← Quay lại trang sách

Hồi 5 Thương thay thân phận của nàng-Dọa ma nhát quỷ, ngỡ ngàng ngự châu

Lính gác Nam môn đang khép hờ cánh cổng thành bọc sắt khổng lồ. Những nhóm nhỏ thường dân vẫn lũ lượt tiến vào thành, dù đã vào giờ giới nghiêm. Mỗi người trao cho Vệ úy một thẻ bài thuôn nhỏ bằng tre có ghi số hiệu. Người nào muốn vào thành sau giờ đóng cổng đều phải hỏi xin một thẻ bài như vậy khi xuất thành. Những ai không có nó sẽ chỉ được cho vào sau khi đã chịu trả khoản phạt năm đồng, đồng thời phải để lại danh tính, phẩm tước và địa chỉ.

Khi viên Vệ úy nhận ra Huyện lệnh, y quát lính canh mở rộng cổng thành ngay lập tức. Địch Công dừng ngựa.

Ông hỏi, "Có nam nhân nào thân mang thương tích vừa mới đi qua cổng thành không?" Viên Vệ úy kéo ngược chiếc mũ sắt ra khỏi vầng trán ẩm thấp và rầu rĩ đáp lời, "Bẩm đại nhân, thuộc hạ chẳng thể nào biết được! Bọn thuộc hạ không có thời gian để tra soát kỹ càng từng nam nhân, đám đông..."

"Thôi được rồi. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ phải kiểm soát kỹ lưỡng mọi nam nhân để tìm ra một kẻ mang thương tích do chủy thủ gây nên. Nếu ngươi phát hiện ra, lập tức bắt giữ hắn và giải đến nha phủ. Cắt cử một binh sĩ ở đây cưỡi ngựa tới ngay ba cổng thành còn lại, truyền khẩu lệnh của ta cho các đồng cấp của ngươi đang thực thi công vụ ở đó."

Rồi Huyện lệnh tiếp tục phóng ngựa đi. Phố xá vẫn đầy ắp đám đông hân hoan hồ hởi, các tửu điếm và quầy hàng ven đường đang giao thương tấp nập. Ông giục ngựa buông cương nhằm hướng khu phía đông. Ông từng nghe là Kha gia trú ngụ ở đó. Tại đại quân doanh của lính đồn trú, ông báo tin cho viên Lãnh đội vệ binh. Một thám quân liền dẫn ông đến một biệt phủ rộng lớn nằm ở khu vực dân sinh yên ắng, cách Đông môn không xa lắm. Khi ông xuống ngựa, người lính thám báo gõ lên cánh cửa kép phủ sơn thếp đỏ trước phủ.

Ngay khi người gác cổng già nua nhận ra Địch Công, lão hấp tấp vào trong bẩm báo với chủ nhân về chuyến viếng thăm của vị khách cao quý. Họ Kha vội vã ra sân trước nghênh tiếp ông với bộ dạng sửng sốt.

Quên hết lễ nghi phép tắc, y hỏi vẻ kích động, "Bẩm, đã xảy ra chuyện chẳng lành sao?"

"Có đấy. Chúng ta vào nhà đã chứ?"

"Thưa, dĩ nhiên là được! Mong đại nhân thứ lỗi, thảo dân quá hàm hồ."

Kha Nguyên Lương lắc đầu vẻ ăn năn, rồi y dẫn Huyện lệnh đi xuyên qua hành lang quanh co đến một thư viện lớn, chỉ được trang hoàng bằng vài món đồ cổ thuần chất. Khi họ đã ngồi xuống quanh một bàn trà đặt ở góc phòng, Địch Công cất tiếng hỏi, "Nhị phu nhân của ngươi tên là Hổ Phách phải không?

"Dạ đúng, thưa đại nhân! Chuyện gì đã xảy ra với Hổ Phách? Nàng đã rời khỏi nhà để giải quyết sự vụ riêng ngay sau bữa cơm tối và nàng vẫn chưa về. Chuyện gì..."

