Chương 71 Huynh đệ
Ngô Khắc Dụng thích nghe nhạc, ông ta mở cái tủ chứa đầy đĩa hát ra, rút một chiếc đặt lên máy quay đĩa. Đầu kim vừa được thay, chất âm rất tốt, tiếng nhạc giao hưởng trầm hùng mà thanh nhã vang lên từ chiếc máy quay. Ông ta nâng chén trà, co người trên chiếc ghế mềm mại, cả cơ thể như chìm trong sự thoải mái dễ chịu hiếm có.
Tiếng gõ cửa khe khẽ phá vỡ sự hài hòa vốn có của âm nhạc, lông mày Ngô Khắc Dụng hơi chau lại, ông ta “hừ” nhẹ bằng giọng nói như thể phát ra từ hai cánh mũi: “Vào đi.”
Tô Mộc bước vào, chậm rãi khép cửa phòng, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Ngô Khắc Dụng, im lặng cùng ông ta thưởng thức âm nhạc. Nghe được một lúc, Ngô Khắc Dụng mở mắt, đôi mắt sáng như đuốc, ánh lên những tia nhìn khác thường. Ông ta ngẩng đầu lên, Tô Mộc hiểu ý đứng dậy nhấc đầu kim đọc đĩa lên.
Ngô Khắc Dụng cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“Theo cha nuôi nghe nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không đến mức có thể thưởng thức được.” Tô Mộc thực lòng đáp.
Ngô Khắc Dụng giơ ngón tay lên chỉ vào Tô Mộc, vẫn giữ điệu cười mỉm: “Hai anh em các con là hai thái cực, con thì hết sức vô vị, chỉ biết công việc, chẳng hưởng thụ cuộc sống riêng gì cả. Còn thằng bé Lập Thời kia thì lại không có dã tâm, chậc, nếu hai đứa có thể hợp lại thành một người thì tốt biết mấy.”
“Chuyện này cũng không có gì đáng ngại, đằng nào về sau này Thủ Đạo cũng kế thừa ngôi vị Đại toàn, đến lúc đó chú ấy vẫn có thể thoải mái hưởng thụ nhung lụa, con tận tâm phò tá là được rồi.” Tô Mộc đáp.
Ngô Khắc Dụng lại thở dài một tiếng, nói: “Tô Mộc, có phải trong lòng con vẫn oán giận không? Con bỏ ra nhiều như vậy, nhưng nhận được rất ít ỏi, mà ta lại giao ngôi vị cho nó. Con rất tốt, bao nhiêu năm nay vẫn luôn giữ kín bí mật, Khuyết môn trên dưới đều không ai biết, nhưng có một bí mật mà chính con cũng không biết. Con yên tâm, trước khi chết ta sẽ nói cho con, con của ta, ta nghĩ con sẽ tâm phục khẩu phục.”
“Cha nuôi, Tô Mộc không oán hận, đây vừa là tình cảm cha con chúng ta, vừa là mệnh lệnh của Đại toàn, Tô Mộc nhất định sẽ không oán không hận, dốc sức hoàn thành bằng được.”
Ngô Khắc Dụng không nói gì thêm nữa, thu lại ánh mắt từ ái kia, hỏi: “Phải rồi, sự việc của Hoàng Kim Vinh xử lý sao rồi?”
“Lư Vĩnh Tường nói, sẽ cho Khuyết môn chúng ta ba phần lợi ích.” Tô Mộc đáp.
