Hồi 3 Trúng kỳ độc, nhận lời khen tặng-Thẩm án oan, Địch lặng lẽ đi
Địch Công im lặng ngó xuống nhìn thi thể bất động của trống thủ. Tử thi đã được chuyển đến phòng thay y phục và đặt xuống một chiếc chiếu cói trải dưới đất. Ngỗ tác của nha phủ đang ngồi xổm bên cạnh. Ông ta đã đứng lẫn trong đám đông khán giả theo dõi đích đến và tò mò nghiệm thi ngay sau khi tay trống được đưa lên bờ. Giờ đây, ông ta đang tiến hành khám nghiệm kỹ càng hơn. Ngỗ tác cho một chiếc que bạc vào miệng nạn nhân.
Biện đại phu, đang đứng một góc với Kha Nguyên Lương, tiến tới nói giọng hằn học, "Bẩm đại nhân, chuyện này thật mất thời gian! Thảo dân đoan chắc là y đã lên cơn đau tim. Mọi triệu chứng đều chỉ ra như vậy."
"Ngươi hãy để cho Ngỗ tác hoàn thành phận sự!" Địch Công đáp cộc lốc.
Ông quan sát kỹ thi thể lực lưỡng, thân mình chỉ quấn độc một cái khố. Gương mặt bị biến dạng bởi cái chết đau đớn, nhưng các đặc điểm thông thường và vầng trán rộng trơn nhẵn chỉ ra y là con nhà gia giáo. Thường thì các thuyền phu được tuyển chọn trong số các tiểu nhị bán quán hay những kẻ bần phu.
Khi Ngỗ tác đã đứng thẳng người dậy, Huyện lệnh hỏi ông ta, "Điều gì khiến cho ngươi nghĩ rằng nam nhân đã bị đầu độc? Biện đại phu lại tin là y đã chết vì bệnh tim."
"Bẩm đại nhân, ngoài các triệu chứng chứng suy tim, nạn nhân còn có những chấm nhỏ màu đỏ tía ở đầu các ngón tay ngón chân. Thuộc hạ vừa kiểm tra thì thấy lưỡi rộp lên và bị những đốm đen che phủ. Vốn là người phương Nam, thuộc hạ biết dân miền núi ở đó đã pha chế ra một loại độc dược tác dụng chậm, nó sẽ để lại những vết tích như vậy. Ngay khi tận mắt nhìn thấy các chấm đỏ trên đầu ngón tay của thi thể, thuộc hạ đã biết chắc rằng nam tử đó đã bị hạ sát bởi loại kỳ độc này."
Biện Gia cúi xuống tử thi. Viên Ngỗ tác dùng que bạc cạy mồm nạn nhân để vị đại phu nhìn vào bên trong.
Họ Biện gật gù, ông ta tỏ vẻ ăn năn, "Thưa, viên Ngỗ tác thật thấu tình đạt lý. Thảo dân đã sai rồi. Thảo dân nhớ mình đã đọc ở đâu đó về loại độc dược này. Nếu bắt đầu trúng độc khi bao tử trống rỗng, nó sẽ phát tác sau mấy khắc. Nhưng nếu nạn nhân đã ăn no bụng, độc dược có thể hạ sát y trong vòng hai khắc."
"Do nạn nhân là trống thủ trên thuyền Cửu, ta cho rằng nam tử này là nô bộc của ngươi?"
"Dạ không, thưa đại nhân. Y là một nho sinh sống lang thang, tên gọi Đổng Mai. Thỉnh thoảng, trong mùa bận rộn, y làm công việc cối kế giúp thảo dân trong dược phòng."
(Cối kế: Kế toán sổ sách)
"Kẻ xấu số có gia đình ở đây không?"
"Thưa, một vài năm trước, thân nhân của y đã chuyển đi cả. Nam tử này sống với phụ mẫu trong một trang viên khá đường hoàng ở chốn thôn dã. Rồi phụ thân y gặp vận đen trong buôn bán và mất sạch ngân lượng, đành phải bán gia trang và trở về quê nhà ở phương Bắc. Đổng Mai quyết ở lại trấn Phổ Dương, hi vọng mình có thể xoay xở đủ ngân lượng để sinh sống, cho đến khi hoàn thành khóa học cổ văn trong miếu Khổng Tử nơi đây. Sau đó, y sẽ quay về đoàn tụ với song thân. Tiểu tử này là một gã vui tính, sống phóng túng và cũng là một tay võ cừ khôi. Một quyền thủ khá đấy, thật sự là thế. Tất cả nô bộc của thảo dân đều ưa y, đó là lý do tại sao bọn họ yêu cầu tiểu tử này làm trống thủ trên thuyền."