Y im bặt khi thấy viên quản gia bưng khay trà vào. Trong lúc họ Kha đứng dậy châm trà ra hai chén, Địch Công vừa quan sát khuôn mặt của gia chủ, vừa chậm rãi vuốt bên mái tóc mai dài.

Sau khi Kha Nguyên Lương đã an tọa, ông nói vẻ nghiêm trọng, "Bản quan rất lấy làm tiếc phải báo hung tin, Kha tiên sinh à, phu nhân Hổ Phách đã bị hạ sát."

Sắc mặt trở nên nhợt nhạt, họ Kha ngồi trơ ra đó, hai mắt mở to kinh hãi dán vào khách nhân.

Y bất ngờ la lên, "Bị sát hại! Sao chuyện tày trời đó có thể xảy ra? Kẻ nào xuống tay? Nàng ấy đã ở đâu khi...?"

Địch Công giơ tay lên.

"Về câu hỏi cuối, ngươi đã biết câu trả lời rồi mà. Chính ngươi đã cử thê tử đến nơi vắng vẻ ấy!"

"Bẩm, nơi vắng vẻ ư? Nơi vắng vẻ nào? Trời đất thiên địa ơi, tại sao nàng không nghe lời thảo dân! Thảo dân đã van nài nương tử tiết lộ là nàng sắp đi đến đâu, nhưng..."

"Tốt hơn hết là ngươi nên kể đầu đuôi câu chuyện đi, Kha tiên sinh." Huyện lệnh ngắt lời y lần nữa. "Đây, trước tiên hãy nhấp một ngụm trà đi. Chuyện này hẳn là một cú sốc kinh khủng đối với ngươi, tất nhiên rồi. Nhưng trước mắt, nếu không biết tường tận các chi tiết, bản quan sẽ không bao giờ tóm được kẻ thủ ác đã xuống tay sát hại lệnh phu nhân."

Họ Kha nuốt ừng ực mấy ngụm trà liền, đoạn hỏi với giọng bình tĩnh hơn, "Bẩm, là kẻ nào ra tay?"

"Một kẻ mà ta chưa rõ danh tính."

"Nàng bị hạ sát như thế nào?"

"Phu nhân bị một con dao găm đâm thẳng vào tim. Nàng không kịp cảm thấy đau đớn mà chết ngay lập tức."

Kha Nguyên Lương chậm rãi gật đầu. Y tiếp lời, giọng êm hơn, "Thưa đại nhân, Hổ Phách là một nữ nhân khác thường. Nàng có tài năng kỳ lạ trong việc đánh giá các món đồ cổ, nhất là những viên trân châu. Nàng luôn trợ giúp thảo dân nghiên cứu cổ vật, là người đầu ấp tay gối mỹ lệ đáng yêu..."

Y khổ sở ngó sang các giá kệ bằng gỗ hắc tùng mộc chạm khắc được dựng sát vách, về phía bên phải của cửa ra vào, tiên đó bày rất trang nhã các món đồ men sứ và ngọc bích.

"Bẩm, tất cả là do một tay Hổ Phách sắp xếp", y tiếp tục, "và nàng cũng soạn thảo danh mục. Lúc được thảo dân chuộc về cách đây bốn năm, nàng hãy còn mù chữ. Nhưng chỉ sau một hay hai năm được thảo dân dạy bảo, nương tử đã học được cách họa chữ..."

Y đột ngột nghẹn lời, lấy tay ôm mặt.

"Ngươi chuộc thân cho phu nhân từ đâu?" Địch Công nhã nhặn hỏi.

"Thưa, nương tử vốn là nô tỳ của Đổng Nhất Quán. Thảo dân..."

"Đổng Nhất Quán?" Địch Công thốt lên. Đó là thiêm danh được thêm vào những hàng chữ khắc ở sảnh chính của gia trang ma quái kia! Và thiếu phụ đã nói rằng mình và nam nhân sắp gặp đều hiểu biết tất thảy về gia trang đó!

