← Quay lại trang sách

Chương 72 Gặp lại

“Ôi…” Lâm Tố Tố nghén rất dữ, có bà vú nói đứa bé này nhất định là con trai, nếu không làm sao có thể quậy phá như vậy được.

Mạnh Tiểu Lục ở bên cạnh hầu hạ phu nhân, để ai hầu hạ gã cũng không yên tâm, đám người hầu bà vú nhìn thấy thế đều không khỏi bật cười, bất luận miền Nam hay miền Bắc, các vị lão gia Trung Quốc chẳng ai như thế cả. Nhưng Mạnh Tiểu Lục cũng không để ý người khác nghĩ gì, ngược lại còn tuân thủ rất triệt để, việc làm ăn buôn bán, cơm nước thù tạc gì, vợ chỉ cần hạ lệnh một tiếng, gã sẽ nhất loạt từ chối không đi.

Nói đến làm ăn, gần đây Mạnh Tiểu Lục thu gom khá nhiều phòng ốc đất đai ở Thượng Hải, cả ở Tô giới lẫn Hoa giới. Bắc Kinh, Thiên Tân, Mạnh Tiểu Lục đều ở một thời gian không ngắn, đến Nam Kinh còn mua một ngôi nhà kiểu Tây, nhưng không có nơi nào giá đất lại tăng nhanh như ở Thượng Hải, mỗi tháng đều tăng lên một tầm cao mới.

Người nghèo ăn còn chẳng đủ, lấy đâu ra tiền mà mua nhà mua đất, chỉ có thể thuê phòng, người có tiền nhìn trúng miếng thịt béo này, vì vậy không ngừng mua nhà mua đất, đồng thời nâng giá cho thuê khiến giá nhà lại tăng lên một nấc nữa. Tuy làm vậy khiến người nghèo sẽ càng thêm khốn quẫn, nhưng đây là xu thế Mạnh Tiểu Lục không thể ngăn cản được, gã chẳng qua cũng chỉ là một người phàm mà thôi. Theo dòng thời cuộc, Mạnh Tiểu Lục cũng gia nhập vào làn sóng đầu tư bất động sản này.

Lâm Tố Tố qua cơn buồn nôn, bấy giờ mới vuốt vuốt ngực nói: “Sau này bớt chơi bời với ông chủ Hoàng thôi, học cái tốt mới khó chứ học cái xấu thì dễ như không. Anh xem, chị Quế Sinh vì ông ta mà bỏ ra bao nhiêu tâm sức, tươi cười nhún nhường, dốc hết tâm huyết vì ông ta, giúp cho ông ta được vinh hoa phú quý. Sau đấy thì sao chứ? Vì một ả Lộ Lan Xuân không ngờ lại ép chị ấy phải bỏ nhà đi, đàn ông có thể nạp thiếp, nhưng tuyệt đối không được bội tín bội nghĩa.”

“Vâng, vâng, vâng, phu nhân dạy rất phải.” Mạnh Tiểu Lục cười cười nói.

“Anh đừng có mà nghe tai phải rồi lại trôi ra tai trái đấy nhé, cuộc điện thoại vừa nãy có phải là nói chuyện với ông chủ Hoàng không?” Lâm Tố Tố véo tai Mạnh Tiểu Lục hỏi.

Mạnh Tiểu Lục mếu máo đáp: “Anh không đi là được rồi.”

“Ai bảo không cho anh đi chứ, chỉ muốn anh đừng theo ông ta học lấy cái xấu thôi. Đàn ông các anh làm việc, phụ nữ như em dĩ nhiên sẽ không quản đến.” Lâm Tố Tố hừ giọng, nói: “Phải rồi, bên thư cục dạo trước không phải là gặp chuyện phiền phức gì sao? Đã xong xuôi chưa?”