“Coi như hắn biết điều.” Ngô Khắc Dụng nói: “Lần này Mạnh Tiểu Lục có thể nói là đã làm người tốt, ta cảm thấy chúng ta lại đến gần thành công thêm một bước nữa rồi, tiếp tục nâng nó lên, thời điểm nâng nó lên đến tận trời cũng chính là lúc Mã gia bị tiêu diệt. Ngoài ra, mâu thuẫn giữa Phong môn và Yến sào cũng nên châm thêm ít củi lửa vào rồi, ngày mai con…”
Nghe Ngô Khắc Dụng nói, Tô Mộc chỉ biết gật đầu vâng dạ, hai người nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ Tô Mộc mới rời đi. Ngô Khắc Dụng lại lấy tấm ảnh kia ra, người đã chết rồi, tấm ảnh duy nhất còn giữ được không ngờ lại bị bôi đen cả gương mặt. Còn nhớ, năm đó ông ta không hiểu được hành động của cha mình, tức giận đến nỗi muốn bỏ nhà ra đi, giờ nhìn lại bản thân cũng đã trở thành Đại toàn của Khuyết môn, hành sự còn âm hiểm hơn cha mình năm xưa gấp bội, đúng là đời người không biết đâu mà lần. Nếu có thể trở lại làm một thiếu niên thì tốt biết mấy.
Ngô Khắc Dụng mệt mỏi nằm ngửa người ra chiếc ghế mềm mại, một lần nữa để cả cơ thể lút vào ghế, chỉ như thế mới khiến ông ta tìm được một chút cảm giác an toàn mong manh. Bên tai ông ta chợt vang lên giọng nói đầy trẻ trung của Khương Khang: “Đại ca, anh cứ chờ mà xem, rồi sẽ có một ngày anh em chúng ta tiêu diệt ba môn phái kia, nhất thống thiên hạ! Lần sau khi anh em chúng ta gặp nhau, thiên hạ này chỉ còn lại Khuyết môn chúng ta mà thôi!”
Cùng với tiếng cười sảng khoái trẻ trung của Khương Khang, hoặc có thể gọi là Ngô Khang, khóe mắt Ngô Khắc Dụng không khỏi ươn ướt, dòng tư duy bất giác bay ngược trở về rất nhiều năm trước đó.
“Đây là em trai con, Khương Khang.” Cha ông ta nói.
Đó là lần đầu tiên Ngô Khắc Dụng gặp Khương Khang, hai anh em chỉ cách nhau một tuổi, nhưng nhìn bề ngoài Khương Khang cao hơn, cường tráng hơn, giống anh trai hơn. Họ sống trong một thị trấn nhỏ ở miền Nam, không tranh chấp gì với đời, lúc đó Ngô Khắc Dụng sáu tuổi, còn Khương Khang mới năm tuổi.
Cha không sống chung với hai anh em họ, mà là mấy chú mấy dì trong Khuyết môn. Mới đầu, Ngô Khắc Dụng rất bài xích Khương Khang, khẩu âm phương Bắc của Khương Khang càng khiến Ngô Khắc Dụng nghe lấy làm khó hiểu. Cho đến một ngày kia, khi Ngô Khắc Dụng bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt, Khương Khang cao to hơn đứng ra đánh đuổi bọn chúng đi, còn nói: “Đây là anh trai tao, sau này đứa nào bắt nạt anh tao, tao đánh đứa đấy.”
Tình cảm của trẻ con có lúc chỉ đơn thuần như vậy, từ đó hai người trở nên thân thiết rất nhanh, cùng ăn cùng ở, cùng được thầy giáo trong nhà dạy dỗ, dần dần trưởng thành. Hai anh em mỗi người có sở trường riêng, Khương Khang giỏi văn giỏi võ, nhưng việc gảy bàn tính, xem sổ sách thì kém anh nhiều, còn Ngô Khắc Dụng thì tinh thông tâm kế, đồng thời có óc buôn bán không ai sánh bằng.
Khương Khang không phải em trai nuôi của Ngô Khắc Dụng, hai người là anh em ruột cùng cha khác mẹ. Khuyết môn xưa nay luôn che giấu chuyện con cái nối dõi, vì vậy thân là con trai của Đại toàn, bọn họ không thể sống dưới ánh mặt trời, chỉ có thể mai danh ẩn tính, sống ở chốn núi rừng sơn dã.