Ông tiếp lời, "Phải chăng Đổng Nhất Quán là thân phụ của Đổng Mai, nho sinh đã bị sát hại?"

"Dạ thưa, quả thật như vậy. Hổ Phách vốn là đứa trẻ mồ côi được Đổng lão phu nhân nuôi dưỡng và yêu quý. Bốn năm trước, khi Đổng Nhất Quán buộc phải bán hết gia sản, lão muốn thu xếp cho Hổ Phách vào một nhà tử tế, nên đã chào nàng cho thảo dân. Vì Kha gia chẳng có mụn con cái nào nên thảo dân đã mua thiếu nữ bằng bốn nén vàng, định bụng nhận nàng làm nhi nữ. Nhưng nữ nhân ấy mỗi ngày lại càng kiều diễm. Nàng có một vẻ yêu kiều khiến người ta mê mẩn, đẹp tựa một pho tượng ngọc bích. Nàng..."

Họ Kha chà tay lau mắt. Một hồi sau, y thêm lời, "Do đại phu nhân nhà thảo dân mắc bệnh nan y, nên hai năm sau, thảo dân cưới Hổ Phách làm nhị phu nhân. Lẽ dĩ nhiên là thảo dân có phần già cả hơn nàng, nhưng bọn thảo dân tâm đầu ý hợp..."

"Bản quan hiểu rồi. Giờ thì ngươi hãy cho ta biết mình giao nhiệm vụ gì cho thê tử?"

Kha Nguyên Lương chậm rãi uống cạn chén trà trước khi hồi đáp, "Bẩm đại nhân, chuyện là thế này. Hổ Phách đã tiến cử Đổng Mai, một tay hữu dụng để săn tìm và thâu tóm được cổ vật, cho thảo dân. Dĩ nhiên nàng hiểu rất rõ y, vì họ từng trưởng thành cùng nhau. Cách đây hai hôm, nàng nói rằng họ Đổng tình cờ tìm thấy một món cổ vật có giá trị vô song và cực kỳ hiếm có, một... lộc bình. Đó là một trong những cái bình nguyên bản nhất còn tồn tại trên dương gian này và giá của nó là mười nén vàng ròng. Theo nương tử thì thật sự nó đáng giá gấp đôi số đó, thậm chí còn hơn."

"Vì cái bình là món đồ có tiếng, được nhiều nhà sưu tầm thèm khát, nên Đổng Mai không muốn chuyện mình rao bán nó lộ ra. Nàng nói y đã hứa sẽ trao tay vật đó cho nàng ở một địa điểm an toàn mà cả hai đều biết. Phu nhân nhà thảo dân sẽ đi đến đó vào tối nay, sau cuộc đua thuyền. Thảo dân đã cố thuyết phục nàng tiết lộ địa điểm. Một thiếu phụ trẻ trung vi bộ độc hành, mang tất cả số ngân lượng đó... Nhưng nàng khăng khăng sẽ tuyệt đối an toàn... Thế rồi, đêm nay, khi thấy Đổng Mai tử nạn, thảo dân biết là nương tử sẽ uổng công chờ đợi. Thảo dân hi vọng sẽ thấy Hổ Phách ở nhà khi mình về gia trang. Lúc không thấy tăm hơi nàng đâu, lòng thảo dân nóng như lửa đốt nhưng chẳng thể làm được gì, vì còn chẳng biết nơi hẹn gặp..."

"Ta có thể nói cho ngươi biết nơi đó", Địch Công nói. "Chỗ hẹn của bọn họ là trang viên bỏ hoang của Đổng gia, trong khu rừng gần thôn Thạch Kiều. Nhị phu nhân không biết Đổng Mai đã chết. Một kẻ khác biết được vụ giao dịch đã đến thế chỗ y. Tên ác nhân này đã giết Hổ Phách và cướp đi số vàng và cả, à... cái bình nữa! Ngươi đã nói là một lộc bình phải không?"

