← Quay lại trang sách

Hồi 6 Ngự châu thật giả khôn lường-Thương hoa tiếc ngọc, ai tường trắng đen

Địch Công chết điếng trước vẻ kích động của gia chủ. Rồi ông đập bàn quát, "Ta đã lệnh cho ngươi, tên ngốc kia, nói sự thật! Giờ đây ngươi dám cả gan bịa đặt một câu chuyện hoang đường về viên minh châu của Hoàng đế! Có trời đất chứng giám, khi ta còn là một đứa trẻ, nhũ mẫu từng kể câu chuyện đó để dỗ ta ngủ. Viên ngự châu ư? Thực là vớ vẩn!"

Ông giận dữ kéo mạnh chòm râu.

Kha Nguyên Lương lại ngồi xuống ghế. Y lau vầng trán đẫm mồ hôi bằng ống tay áo, đoạn sốt sắng nói, "Bẩm đại nhân, thảo dân xin thề đó là sự thật! Hổ Phách đã nhìn tận mắt viên ngự châu. Nó to bằng quả trứng chim câu, hình bầu dục khuôn vàng thước ngọc và có độ trắng sáng vô song như người đời thường ca tụng."

"Đổng Mai đã thêu dệt câu chuyện hoang đường gì, làm cách nào mà báu vật Hoàng cung cực phẩm kia lại chui tọt vào tay y?"

Nghiêng mình trên ghế, họ Kha mau lẹ đáp, "Thưa, Đổng Mai có nó từ một bà lão gần đất xa trời sống gần nơi y tá túc. Y từng giúp đỡ bà ta lúc túng quẫn. Lúc lâm chung, bà lão đã trao tặng y viên ngọc như là tín vật trả ơn ân công. Do chẳng còn thân bằng quyến thuộc nào, cuối cùng bà lão đã tiết lộ bí mật khủng khiếp mà gia đình mình đã giữ kín qua hai thế hệ."

"Vậy là bây giờ chúng ta lại có một bí mật gia truyền!" Huyện lệnh thở dài. "Thôi được, cứ nghe tiếp vậy!"

"Thưa, đó thực là một câu chuyện ly kỳ, nhưng hoàn toàn chân thật, không có nửa lời dối trá. Ngoại tổ mẫu của bà lão đó từng là thị nữ trong cung cấm. Khi mẫu thân của bà ta còn là đứa trẻ lên ba, sứ thần Ba Tư đã tặng viên minh châu danh tiếng ấy cho Đương Kim Thánh Thượng, tổ phụ của Thái Tông Hoàng đế. Đấng chí tôn bèn ban ngọc quý cho Hoàng hậu nương nương nhân dịp sinh thần của bà. Món quà cực phẩm này đã khiến hậu cung một phen náo động long trời lở đất. Tất cả các phi tần và nữ quan đều tụ tập quanh Hoàng hậu ở phượng cung, xun xoe chúc tụng lệnh nương nương về vật chứng thể hiện tình yêu của Hoàng đế bệ hạ. Bé gái nhỏ lúc ấy đang chơi đùa bên ngoài mái hiên. Nghe thấy âm thanh huyên náo, tiểu nữ lẩn vào trong phòng và nhìn thấy viên ngọc được đặt trong một tấm đệm gấm thêu kim tuyến, nằm trên chiếc bàn nhỏ ở góc phòng. Tiểu nữ với tay lấy ngọc, bỏ tọt vào miệng rồi đi ra ngoài, định là sẽ chơi với nó trong vườn. Khi Hoàng hậu phát hiện ra viên minh châu đã biến mất, nương nương lập tức truyền lệnh cho tất cả các thái giám và thị vệ hậu cung. Mọi cửa ngõ ra vào hậu cung đều bị khóa lại, nội bất xuất ngoại bất nhập. Mọi người trong cung đều bị lục soát, nhưng chẳng ai buồn để ý đến đứa trẻ ba tuổi đang rong chơi ngoài ngự hoa viên. Bốn vị quý phi, do bị Hoàng hậu nghi ngờ, đã chịu tra tấn đến chết, nhiều cung nữ ở tam cung lục viện bị đòn roi tàn nhẫn, nhưng viên ngự châu vẫn biệt tăm biệt tích. Cùng tối hôm đó, hai viên Ngự sử quyền cao chức trọng nhận lệnh mở một cuộc tra xét kỹ lưỡng đến từng chân tơ kẽ tóc."

(Ngoại tổ mẫu: Bà ngoại)

Hai má họ Kha đã đỏ ửng. Trong lúc cao hứng kể lại câu chuyện kỳ lạ xa xưa này, dường như y tạm quên nỗi sầu khổ trong chốc lát.