Về sau, Ngô Khắc Dụng dần trở nên tự ti, tuy rằng y cũng không ngừng cao lên, không lùn hơn em trai Khương Khang là mấy, nhưng em trai thì râu ria xồm xoàm, còn y thì chẳng có lấy một cọng râu nào. Có lần, họ giấu thầy giáo trong nhà, lén lút trốn ra huyện thành ở xa chơi. Từ khi hai anh em bắt đầu trưởng thành, hằng tháng các chú trong nhà đều dẫn họ đến một số thành thị, để bọn họ quan sát mọi người, tăng thêm kiến thức, chủ yếu nhất là để thực hành thuật lừa đảo mình học được, nhưng sau khi thành công là phải lập tức đi luôn, chưa bao giờ được chơi bời thỏa thích cả.
Lần này, hai anh em lén lút trốn ra ngoài, núi cao hoàng đế ở xa, đương nhiên là không ai quản lý được, họ vận dụng thuật lừa đảo kiếm không ít tiền, sau lại đem tiền đó đi ăn uống cờ bạc, vào kỹ viện, nếm thử những kích thích mà mình từng thấy nhưng chưa từng trải nghiệm thực tế. Từ đấy, Ngô Khắc Dụng mới biết, thân thể mình có vấn đề, nói chính xác là hồi nhỏ đã mắc bệnh, y không phải một người đàn ông thực sự.
Có lần, cha đến thăm hai anh em, Ngô Khắc Dụng khóc lóc hỏi chuyện này, cha y mới nói ra sự thực. Thì ra, khi Ngô Khắc Dụng mới ra đời, Khuyết môn lại một lần nữa bị ba môn phái kia đả kích, ông nội của bọn họ không chịu nổi sự khuất nhục và bi thương vì thất bại, cả ngày u uất rầu rĩ, cuối cùng thổ huyết mà chết.
Đại toàn trẻ tuổi, cũng chính là cha của Ngô Khắc Dụng nắm quyền chưởng quản Khuyết môn, một người trẻ tuổi phải đối mặt với một đám cáo già xảo quyệt đầu não của các môn phái lừa đảo thì liệu có thể làm được trò trống gì? Người tuổi tác gần với cha Ngô Khắc Dụng nhất là Phong vương Đái Lợi Kỳ, chỉ hơn ông ta mấy tuổi, nhưng Đái Lợi Kỳ cũng đã nắm giữ Phong môn nhiều năm. So với ba môn phái kia, bất luận là thực lực môn phái hay là mưu trí cá nhân, cha Ngô Khắc Dụng đều có phần thua kém, vì vậy, cuối cùng ông ta đành lựa chọn nhận thua cầu hòa.
Sợ Phong môn một mình bành trướng, cứ thế này sẽ đè đầu cưỡi cổ mấy môn phái còn lại, Mã gia và Yến sào quyết định song song với việc xâm thực địa bàn của Khuyết môn, vẫn duy trì sự tồn tại của bọn họ.
Khuyết môn xưa nay luôn là cha truyền con nối, chỉ có một dòng, Đại toàn rất ít con cái, kể cả cưới tám người mười người vợ cũng thế, không biết có phải ông trời cố ý hành hạ Khuyết môn bọn họ hay không nữa. Trong buổi tiệc đầy năm của con trai Đại toàn Khuyết môn, ba đại môn phái kia không mời mà đến, Khuyết môn vừa bị đánh bại, Đại toàn còn dám nói năng gì nữa chứ? Lúc đó, Chưởng Đăng sứ Mã Như Long nhất quyết đòi bế đứa bé, cũng không biết tại sao, lúc Mã Như Long trả về, đứa bé cứ khóc mãi không ngừng, về sau thì liền không ổn.
Đi tìm vô số bác sĩ, lang trung, đều chỉ có một kết luận đó chính là đứa trẻ này không thể sinh con đẻ cái được nữa, nhưng Ngô Khắc Dụng cũng được ông trời chiếu cố, khi ấy có một vị thần y giang hồ tính cách rất quái dị cứu giúp, thêm vào sức sống ngoan cường, nên vẫn sống sót được. Chỉ có điều, từ đó trở đi, y không còn là một người đàn ông chân chính, không còn cách nào sản sinh được đời sau nữa.