Ông ta ném một cái nhìn nuối tiếc vào thi thể đang nằm sấp mình.
Họ Kha lên tiếng, "Bẩm, Đổng Mai là một nam tử hữu dụng. Thân phụ y hiểu biết rộng về đồ cổ và nhi tử lão cũng có con mắt khá tinh đời trong việc phát hiện ra những món hay ho."
"Kha tiên sinh, làm thế nào mà ngươi quen biết y?" Địch Công dò hỏi.
"Dạ bẩm, thỉnh thoảng họ Đổng có tới gặp thảo dân, mang đến một món đồ sứ đẹp hoặc một thứ đồng khí cổ mà y mua được với giá rẻ. Thảo dân đồng ý với Biện đại phu rằng y là một nam tử dễ mến."
"Điều đó cũng không ngăn được kẻ khác ám toán hắn ta. Huyện lệnh bình phẩm lãnh đạm. "Liệu có kẻ nào nuôi giữ mối thâm thù huyết hận với y chăng?"
Biện đại phu nhìn họ Kha đầy dò xét. Khi y nhún vai, vị đại phu đáp lời, "Bẩm, đó không phải điều mà bọn thảo dân biết. Tuy nhiên, thảo dân phải nói thêm rằng Đổng Mai từng giao du với những kẻ đáng ngờ, bọn lang thang đầu đường xó chợ và lũ a dua thường xuyên lui tới các võ đường rẻ tiền. Có lẽ y đã vướng vào một vụ tranh cãi với những tên côn đồ đó chăng..."
Ông ta bỏ lửng câu nói.
Sắc mặt họ Biện trông nhợt nhạt và căng thẳng. Địch Công ngẫm rằng dường như cái chết đột ngột của tên nô bộc thời vụ có lẽ đã giáng cho ông ta một cú sốc. Hoặc có thể việc chẩn đoán sai đã khiến đại phu cảm thấy bứt rứt.
Ông hỏi Kha tiên sinh, "Họ Đổng sinh sống ở đâu?"
"Bẩm, y cư ngụ ở đâu đó gần phố Bán Nguyệt, phía tây nam trấn. Thảo dân không biết đích xác địa chỉ, nhưng ngài có thể hỏi bằng lưu của y là Hạ Quảng. Họ Hạ cũng là một nho sinh lang thang, một võ sĩ không chuyên, cũng học đòi buôn bán đồ cổ như nghề tay trái. Có lần hắn từng tiết lộ, mình và Đổng Mai cùng ở gác mái một cửa hiệu buôn bán y phục cũ. Hạ Quảng đã hứa là sẽ giúp đưa thuyền của thảo dân đi bảo quản, nên chắc chắn hắn chỉ đang quanh quẩn đâu đây thôi."
"Hãy đưa tiểu tử đó đến đây!" Huyện lệnh bảo viên Ngỗ tác.
"Thưa, hắn đã trở lại trấn mất rồi", Biện đại phu nhanh nhảu nói. "Ngay trước khi đến đây, thảo dân tình cờ trông thấy tiểu tử đó cuốc bộ về phía Nam môn. Chẳng thể lẫn vào đâu được, hắn có một vết sẹo xấu xí chạy dọc theo má trái."
"Tiếc thật!" Địch Công cảm thán. Ông nhận ra Kha Nguyên Lương dường như cứ nhấp nha nhấp nhổm muốn rời đi, liên tục đứng chuyển chân vẻ nóng vội.
Ông tiếp tục nói, "Được rồi, bản quan sẽ cẩn trọng điều tra vụ án này. Hiện giờ, hai vị không được để lộ tin họ Đổng đã bị sát hại, cứ bảo là y suy tim mà chết. Ta mong chờ hai vị hiện diện tại phiên thăng đường sáng ngày mai. Lão Hồng, trong khi tiễn hai khách đây thoái lui, lão hãy gọi Bộ đầu vào đây cho ta."