“Phải nói ông chủ Hoàng cũng trượng nghĩa lắm, anh vừa nghe nói chuyện này, còn chưa tìm người xử lý, ông chủ Hoàng đã giúp anh luôn rồi.” Mạnh Tiểu Lục cười hì hì: “Anh đi làm việc chút đã, đến tối sẽ tụ tập với mấy người ông chủ Hoàng một lát, Trần Quang cũng đi, ăn cơm nghe hát gì đấy thôi, đảm bảo sẽ về trước khi em đi ngủ.”

“Điểm này thì anh vẫn luôn làm rất tốt, phải duy trì đấy.”

“Tuân lệnh!”

Mấy ngày trước, Dương Quang thư cục bị chỉnh đốn một phen. Nghe nói là có vụ thanh tra lại nội dung sách vở, phía sau Dương Quang thư cục không có danh nhân văn hóa hay thương nhân lớn nào chống lưng, hiển nhiên là phải đứng mũi chịu sào, bị liên lụy đầu tiên. Tuy thế lực của Hoàng Kim Vinh chủ yếu ở Tô giới Pháp, nhưng làm chút việc nhỏ ấy ở đất Thượng Hải này cũng không phải là vấn đề gì, ông ta chỉ gọi mấy cuộc điện thoại, chuyện này liền được giải quyết dễ dàng.

Sách vở của Dương Quang thư cục bán cũng được, họa báo cũng rất khá, gần đây còn làm cả báo giấy, có thể nói là cây mọc nhiều cành, hoa nở nhiều nhánh, thu nhập một tháng không phải là ít. Văn phòng ban đầu hiển nhiên không đủ dùng nữa, vì vậy lại chồng thêm một tầng, bây giờ Mạnh Tiểu Lục cũng có một phòng làm việc riêng của mình ở đây.

Vừa vào cửa, Mạnh Tiểu Lục liền nhớ ra quên không mang theo thuốc lá. Tổng biên tập Trâu Tề Hiền là con nghiện thuốc lá hạng nặng, điếu thuốc không rời tay, trước khi đến ông ta đã dặn Mạnh Tiểu Lục mua cho một tút thuốc lá rồi. Hôm nay Mã Quốc Lương không đi theo gã, mà bị Mã Quốc Đống kéo đi giúp việc. Mạnh Tiểu Lục đang xoay người định quay lại xe lấy thuốc lá thì bỗng nhiên có một người vội vội vàng vàng đi vào đụng phải gã, cảm giác mềm mại như không có xương, mùi hương thơm ngát xộc lên mũi, khiến người ta không khỏi hồn phách lâng lâng.

Đó là một cô gái ăn mặc kiểu Tây, cô ta va phải Mạnh Tiểu Lục, loạng choạng lùi lại mấy bước, suýt nữa là ngã lăn kềnh ra, Mạnh Tiểu Lục nhanh tay nhanh mắt, đưa tay kéo lại. Cô gái liền thuận đà bổ nhào vào lòng gã, đợi khi cả hai đứng vững, Mạnh Tiểu Lục vội vàng buông tay, đôi bên đều lấy làm gượng gạo.

Mạnh Tiểu Lục biết cô gái này, đây là nữ ký giả Văn Tĩnh của bộ phận báo chí trong thư cục. Tên cũng như người, cô gái này rất dịu dàng văn nhã, nói chuyện là đỏ mặt, cứ như mới gặp lần đầu vậy. Không chỉ Mạnh Tiểu Lục quen biết, mà Lâm Tố Tố cũng biết cô gái này, cái lần từ Đông Bắc trở về Thượng Hải, cô gái này đã cùng ăn chung một bàn với bọn Mạnh Tiểu Lục.

Đúng là duyên phận tự có ông trời sắp đặt, kể ra cũng khéo, cô gái này đến Thượng Hải làm phóng viên, lại còn làm ngay trong Dương Quang thư cục của Mạnh Tiểu Lục, nhưng người ta đến làm gần được cả tháng trời rồi Mạnh Tiểu Lục mới biết.

