàng Kim Vinh từng nói, gã đột nhiên hiểu ra ý nghĩa thực sự của câu nói tính cách quyết định vận mệnh. Tính cách ấy đã tạo nên Hoàng Kim Vinh, cũng định sẵn những gió mưa bão táp mà y gặp phải về sau này.