Khuyết môn không thể ngờ Mã gia lại độc địa như thế, ra tay cả với một đứa trẻ con, khiến Khuyết môn tuyệt tự. Nghĩ đến tình trạng Khuyết môn xưa nay luôn hiếm con nối dõi, cha của Ngô Khắc Dụng gần như tuyệt vọng, suốt ngày không nghĩ gì đến sự vụ của môn phái, chỉ vùi đầu uống rượu. Một lần uống say, ông ta không ngờ lại ngủ luôn với một người phụ nữ họ Khương hầu hạ trong nhà.
Người phụ nữ họ Khương này dáng người cao to khỏe mạnh, là một phụ nữ phương Bắc năm xưa chạy nạn đói, trời xui đất khiến thế nào được nhà họ Ngô thu nhận, hầu hạ trong nhà đã mấy năm rồi. Cô ta nói năng vụng về, nhưng làm việc rất chăm chỉ cần cù, không nói nhiều cũng không buôn chuyện linh tinh, vì vậy luôn được hầu hạ bên cạnh Đại toàn. Lần này không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Đại toàn lại đè cô ta ra ngủ. Cô gái họ Khương này rất hiểu chuyện, cũng không làm ầm ĩ lên, Đại toàn cảm thấy có lỗi với cô ta, bèn sắp xếp cho cô ta làm một số việc nhẹ nhàng hơn. Chuyện này lẽ ra cứ vậy trôi qua, ai ngờ hai tháng sau, cô gái họ Khương ấy lại phát hiện mình có thai.
Đại toàn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lập tức đưa cô ta về phương Bắc, từ đó không ai biết tin tức gì của cô ta nữa. Mãi đến khi Khương Khang năm tuổi, mới bị tách khỏi mẹ, đưa đến thị trấn nhỏ mà Ngô Khắc Dụng sinh sống, nhưng Đại toàn vẫn một mực gọi nó là Khương Khang, chứ không phải Ngô Khang.
Từ khi biết cô gái họ Khương kia sinh được con trai, Đại toàn phấn chấn tinh thần, cố gắng duy trì Khuyết môn. Có lẽ ông ta không tài hoa như con trai Ngô Khắc Dụng, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, Khuyết môn chẳng những không bị ba môn phái kia thôn tính, ngược lại một lần nữa đứng vững chân, mạnh mẽ phát triển, sừng sững chiếm lấy một vị trí trong Tứ đại môn phái.
Năm Ngô Khắc Dụng mười sáu tuổi, có một hôm nọ, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, biết rằng võ công của mình không bằng em trai, bèn gọi Khương Khang mệt nhọc cả ngày đang nằm ngáy pho pho dậy. Hai anh em cầm vũ khí ra ngoài thì phát hiện cha mình đang đứng đó, bên cạnh còn có một người đàn ông mà bọn họ không quen biết. Người đàn ông đó nhếch miệng cười, sau đó cầm con dao còn đang chảy máu ròng ròng đâm vào ngực mình.
Cùng lúc đó, hai anh em cũng phát hiện ra các chú, các dì từng chăm sóc mình nằm trong vũng máu, đó là những người từng dốc lòng dạy dỗ bọn họ, thương yêu bọn họ, chăm lo cho bọn họ, mắng nhiếc bọn họ. Đây là những người ở bên nhìn Ngô Khắc Dụng và Khương Khang trưởng thành, mang đến cho hai anh em họ sự ấm áp và quan tâm của người thân trong gia đình, đối với hai anh em họ, những người này mới là người nhà, mới là trưởng bối, nhưng tại sao bọn họ lại chết cả thế này?
Người cha làm Đại toàn Khuyết môn nói cho hai anh em, chính ông ta đã giết những người này, vì Khuyết môn, vì kế hoạch điên cuồng kia, bọn họ cần phải chết, vì bọn họ biết thân phận của Khương Khang và Ngô Khắc Dụng. Không cần Đại toàn nói thêm gì, hai anh em đều hiểu rõ lịch sử, cũng biết ba môn phái kia đã làm gì với Khuyết môn, từ nhỏ tai họ đã lấp đầy những lời oán hận với Phong môn, Mã gia và Yến sào. Nhưng khoảnh khắc này, bọn họ chỉ cảm thấy sự lạnh lùng và tàn khốc của cha, là ai đã gây nên tất cả những chuyện này, rốt cuộc nên trách ai đây?
