Hồi 7 Hai giả thuyết, Địch - Hồng hại não-Tróc kẻ gian, cậy nhờ Thẩm Bát
Khi Địch Công dừng ngựa trước cổng nha phủ, trống canh đã điểm, còn chừng nửa canh giờ là đến nửa đêm. Trên lưng tuấn mã, ông chúi người về phía trước và gõ đầu cán roi lên cánh cửa bọc sắt nặng nề. Hai lính gác nhanh chóng mở cửa ra. Huyện lệnh phóng ngựa qua khung vòm bằng đá dẫn đến sân giữa. Trong lúc trao ngựa cho một giám mã đang ngái ngủ ông để ý thấy ô cửa sổ dán giấy ở thư phòng của mình hãy còn sáng. Ông mang theo túi yên ngựa bước về phía đó.
Hồng Sư gia đang ngồi trên chiếc ghế đẩu phía trước án thư rộng rãi, chăm chú đọc một tập văn thư dưới quầng sáng của một ngọn nến duy nhất.
Trông thấy chủ nhân bước vào, lão vội đứng lên thi lễ và vồn vã hỏi, "Bẩm đại nhân, chuyện gì đã xảy ra ở Thạch Kiều vậy? Mới hai khắc trước, trưởng thôn mang xác của một nữ nhân tới nha phủ. Lão phu đã lệnh cho Ngỗ tác tiến hành nghiệm thi. Đây là báo cáo của ông ta."
Lão đưa tập văn thư mình đang đọc cho Huyện lệnh. Đứng cạnh án thư, ông liếc nhanh qua nó. Thi thể được mô tả là của một nữ nhân trẻ tuổi đã lập gia thất, bị giết bởi một nhát dao xuyên tim. Không có khuyết tật nào trên cơ thể, nhưng hai bờ vai có những vết sẹo lâu ngày không rõ nguồn gốc. Nữ nhân này đã hoài thai được ba tháng.
Đưa lại báo cáo cho lão Hồng, Địch Công thả người xuống chiếc ghế bành lớn đằng sau án thư. Ông đặt túi yên ngựa lên mặt án, khom người trên ghế và hỏi, "Bộ đầu đã đưa Hạ Quảng về đây chưa?"
"Dạ chưa, thưa đại nhân. Nửa canh giờ trước, Bộ đầu đã đến báo với thuộc hạ rằng Hạ Quảng vẫn chưa về nơi ở. Gã buôn y phục cũ, chủ nhà của hắn, nói rằng chỉ phí công đợi mà thôi. Họ Hạ toàn lai vãng vào những giờ khắc bất thường và hay biến mất trong một hoặc hai ngày gì đó. Bộ đầu đã lục soát căn gác mái mà bọn Đổng Hạ thuê cùng nhau, rồi quay về đây. Y đã lưu hai Bộ khoái ở đấy cho đến sáng mai, ra lệnh tóm ngay Hạ Quảng khi hắn xuất đầu lộ diện."
Sư gia hắng giọng và tiếp lời, "Lão phu cũng đã hỏi chuyện hồi lâu với lão sư Âu Dương, ông không đồng tình các ý kiến đề cao Đổng Mai của Biện đại phu và Kha tiên sinh. Ông nói rằng cả bọn Đổng Hạ, mặc dù thông minh đấy, nhưng là những gã trai trẻ ăn chơi trụy lạc, mê đắm tửu sắc và không ngại nhúng tay vào các thương vụ mờ ám. Bọn họ lúc nào cũng đi học thất thường và mấy tháng gần đây còn không hề lộ diện ở văn miếu. Lão sư chẳng hề tiếc nuối gì hai nho sinh đó, ông bảo họ chỉ tổ gây ảnh hưởng xấu đến các môn sinh khác. Ông bày tỏ lòng thương tiếc với Đổng lão gia, một vị tiên sinh uyên bác nho nhã. Còn về Hạ Quảng, lão sư nghĩ rằng song thân hắn đang sống ở kinh thành. Dường như họ đã đoạn tuyệt quan hệ với nhi tử vì tư cách đạo đức thối tha của hắn."