Cô gái này tuy gương mặt dịu dàng thanh nhã, tính tình bẽn lẽn, nhưng khi làm việc thì như biến thành một con người khác vậy. Gặp tin tức gì cô cũng xông lên tuyến đầu, đặt câu hỏi thì độc địa sâu cay, trúng ngay vấn đề, vả lại ngòi bút cũng rất cứng, văn vở ngôn từ sắc bén, hoàn toàn trái ngược với con người, tóm lại đây là một cô gái rất thú vị.

“Lục gia…” Cô gái lập tức ngượng chín mặt.

Mạnh Tiểu Lục cũng ngượng nghịu đằng hắng mấy tiếng, rồi nói: “Ngại quá, xin lỗi cô.”

“Không có gì, không có gì, tại tôi đi đường không chú ý.” Văn Tĩnh nói.

Mạnh Tiểu Lục đi ra chỗ xe ô tô đậu ở lề đường lấy thuốc lá rồi mới cùng Văn Tĩnh đi vào trong, hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi một mạch tới phòng báo chí. Mạnh Tiểu Lục đang định quay đi, chợt nghe bên trong có người gọi: “Lục gia à? Tôi ở đây này.”

Tổng biên tập Trâu Tề Hiền đang vùi đầu trong các loại tài liệu, thấy Mạnh Tiểu Lục đi vào, lập tức nhận lấy tút thuốc lá, mở bao rút ra một điếu, sung sướng rít luôn một hơi, sau đó bảo Văn Tĩnh: “Vụ việc ở Sở Giao dịch viết đến đâu rồi?”

“Phỏng vấn được rồi, nhưng tôi đề nghị ngày mai cho tôi mang theo máy ảnh đi nữa, có cả hình ảnh đi kèm thì mới thể hiện được là nhiều người.” Văn Tĩnh nói.

Mạnh Tiểu Lục tò mò chen vào: “Sở Giao dịch gì vậy?”

“Sở Giao dịch Chứng khoán, hiện nay ở Thượng Hải đã có một trăm bốn mươi mấy chỗ rồi, rất nhiều nơi nhờ báo chí đăng bài quảng cáo, chỉ cần bán được trên hai ba nghìn tờ là bọn họ gần như đều tìm đến hết. Lượng phát hành càng lớn thì giá quảng cáo càng cao, bao nhiêu tờ báo lớn nhỏ ở Thượng Hải giờ đều bị các Sở Giao dịch tranh giành hết cả.” Trâu Tề Hiền nói: “Lục gia, mấy hôm trước đi tìm anh, hôm nay rốt cuộc anh cũng đến rồi. Cần phải mau chóng xác định đơn sách tháng này, ngoài ra thì hiệu quả in ấn xuất bản của chúng ta hiện nay rất tốt, lượng bán của báo, tạp chí cũng tăng lên, tờ họa báo Tú sắc gì đó của anh có phải nên dừng lại hay không, suốt ngày đăng ảnh đàn bà con gái người ta, tôi ra ngoài cũng ngại không dám nói với người khác mình là tổng biên tập nữa đấy.”

“Để sau, để sau.” Mạnh Tiểu Lục tảng lờ, đánh trống lảng sang chuyện khác, gã không phải tên ngốc, hiện giờ sách vở đang có lãi, báo chí cũng kiếm được khá, nhưng hai thứ đó cộng lại cũng không bán tốt bằng Tú sắc, còn những lý luận làm nhục văn chương gì đó của Trâu Tề Hiền, Mạnh Tiểu Lục chỉ coi như không nghe không biết.

Trâu Tề Hiền tuy có hơi cổ hủ nhưng cũng không phải kẻ ngốc, ông ta biết Mạnh Tiểu Lục nghĩ gì, vì vậy chỉ trợn trừng mắt lên không nói thêm nữa. Chỉ nghe ông ta bảo: “Văn Tĩnh này, lát nữa còn có một buổi phỏng vấn riêng, cũng là cho Sở Giao dịch Chứng khoán, cô đi nhé.”