Từ đó Khương Khang và Ngô Khắc Dụng tách nhau ra, Khương Khang bắt đầu lăn lộn giang hồ, tích lũy kinh nghiệm, thu lượm kiến thức, chủ yếu nhất là để lại dấu tích thuộc về Khương Khang trên giang hồ. Còn Ngô Khắc Dụng thì được đưa ra nước ngoài du học, người đời bấy giờ mới dần dần nhận biết người kế thừa ngôi vị Đại toàn này.
Sau khi kế nhiệm, Ngô Khắc Dụng rất hăng hái cố gắng, phát triển Khuyết môn trở thành một môn phái lớn, song ông ta không làm theo chỉ thị của cha mình năm xưa, vì kế hoạch xưa nay không bao giờ theo kịp sự biến hóa của thế cuộc. Còn Khương Khang cũng thành công lưu lại vết tích của mình trên giang hồ, hai mươi năm sau, hai anh em họ gặp lại nhau lần nữa, đó là khi Khương Khang gia nhập Khuyết môn, đồng thời khuấy lên mâu thuẫn giữa Phong môn và Khuyết môn.
Gã thiếu niên Khương Khang từng một thuở anh tuấn phong lưu đã biến thành một người trung niên bụng phệ. Vì địa vị của hai anh em cách nhau quá xa, lại phải che tai mắt người đời nên gặp mặt mà không thể nhận nhau, chỉ có thể làm bộ làm tịch, cùng diễn một vở kịch, cảm giác ấy chỉ có hai anh em họ mới hiểu được.
Trước khi Khương Khang lại phản bội Khuyết môn, đầu nhập Phong môn, hai anh em họ rốt cuộc cũng có cơ hội lén lút gặp nhau, đây là lần thứ hai Ngô Khắc Dụng và Khương Khang bí mật gặp mặt từ sau lần chia cắt hồi trẻ. Lúc đó, Ngô Khắc Dụng nhắc lại một lần nữa, nói một khi kế hoạch thành công, ông ta sẽ công bố với thiên hạ để Khương Khang kế thừa chức vị Đại toàn, đây cũng là di ngôn của cha họ năm đó, vì Ngô Khắc Dụng không thể sinh đẻ, không thể kéo dài hương hỏa của Khuyết môn. Nhưng Khương Khang lại không quan tâm đến chuyện này lắm, chỉ không ngừng hỏi han về Ngô Lập Thời.
Cuộc gặp thứ hai này kết thúc một cách chóng vánh, còn gấp gáp hơn lần đầu tiên. Lần đầu tiên họ gặp lại là khi Ngô Khắc Dụng vừa lên làm Đại toàn, Khương Khang đưa đến một phụ nữ, nói là người này đã mang thai con mình. Ngô Khắc Dụng lập tức thành hôn với người phụ nữ đó, làm việc hết sức kín đáo. Để không lộ ra sơ hở, hai anh em đều cố ý né tránh vận mệnh sau này của người phụ nữ kia. Vì vậy, sau khi cô ta sinh Ngô Lập Thời, Ngô Khắc Dụng liền ngụy tạo dấu vết sinh khó, loại bỏ luôn mẹ của Ngô Lập Thời, mấy bà đỡ biết chuyện cũng bị bồi táng theo.
Không ai biết Ngô Khắc Dụng không thể sinh đẻ, cũng không ai biết Ngô Lập Thời không phải con ruột của ông ta, ngoại trừ một người, đó chính là Tô Mộc. Tô Mộc là con nuôi của Ngô Khắc Dụng, y không biết Khương Khang là em trai ruột của Ngô Khắc Dụng, nhưng y lại biết người phụ nữ mang thai kia không có bất cứ quan hệ gì với cha nuôi mình, cũng biết cha nuôi Ngô Khắc Dụng của y không có khả năng sinh đẻ. Ngô Khắc Dụng có thể ra tay với bất cứ người nào, nhưng lại không nỡ ra tay với Tô Mộc, đứa trẻ ông ta đã nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn.