Địch Công gật đầu. Ông đứng dậy, nhấc túi yên ngựa lên và lắc cho đồ vật bên trong rớt xuống án thư. Đặt hai thứ vũ khí đã được bọc lại sang một bên, ông tháo khăn tay và lấy chú rùa ra. Nó bò về phía trước, chớp mắt khoan thai trước ngọn nến, rồi rụt cổ vào trong mai. Lão Hồng ngắm nghía sinh vật bé nhỏ, ngạc nhiên không thốt nên lời.
"Nếu lão rót cho ta một chén lớn trà nóng", Huyện lệnh nói với một nụ cười ảm đạm, "ta sẽ kể ra đây chuyện mình đã quen biết tiểu bằng hữu này ở đâu và như thế nào."
Trong khi Sư gia đang bận rộn ở bên bàn trà trong góc phòng, Địch Công cầm chú rùa trên tay, đứng dậy và đi đến cửa sổ phía sau. Nghiêng người ra ngoài, ông đặt sinh linh nhỏ bé này vào giữa những tảng đá trong hoa viên.
Sau khi trở lại ghế, ông thuật kể chi tiết cho lão Hồng nghe những việc xảy ra ở gia trang bị ma ám. Ông chỉ bị cắt ngang một lần, khi viên Vệ úy Nam môn đến báo cáo rằng y và cả đồng sự tại những cổng thành khác đều không phát hiện ra nam nhân nào mới bị thương bởi chủy thủ. Khi y rời phòng, ông kể tiếp cho lão Hồng nghe về cuộc trò chuyện với Kha Nguyên Lương.
"Vậy thì rõ rồi, lão Hồng à," ông kết luận, "giờ ta có hai giả thuyết hoàn toàn khác nhau. Ta sẽ phác thảo chung chung cho lão nghe, chủ yếu để định hình kế hoạch cho vụ điều tra của chúng ta. Dùng một chén trà nào, lão Hồng."
Địch Công uống cạn chén trà và tiếp lời, "Trước tiên, chúng ta hãy cứ giả định rằng Kha Nguyên Lương đã kể toàn bộ sự thật. Trong trường hợp này, Đổng Mai đã bị đầu độc bởi một kẻ giấu mặt, tên này bằng cách nào đấy đã biết vụ mua bán viên ngự châu. Hắn bèn thay thế họ Đổng đến chỗ hẹn gặp phu nhân Hổ Phách để cướp đi viên ngọc cùng số vàng. Hắn thẳng tay hạ sát Hổ Phách, vì nữ nhân đã dùng chủy thủ tấn công hắn, hoặc vì muốn giết người bịt đầu mối. Nhưng cũng có thể, dù ít khả năng hơn, là kẻ đến chỗ hẹn không phải là tay đã đầu độc Đổng Mai. Tuy nhiên, hắn thực sự tường tận về vụ giao dịch ở gia trang bỏ hoang đó. Khi biết tin họ Đổng tử nạn, hắn ngay lập tức tương kế tựu kế để thế chân y đến chỗ hẹn, nhằm đoạt kim lượng và minh châu. Trong trường hợp đó, Hổ Phách hẳn đã bị ngộ sát, vì ban đầu tên cướp không có ý định giết người."
Ông tạm ngừng lời, vuốt hàng tóc mai dài một hồi, đoạn nói tiếp, "Giả thuyết thứ hai của ta dựa vào giả định là khẩu cung của họ Kha chỉ có một phần sự thật, y đã nói dối rằng mình không biết địa điểm hẹn gặp của nhị phu nhân và Đổng Mai. Trong trường hợp này, cả Đổng Mai và Hổ Phách đều đã bị hạ sát theo mật lệnh của Kha Nguyên Lương."
"Bẩm, làm sao mà chuyện đó có thể xảy ra?" Lão Hồng la lên.