“Không phải chúng ta đã có hợp đồng, cùng một ngày, một tờ báo chỉ được đăng tin của một nơi hay sao?” Văn Tĩnh hỏi.

Trâu Tề Hiền tủm tỉm cười: “Đúng vậy, chúng ta có đăng tin về Sở Giao dịch đâu, chúng ta chỉ phỏng vấn riêng ông chủ của Sở Giao dịch thôi mà, không vi phạm hợp đồng, lại còn có thể tuyên truyền nữa. Nói cho cô biết, chi phí phỏng vấn riêng này thậm chí còn nhiều hơn tiền quảng cáo ấy chứ, lên báo thành danh, quảng cáo tuyên truyền, hai bên đều không thể thiếu.”

“Tôi biết rồi, cho tôi địa chỉ, chuẩn bị một chút rồi đi luôn.”

“Không vội, tôi liên hệ trước, hẹn thời gian cụ thể với người ta đã.”

Mạnh Tiểu Lục bị Trâu Tề Hiền ép xem hết danh mục sách và giới thiệu sách mới, xem xong thì đã gần chiều tối, gã ngó đồng hồ định đánh bài chuồn, nhưng lại thấy Trâu Tề Hiền ôm thêm một tập hồ sơ đến, Mạnh Tiểu Lục vội vàng xua tay: “Không phải đã nói là chỉ họp một lúc thôi à? Buổi tối tôi còn có chuyện nữa, đã hẹn với ông chủ Hoàng rồi.”

“Hoàng Kim Vinh? Những thứ này chỉ cần một lúc là xem hết, ai bảo anh xem chậm quá, anh đợi một lúc nữa hẵng đi, chỗ này xem nhanh lắm.” Trâu Tề Hiền vừa ngậm điếu thuốc vừa nói, ông ta nói thế nào điếu thuốc cũng không rơi xuống.

Mạnh Tiểu Lục dở khóc dở cười: “Vừa nãy ông cũng bảo thế còn gì.” Trong lúc hai người nói chuyện, vừa khéo Văn Tĩnh và một đồng nghiệp nam cũng chuẩn bị ra ngoài, người đàn ông còn cầm theo cả máy ảnh, Mạnh Tiểu Lục như thấy cứu binh, vội vàng hỏi: “Hai người đi đâu đấy?”

“Lục gia, chúng tôi đi phỏng vấn.”

“Được, để tôi đưa hai người đi luôn, không có gì đâu, lão Trâu, Trâu lão! Ngày mai ngày kia nhất định tôi sẽ lại đến, đảm bảo, đảm bảo, hôm nay xem vậy cũng đủ cho ông dùng cả tháng rồi, công việc ông cứ tự quyết định là được, tôi chẳng biết gì cả, ông cứ ép tôi xem làm cái gì chứ. Văn Tĩnh, hai người đợi tôi chút.” Mạnh Tiểu Lục hoảng hốt bỏ chạy, bám theo bọn Văn Tĩnh ra bên ngoài.

Trâu Tề Hiền nhìn theo bóng lưng Mạnh Tiểu Lục, lẩm bẩm mắng: “Cái tên thối tha này!”

Dọc đường, ba người trẻ tuổi trò chuyện câu được câu chăng, thân là ông chủ của bọn họ, Mạnh Tiểu Lục tuy không tỏ ra vênh váo khó gần, nhưng cũng không nói chuyện thân thiết quá được, dẫu sao thì giao tình của hai bên cũng chưa đến mức ấy.

Đột nhiên đường kẹt cứng, trên phố vây kín những người là người, Mạnh Tiểu Lục ấn còi mấy lượt, thấy không có tác dụng gì, đành thở dài nói với hai người kia: “Con người ta đều thích xem náo nhiệt, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, chắc nhất thời không tan được đâu. Chỗ này cũng không còn xa nữa, tôi thấy chẳng thà hai người xuống đi bộ còn hơn đấy.”