Khi họ Biện và họ Kha đã lui bước, Huyện lệnh nói với Ngỗ tác, "Ta mừng vì thấy ngươi am tường công vụ của mình. Nếu ngươi không có mặt ở đây, có lẽ ta đã gạt bỏ ý nghĩ đây là một vụ mưu sát, mà coi nó như một tai nạn theo như luận chứng của Biện đại phu. Ngươi có thể hồi phủ bây giờ và phác thảo báo cáo nghiệm thi."
Ngỗ tác rời đi, mỉm cười đầy hài lòng. Địch Công bắt đầu đi tới đi lui, hai tay chắp lại sau lưng.
Khi Bộ đầu đi vào cùng với Hồng Sư gia, ông ra lệnh cho y, "Mang cho ta y phục của kẻ quá cố!"
"Thưa đại nhân, chúng ở ngay đây." Viên Bộ đầu lấy ra một gói đồ ở bên dưới bàn và mở ra. "Đây là quần và dải thắt lưng mà tiểu tử mang trên người lúc tử nạn, cùng đôi giày dạ y đi. Còn đây là áo ngoài của y, đã được gấp gọn và đặt dưới trống trên chiếc thuyền đua."
Địch Công thò tay vào ống tay áo rộng thùng thình bên trái, rút ra cuốn sổ hộ tịch của Đổng Mai, một văn bằng cho thấy y đã vượt qua kì thi Hương và hai đĩnh bạc bọc trong giấy lụa. Đặt mọi thứ lại chỗ cũ, ông bảo lão Hồng mang tất cả về nha phủ.
Đoạn ông quay sang nói với Bộ đầu, "Cho ngưòi gói ghém thi thể trong chiếc chiếu đó và mang nó tới một buồng giam trống trong nhà lao. Đích thân ngươi phải tới nơi tá túc của Đổng Mai và dẫn giải Hạ Quảng về nha phủ. Ta sẽ thẩm cung hắn ngay tối nay."
Viên Bộ đầu rời đi để tập hợp các Bộ khoái.
Khi giúp Huyện lệnh cởi bỏ quan phục, Hồng Sư gia hỏi, "Ai có thể ra tay mưu sát nho sinh ấy nhỉ? Mọi người sẽ nghĩ là..."
"Mưu sát ư?" Một giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng họ. "Thảo dân nghe nói đó là một tai nạn!"
Địch Công quay người lại, định mở miệng mắng kẻ vô lễ kia. Nhưng ông kiềm chế lại khi thấy một nam nhân hộ pháp đang đứng ở ngưỡng cửa mở toang. Đó là Dương tiên sinh, một thương gia buôn cổ vật. Gã sở hữu một thương điếm lớn ở đối diện miếu Khổng Tử. Huyện lệnh thường đến đó để ngắm nghía chỗ đồ cổ của nam nhân này.
Ông nói, giọng hậm hực, "Quả thật nó là một vụ mưu sát. Nhưng bản quan yêu cầu ngươi giữ kín chuyện đó."
Nam nhân hộ pháp nhướn hàng lông mày sâu róm. Gã có một khuôn mặt góc cạnh và rám nắng, với bộ ria chổi xể và hàm râu ngắn. Gã đáp lời Huyện lệnh, miệng nở nụ cười nhạt nhẽo để lộ hàm răng đều và trắng, "Xin vâng mệnh đại nhân! Thảo dân đến đây để xem xét, dân chài ở dưới bến tàu đang kháo nhau rằng Bạch Nương đã bắt nam tử kia đi."
"Họ nói thế nghĩa là gì?" Địch Công gắt gỏng hỏi.
"Bẩm, đó là cách mà dân quê gọi Nữ thủy thần. Dân chài hoan hỉ cho rằng việc nam nhân tử nạn trong cuộc đua nghĩa là nữ thần đã tiếp nhận cống phẩm, cá tôm sẽ đề huề trong cả năm nay."
Địch Công nhún vai.