"Gia trang bỏ hoang! Trời đất ơi, tại sao nàng... Ôi, nơi ấy quen thuộc với nàng thật, dĩ nhiên rồi, nhưng..."

Họ Kha cúi xuống, mắt dán xuống đất.

Địch Công nhìn cung cách của gia chủ đầy dò xét. Rồi ông hỏi, "Tại sao dân tình lại nói gia trang đó bị ma ám?"

Y ngẩng lên nhìn, thảng thốt.

"Bẩm đại nhân, nơi đó bị ma ám sao? Ồ, đó là bởi khu rừng Mạn Đà La. Nhiều thế kỷ trước, khu vực này còn là một vùng đầm lầy,/rừng già âm u với một dòng sông còn rộng hơn cả bây giờ. Huyện này là trung tâm sùng bái Nữ thủy thần, dân chài và thuyền nhân khắp chốn đều đổ về để cúng tế Người. Vào thời điểm đó, Mạn Đà La là một khu rừng rậm rạp, giữa rừng già sừng sững một miếu thờ nguy nga với một bức tượng cẩm thạch to lớn khác thường. Đều đặn mỗi năm, một nam tử bị tế sống trước án thờ."

"Tuy nhiên, sau đó, kênh đào Đại Vận Hà được mở rộng xuyên qua vùng này và rừng rậm được phát quang. Chỉ còn lại khu rừng nhỏ bao quanh miếu thờ là không bị đụng chạm đến, chiều theo đức tin của bách tính địa phương. Nhưng rồi triều đình ra lệnh chấm dứt việc cúng tế mạng người. Năm tiếp theo, một trận động đất kinh hoàng đã phá hủy một phần miếu và giết chết vị từ chúc già cùng hai thị đồng. Dân chúng đều nói là do nữ thần nổi giận, bèn từ bỏ miếu thờ để xây một cái mới bên bờ sông thôn Thạch Kiều. Các đường mòn dẫn xuyên qua rừng Mạn Đà La nhanh chóng bị cỏ dại phủ kín. Kể từ đó, không ai dám cả gan đặt chân vào khu rừng. Ngay cả những người hái thảo dược cũng vậy, mặc dù cây mạn đà la, vốn đã tạo nên tên tuổi cho khu rừng, được cho là có dược tính cao và bán rất được giá trên thị trường."

(Mạn đà la (còn gọi là cà độc dược): Một loại thực vật thân thảo thuộc họ Cà)

Kha Nguyên Lương chau mày, dường như nhận ra mình đã lạc đề. Y hắng giọng vài lần, lại châm đầy các chén trà, rồi tiếp lời, "Thưa, mười năm trước, Đổng lão gia bắt đầu xây trang viên gần rừng Mạn Đà La. Bách tính địa phương liền cảnh báo lão đó là chuyện cực kỳ điên rồ, làm xáo trộn vùng lân cận của chốn linh thiêng. Họ từ chối làm việc cho Đổng gia, nói rằng Bạch Nương sẽ phẫn nộ với sự xâm phạm này, Người sẽ giáng hạn hán và các loại thiên tai xuống khác nếu lão không từ bỏ ý định. Nhưng Đổng Nhất Quán già cả là một kẻ cứng đầu cứng cổ, là người phương Bắc nên lão không mấy tin chuyện thánh thần. Lão tuyển phu dịch từ huyện khác về xây trang viên, rồi chuyển đến ở cùng đại gia đình và cất trữ bộ sưu tập cổ vật bằng đồng ở đó. Thảo dân từng đến thăm Đổng lão vài lần và phát hiện ra bộ sưu tầm đó có chất lượng hảo hạng. Vô cùng khó để tìm được đồ đồng tốt như vậy, ngài biết đấy, thật đáng tiếc rằng..."