Y hớp vội một ngụm trà, đoạn tiếp lời, "Sáng hôm sau, người thị nữ nhận thấy con gái đang mút một vật gì đó. khi bà định quở trách tiểu nhi vì lại mò vào hũ kẹo lần nữa, đứa bé ngây thơ giơ ra cho thân mẫu mình xem viên ngọc. Thiếu phụ vô cùng kinh hãi. Nếu đem trả lại ngự châu và nói ra sự thật, bà và cả gia đình sẽ bị hành hình, phải chịu trách nhiệm về cái chết của bốn con người vô tội. Để giữ lấy sự bình yên, bà giấu viên minh châu đi."

"Cuộc tra xét kéo dài qua nhiều ngày. Các pháp quan của Hình bộ được lệnh hỗ trợ cho hai Ngự sử đại nhân. Hoàng thượng hứa trao thưởng hậu hĩnh cho bất cứ ai có thể giải quyết được bí ẩn đó. Cứ thế, sự vụ rắc rối này lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm trong cả Đại Đường. Hậu cung đã dậy sóng, giờ thì thiên hạ được một phen lao đao. Vô số giả thuyết được đưa ra luận giải, nhưng dĩ nhiên viên minh châu vẫn biệt vô âm tín."

"Người thị nữ giấu kỹ viên ngọc. Cho đến tận phút lâm chung, bà mới giao lại nó cho nhi nữ, bắt con thề phải im lặng suốt đời suốt kiếp. Nữ nhân đó lấy một người thợ mộc vốn đang lâm cảnh nợ nần và sống trong đói nghèo cho đến hết đời. Chắc đại nhân có thể tưởng tượng được tình cảnh bi thảm mà những thường dân đó lâm vào! Trong tay họ nắm giữ một báu vật vô giá mà dân gian ngỡ chỉ có trong truyền thuyết, nhưng nó chẳng mang lại lợi ích gì cả, vì họ chẳng bao giờ có thể chuyển được nó thành ngân lượng. Không thương lái nào có gan sờ đến nó, y sẽ bẩm báo ngay với triều đình và bao hậu quả thảm khốc sẽ xảy ra. Ngoài việc gây ra cái chết của bốn nữ nhân vô tội, họ còn mang trọng tội đánh cắp báu vật Hoàng cung. Tội khi quân phạm thượng sẽ khiến cả nhà bị tru di tam tộc. Mặt khác, họ cũng chẳng dám vứt viên ngọc xuống giếng, hay từ bỏ nó theo một cách nào khác. Ngự châu chắc hẳn đã đưa đường dẫn lối ma quỷ đến với chủ nhân của nó!"

"Phu quân của bà lão lìa đời khi bà ta hãy còn trẻ. Mặc dù phải kiếm sống qua ngày bằng việc giặt giũ thuê, bà ta không bao giờ dám kể cho bất cứ ai về báu vật mà mình sở hữu. Chỉ khi toàn bộ gia quyến đã qua đời, bản thân lại lâm trọng bệnh, bà lão mới tiết lộ về viên minh châu và trao nó cho Đổng Mai."

Kha Nguyên Lương ngừng nói, mắt liếc nhìn khách nhân với vẻ mong chờ.

Địch Công không buồn bình phẩm. Câu chuyện này có thể là lời giải hết sức đơn giản cho một bí ẩn lâu đời đã khiến các bộ óc đa mưu túc trí phải hoang mang. Hoàng hậu nương nương được vây quanh bởi đám phi tần cung nữ chốn hậu cung, tất cả đều vận những bộ xiêm y thướt tha bồng bềnh. Đúng là chẳng ai trong số đó để ý đến một đứa bé gái đang nô đùa quanh ngự hoa viên. Mặt khác, đây cũng có thể là một câu chuyện cổ tích được thêu dệt rất tài tình.

Sau một hồi lâu im lặng, ông điềm đạm hỏi, "Tại sao Đổng Mai không mang viên ngọc đến Hoàng cung? Các pháp quan có thể dễ dàng kiểm tra dòng dõi của bà lão. Nếu bà ta thật sự là hậu duệ của người thị nữ năm xưa, họ sẽ trao thưởng hậu hĩnh cho y, lớn hơn rất nhiều mười nén vàng của ngươi."