“Cảm ơn Lục gia đã cho đi nhờ.” Hai người cảm ơn rồi xuống xe, đi đường tắt xuyên qua ngõ. Mạnh Tiểu Lục quay đầu xe, thấy người quây rất đông, chợt sinh lòng tò mò, xuống xe xem thử.

Mạnh Tiểu Lục gạt đám đông chen vào trong, chỉ thấy có dăm ba tên lưu manh đang hung hăng chửi bới, chốc chốc lại xô đẩy đấm đá một người. Người bị đánh chửi kia là một người đàn ông cao lớn, nhìn thân hình vóc dáng, nếu liều mạng, e là mấy tên lưu manh vớ vẩn này cũng không làm gì được anh ta.

Nhưng ở Thượng Hải này, hôm nay anh ta mà phản kháng, chỉ sợ lát nữa sẽ có một đám người ở đâu xông ra đánh cho một trận, bị thương rồi thì không thể làm việc được, chẳng may tàn phế thì càng không có kế sinh nhai, rốt cuộc vẫn chết đói nơi đầu đường xó chợ. Nếu bị đánh chết, thì quăng xác xuống sông Hoàng Phố là xong, xảy ra chuyện sẽ có lão đại đứng ra giải quyết. Tất nhiên, thông thường lăn lộn trên phố thế này, đám lưu manh ra tay cũng biết nặng nhẹ, sẽ không đánh chết người, dẫu sao thì xử lý cũng rất phiền phức.

Kỳ thực, bọn lưu manh du đãng này đáng sợ nhất không phải là bị chúng đánh, mà là không đánh. Con cóc ghẻ không cắn người nhưng nó khiến người ta thấy kinh tởm, dây phải bọn người này, chúng sẽ bám lấy như lũ đỉa đói vậy, làm cách nào cũng không thoát được. Bọn chúng chẳng có việc gì làm, rảnh rỗi sẽ đến nơi ngươi làm việc phá quấy, không đánh không chửi ngươi, nhưng cũng khiến ngươi không thể kiếm cơm được.

Nhưng người đàn ông kia cũng quá kém cỏi, bị đánh cho máu me đầy mặt, bị người ta chỉ mặt chửi bới mà vẫn nhẫn nhịn không ho he gì… song vừa nhìn sang bên cạnh, Mạnh Tiểu Lục liền hiểu ra ngay, bên cạnh anh ta có một người phụ nữ dắt theo một đứa trẻ, cái bụng còn gồ lên, xem ra cũng sắp sinh đến nơi rồi. Người này kể ra cũng là một nam nhân chân chính, vì vợ vì con mà nhẫn nhục chịu đựng, nhất quyết không ra tay.

Mạnh Tiểu Lục tuy thấy bọn họ đáng thương, nhưng gã cũng không ra tay trợ giúp, ở Thượng Hải, những chuyện thế này ít nhất một ngày phải có mười mấy vụ, gã làm sao quản hết được chứ. Gã chỉ thở dài một tiếng, thầm nhủ cuộc đời này vốn bất công, con người ta sống thực sự không dễ dàng gì. Nhưng đúng lúc này, thai phụ kia chợt lên tiếng: “Các vị, xin đừng đánh nữa, tất cả là do chúng tôi sai.”

Nghe thấy âm thanh ấy, Mạnh Tiểu Lục thấy lông tóc cơ hồ dựng đứng cả lên, nhất thời mất hết lý trí, điên cuồng gạt đám đông ra xông vào trong, chụp lấy cánh tay người phụ nữ mang thai kia. Thai phụ cả kinh quay đầu lại, khoảnh khắc ấy, cô ta cũng sững người.

“Diệp Lam!”

“Tiểu Lục!”