Nếu là Khương Khang, có lẽ sự việc sẽ được làm triệt để hơn. Nói theo cách của Khương Khang, bọn họ đã hy sinh quá nhiều rồi, không ngại hy sinh thêm chút nữa. Hắn còn nói, mối thù truyền kiếp, oán hận cùng với máu tươi chảy ra, hãy kết thúc ở thế hệ bọn họ đi thôi. Để kế hoạch thành công, hai anh em họ đã đặt ra ba phương án khác nhau, thậm chí, vì một trong ba phương án ấy, Khương Khang còn không tiếc đánh cược cả tính mạng mình.
Khương Khang tiềm phục ở Phong môn, nghĩ cách diệt trừ Sát Nhân phong Ông Đồng, sau đó trốn khỏi Phong môn. Khiến cho ba đại môn phái nội loạn, vu oan giá họa cho Yến sào, khiến bọn họ đấu đá lẫn nhau, khi tất cả đang tiến hành theo kế hoạch thì Mạnh Tiểu Lục bị kéo vào, làm sự việc trải qua mấy trận sóng gió. Vì vậy, trong bối cảnh hai anh em không gặp mặt nhau, Ngô Khắc Dụng và Khương Khang không hẹn mà cùng sử dụng một kế sách, đó chính là màn truy bắt trong buổi yến tiệc bái sư của Mạnh Tiểu Lục.
Đao kiếm không có mắt, không ai biết thân phận của Khương Khang, mà Khương Khang cũng chưa từng để lộ ra võ nghệ của mình, kể cả trước mặt người mình hoặc trong quá trình bị kẻ khác truy sát, bản lĩnh che giấu này ngay cả Ngô Khắc Dụng cũng tự thẹn không bằng. Vô cùng may mắn là, cuộc vây bắt ấy không bắt được Khương Khang, nên cũng bớt đi rất nhiều phiền phức.
Lưu Nhị Nương bị giết đã gieo xuống mối nghi ngờ, giao hảo với Mã gia chôn xuống một cái bẫy ngầm, lấy lòng Long phong là để đặt nền móng. Còn đám người mà Ngô Khắc Dụng cài cắm ở Mã gia nhiều năm, đứng đầu là Mã Phúc thì lén lút hạ độc Mã Như Long, giết chết lão già năm xưa khiến ông ta không thể sinh đẻ.
Đó không phải kịch độc, mà là chất độc mãn tính, vì vậy Mã đầu mới mang bệnh nhiều năm như thế, càng thuốc thang lại càng yếu, cũng chính vì thế ông ta mới muốn mau chóng lập ra Mã đầu thế hệ tiếp theo, mâu thuẫn của Mã Lôi và Mã Vân không ngừng được thúc đẩy, Mã Phúc phản nghịch cũng càng ngày càng không chịu cam lòng, tất cả đều nằm trong bàn tay thao túng của Ngô Khắc Dụng.
Mộ cổ Cát An được phát hiện, khi Mã Vân lại chuẩn bị đi, Ngô Khắc Dụng liền dùng vị thuốc cuối cùng, khiến cho Mã Như Long đột tử. Đồng thời, Ngô Khắc Dụng chỉ đạo bọn Mã Phúc làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, nhân lúc Mã Vân chưa quay lại mà loại trừ Mã An lúc đó đang bị nghi ngờ.
Còn Khương Khang thì đã thành công thúc đẩy khiến cho Phong môn đại loạn và chia rẽ, hắn dùng cái chết của chính mình, mượn miệng của Đổng Thúy Vân, hoàn thành kế sách ly gián cuối cùng, dồn nghi ngờ về phía Yến sào.
Đây chính là tử gián, Khương Khang dùng cái chết của chính mình để bày ra trò lừa đảo lớn nhất. Binh pháp Tôn tử có viết: “Tử gián là tạo ra tình báo giả, rồi thông qua gián điệp của ta cài ở bên địch mà chuyển cho gián điệp của địch, khiến kẻ địch bị lừa, một khi sự việc bại lộ, gián điệp của ta khó bề thoát chết.”