Họ Kha bỏ lửng câu nói giữa chừng. Y buồn bã lắc đầu, sau đó trấn tĩnh lại và tiếp tục, "Mùa hè bốn năm trước, sau một ngày nóng nực và oi bức, Đổng lão gia đang tận hưởng không khí chiều tà mát mẻ cùng gia đình, trong hoa viên ở trước khu lầu đông. Bất thình lình, Bạch Nương xuất hiện từ giữa rừng Mạn Đà La, ngay trước mặt họ. Sau này lão có kể lại cho thảo dân nghe chuyện đó. Thật kinh hoàng, nữ thần khoác độc một tấm áo trắng vấy máu, mái tóc dài và ướt đẫm rủ khắp mặt. Giơ cao bàn tay có móng vuốt nhuộm đầy máu tanh, Người tiến đến gần bọn họ, cất lên tiếng rú lanh lảnh."

"Lão Đổng và những người khác bắt đầu nháo nhào bỏ chạy. Cơn giông hung bạo đã vần vũ cả ngày hôm đó bất thình lình ập xuống. Chớp rạch ngang bầu trời, sấm vang rền tứ phương, theo sau là cơn mưa ào ào như thác lũ. Khi Đổng lão gia cùng bầu đoàn thê tử dắt díu nhau, chân nam đá chân chiêu chạy vào thôn, người ngợm ướt sũng, trang phục rách tả tơi vì gai góc cây cối, trông họ sống chẳng bằng chết."

"Tất nhiên là lão Đổng đã rời bỏ ngay trang viên đó. Chưa hết, ngày kế, lão nghe tin hãng buôn của mình ở kinh thành bị phá sản. Họ Đổng phải bán gia trang và điền viên cho một phú thương thảo dược chốn kinh kì và bỏ xứ ra đi."

Họ Kha đột ngột ngắt lời. Địch Công chăm chú lắng nghe, từ tốn vuốt bộ râu dài đen nhánh. Sau một lúc, ông hỏi, "Tại sao Hổ Phách, dù biết tất thảy điều đó, vẫn ngang nhiên viếng thăm gia trang ma ám ấy vào buổi tối?"

"Thưa đại nhân, Hổ Phách không tin là trang viên thực sự bị ma ám. Nàng từng nói chẳng hề có chuyện ma quỷ hiện hình, mà tất cả chỉ là ữò choi khăm do dân địa phương dựng lên để dọa Đổng lão khiếp vía. Hơn nữa, là phận nữ nhi, nàng không nhất thiết phải e sợ, thật đấy ạ. Nữ thủy thần tượng trưng cho một thế lực sáng tạo thần bí và thiên chức sinh sản, Người được xem là vệ thần của nữ nhân. Do đó, chỉ các nam tử mới bị cúng tế cho Người, không bao giờ là nữ tử cả."

Địch Công gật đầu rồi nhấp vài ngụm trà. Đặt chén xuống, ông bất ngờ đanh giọng hỏi, "Ngươi đã để cho phu nhân Hổ Phách đi ra ngoài thực hiện một thương vụ nguy hiểm cho mình và nàng đã bị sát hại tàn nhẫn. Ngươi phải gánh chịu một phần trách nhiệm cho tội ác này! Vậy mà ngươi dám kể lể dông dài cho bản quan nghe câu chuyện tầm phào về một lộc bình cổ! Không, không được ngắt lời ta. Ngươi thật sự tưởng ta ngu ngốc đến mức tin rằng trần đời này có một bình cổ đáng giá mười nén vàng? Mau khai ra chân tướng sự việc! Hổ Phách đã cố gắng đi mua vật gì cho ngươi?"

Kha Nguyên Lương đứng bật dậy. Y đi đi lại lại trên sàn, dáng vẻ cực kỳ bối rối. Sau cùng, dường như đã đưa ra quyết định, y khựng người lại trước mặt Huyện lệnh.

Ngập ngừng liếc mắt về phía cánh cửa đã đóng chặt, y rướn người về phía Địch Công và khàn giọng thì thầm, "Bẩm, đó chính là viên ngự châu đã thất lạc!"