"Bẩm đại nhân, rốt cuộc Đổng Mai cũng chỉ là một nho sinh lang thang phiêu bạt. Y sợ triều đình sẽ không tin vào câu chuyện và sẽ dụng hình tra khảo mình. Do vậy, chỉ cần một vụ dàn xếp hợp lý là y sẽ có mười nén vàng, còn thảo dân sẽ có vinh hạnh trao lại báu vật thất truyền lâu đời này về đúng cho chủ nhân đích thực, Hoàng cung đại nội."

Địch Công quan sát vẻ cao đạo của gia chủ với sự hoài nghi. Ông cảm thấy ngờ vực phần nào câu nói cuối của y. Các tay đam mê sưu tầm cổ vật thường chả có chút gì gọi là đạo lý cả. Ông nghĩ nhiều khả năng là họ Kha sẽ giữ lại viên ngự châu làm của riêng, mãn nguyện ngắm nghía nó trong bí mật suốt phần đời còn lại.

Ông lạnh lùng nói, "Ngươi cho thế là một vụ dàn xếp hợp lý. Ta gọi việc không bẩm báo tức khắc các thông tin quan trọng liên quan đến một vụ trộm bảo vật từ Hoàng cung là một thất bại đáng phỉ nhổ của vương pháp. Đáng lý ra ngươi phải trình báo cho ta ngay những gì mà phu nhân Hổ Phách đã nói. Giờ thì ngươi đã gây ra tổn thất cho kho tàng Quốc khố. Ngươi nên hi vọng rằng đó chỉ là mất mát tạm thời thôi. Ta sẽ làm mọi thứ có thể để truy ra dấu vết của tên sát nhân và giành lại ngự châu. Nếu viên ngọc là đồ giả và câu chuyện chỉ là trò bịp bợm thì ngươi gặp may đấy!"

Chặn họng câu hỏi lắp bắp của Kha Nguyên Lương, Huyện lệnh đột ngột đứng dậy và tiếp lời, "Câu hỏi cuối. Đổng Mai có từng kể rằng y đã sửa sang phương lầu của gia trang hoang vu kia và dùng nó để cất giấu các bảo vật mà mình đã mua bán được?"

"Dạ bẩm, chưa bao giờ thảo dân được nghe! Hổ Phách còn chẳng biết nữa là, thảo dân cam đoan!"

"Ta hiểu rồi."

Khi đang quay ra phía cửa chính thì Địch Công chợt khựng lại. Một thiếu phụ đoan trang, dáng thanh cao đang đứng ở ngưỡng cửa mở rộng.

Họ Kha vội tiến về phía nữ nhân. Đặt tay lên cánh tay của nàng, y dịu dàng nói, "Kim Liên, nàng mau quay về buồng đi! Nàng vẫn chưa khỏe lại mà, ái thê à!"

Dường như thiếu phụ chẳng nghe thấy gì. Khi Địch Công tiến lại gần, ông nhận ra nàng trạc ba mươi xuân xanh và thực sự là một trang quốc sắc thiên hương. Nàng có chiếc mũi dọc dừa mảnh mai, đôi môi chúm chím thanh tao và hàng lông mày cong vút vẻ yêu kiều. Nhưng khuôn mặt nàng vô hồn với biểu cảm trống rỗng lạ kỳ, đôi mắt to tròn nhưng đờ đẫn nhìn vô định về phía trước. Thiếu phụ vận xiêm y bằng lụa đen, ống tay áo dài thướt tha, dải khăn rộng chít ngang tôn lên vòng eo thon thả và bờ ngực căng đầy quyến rũ. Mái tóc huyền óng ả chải ngược và buông lơi sau lưng, được tô điểm duy chỉ một bông hoa sen nhỏ bằng vàng chạm lộng.

"Bẩm, tâm trí đại nương tử có chút rối loạn", họ Kha buồn bã nói thầm. "Nàng đánh mất lý trí sau một cơn sốt cao vài năm trước. Phần lớn thời gian, nàng ở trong khuê phòng. Nếu ra ngoài một mình, nàng có thể làm tổn thương bản thân. Chắc hẳn các tỳ nữ đã để nàng lẻn ra ngoài. Tất cả gia nhân đều lo lắng về sự biến mất của Hổ Phách tối nay..."

Cúi người về phía nương tử, y thầm thì vài lời hết sức âu yếm. Nhưng có vẻ thiếu phụ chẳng nhận thức được sự hiện diện của phu quân. Nhìn thẳng về phía trước, nàng giơ bàn tay thon thả trắng ngần lên và chậm rãi vuốt tóc.

Địch Công nhìn nữ nhân lạ lùng ấy, lòng đầy thương xót. Rồi ông nói với gia chủ, "Ngươi cứ chăm sóc nàng, ta sẽ tự tìm được đường ra ngoài."