"Ngay lúc này, chúng ta hãy cứ để kẻ thủ ác tin rằng nha phủ chia sẻ đức tin của bách tính lê dân."
"Thưa đại nhân, nam tử đó bị mưu sát như thế nào?" Dương chưởng quỹ liếc nhanh vào thi thể đang nằm sấp. "Thảo dân chẳng thấy máu me gì cả!"
"Nếu muốn thấu tường tiểu tiết, ngươi có thể tham dự phiên thăng đường sáng mai", Địch Công đanh giọng. "Tiện thể cho bản quan hỏi, do Đổng Mai từng học đòi giao thương cổ vật, ta cho rằng ngươi cũng biết rõ y?"
Họ Dương lắc đầu.
"Bẩm, thảo dân chỉ nghe loáng thoáng danh tính của họ Đổng mà chưa hề chạm mặt y lần nào. Thảo dân sở hữu các mối cung cấp riêng mà bản thân vất vả lắm mới có được! Ngược xuôi khắp các ngõ ngách ở miền thôn quê, dù nắng ráo hay mưa rào, thảo dân luôn kiếm tìm những nông phu khai quật được các cổ vật trên đồng ruộng. Việc đó giúp thảo dân giữ cho thân thể khỏe mạnh và mò được các món hàng tốt nguyên bản. Vào ngày nọ..."
"Ngươi từng gặp bằng hữu của họ Đổng, một gã tên Hạ Quảng, rồi chứ?"
"Dạ bẩm, không ạ. Tiếc là thảo dân chẳng thể giúp được gì ngài."
Vầng trán nhăn nheo của họ Dương lại gợn sóng. "Không hiểu sao, danh tính thì nghe quen quen, nhưng nó chẳng gợi lên chút dấu ấn nào. À, như đã bẩm, bữa kia thảo dân vớ được một bức cổ họa trong ngôi chùa phía đông trấn. Thảo dân dám chắc là đại nhân sẽ thấy thích thú, nó còn trong tình trạng tốt..."
"Một ngày gần đây, bản quan sẽ quá bộ đến cửa hiệu của ngươi, Dương chưởng quỹ à. Còn bây giờ, ta có việc gấp phải quay về nha phủ ngay."
Vị thương gia đồ cổ cúi đầu thi lễ và cáo lui.
"Ta thích tán gẫu với họ Dương", Địch Công luận chuyện với lão Hồng. "Gã có kiến thức phi phàm về đồ cổ cùng tình yêu nồng cháy với chúng. Nhưng thời khắc này mà gã đến thì thật chẳng hợp lẽ chút nào."
Đội lên đầu chiếc mũ nhỏ đen tuyền, ông tiếp tục nói với một nụ cười uể oải, "Do ba trợ thủ của ta sẽ chẳng về kịp Phổ Dương trước ngày kia, chúng ta sẽ phải tự mình giải quyết vụ án mạng này. Chỉ có lão và ta, lão Hồng à!"
Lão Sư gia đáp với vẻ tiếc nuối, "Vâng, thật tiếc là Mã Vinh và Kiều Thái lại dẫn Đào Cam cùng đi nghỉ phép! Thiếu cái gã ranh ma ấy, chúng ta chẳng còn ai thích hợp hơn để mổ xẻ các vụ án đầu độc!"
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tra án được thôi, lão Hồng à! Giờ ta sẽ lấy ngựa và đi tới thôn Thạch Kiều. Rõ ràng là độc dược đã bị bỏ vào thức ăn hoặc rượu của Đổng Mai trong lúc các thuyền phu đang được khoản đãi trước cuộc đua. Ta sẽ đến đó để xem xét. Còn lão hãy đến văn miếu để bái kiến lão sư Âu Dương và hỏi về Đổng Mai cùng Hạ Quảng. Lão sư là một nam nhân sắc sảo, ta muốn biết ý kiến của ông ấy về tâm tính của hai nam tử kia. Lão không cần thức chờ cửa, ta sẽ gặp lão vào sớm mai tại thư phòng riêng."
Khi hai người cùng xuống cầu thang, Địch Công nói thêm, "À, đúng rồi, lão vui lòng tạt qua nội trạch của ta, báo viên quản gia bẩm lại với các phu nhân rằng ta sẽ về khuya."