"Nên nhớ là Đổng Mai và Hổ Phách là thanh mai trúc mã cùng lớn lên dưới một mái nhà! Họ Đổng là một nam nhi khôi ngô tuấn tú và dễ mến. Còn Hổ Phách là một thiếu nữ thông minh, nhan sắc tựa đóa phù dung thu hút ong bướm vây quanh. Rất có thể hai kẻ trẻ trung ấy là tình nhân của nhau. Chẳng may là có không ít gia chủ đã nhắm mắt làm ngơ cho mối quan hệ thân mật quá mức giữa nhi tử với nô tỳ trong nhà mình, Đổng lão gia cũng không phải ngoại lệ. Nếu thế thì rất có thể đôi nam nữ ấy vẫn tiếp tục mối quan hệ bất chính trong bóng tối, sau khi Hổ Phách đã trở thành người của Kha gia."
"Bẩm đại nhân, nếu vậy thì nàng Hổ Phách quả thực vong ân bội nghĩa!"
"Khó mà hiểu thấu hành động của một thiếu phụ đang chìm đắm trong hương lửa yêu đương, lão Hồng à. Kha Nguyên Lương là một nam nhân bảnh bao còn khá trai tráng, nhưng y phải già hơn Hổ Phách chừng hai chục tuổi. Và báo cáo nghiệm thi cho thấy nàng đang mang thai. Có thể Đổng Mai mới là thân phụ của hài nhi chưa ra đời đó."
"Khám phá ra sự thiếu chung thủy của nhị phu nhân, họ Kha chỉ im lặng, núp gió chờ thời để trả thù. Thời cơ đến khi Hố Phách kể với phu quân về viên ngọc của Đổng Mai. Y nhận ra giờ thì mình có thể hạ sát đôi cẩu nam nữ đó, thu hồi kim lượng và chiếm đoạt được viên ngự châu mà bao kẻ thèm thuồng. Thật là nhất tiễn song điêu, đạt được tất cả mục tiêu cùng một lúc. Y có khối cơ hội để đầu độc tình địch khi thết đãi các đoàn thuyền phu trong tửu lâu ở Thạch Kiều. Hạ thủ họ Đổng xong, y thuê một tên lưu manh đến chỗ hẹn trong gia trang hoang tàn, lệnh cho gã này thủ tiêu luôn Hổ Phách, đoạt lấy các nén vàng và tìm ra viên minh châu được cất giấu trong phương lầu."
"Đó là hai giả thuyết của ta. Tuy nhiên tất cả đều chỉ là phỏng đoán mà thôi. Chúng ta cần tìm hiểu thêm về hoàn cảnh của những kẻ có liên quan trước khi thực thi bất cứ hành động nào."
Sư gia chậm rãi gật đầu. Đoạn lão nói vẻ lo lắng, "Thưa, dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải làm điều gì đó cho viên ngọc. Chuyến viếng thăm bất thần của đại nhân đã ngăn hung thủ tìm kiếm nó, ngự châu chắc hẳn vẫn còn ở trong khu lầu. Nên chăng chúng ta trở lại gia hang bỏ hoang ấy ngay bây giờ để tiến hành lục soát?"
"Không, việc đó không cần thiết. May là ta đã lệnh cho trưởng thôn cắt cử một tuần đinh khỏe mạnh ở đấy. Sáng mai, chúng ta sẽ đến đó tiến hành tra soát giữa thanh thiên bạch nhật. Tuy nhiên, cũng có khả năng Đổng Mai xem ngự châu là vật bất ly thân nên mang nó bên người. Chúng ta có trang phục của y ở đây không?"
Hồng Sư gia lấy gói đồ lớn đã được niêm phong đặt ở cái bàn sát tường. Địch Công tháo dấu niêm và cùng với lão cẩn thận kiểm tra bộ y phục. Họ tra soát từng đường may mối chỉ, lão Hồng còn cắt cả phần đế giày. Nhưng chẳng có dấu vết gì.
Trong lúc lão Sư gia gói ghém lại đống y phục, Huyện lệnh trầm ngâm dùng một chén trà khác.
Đoạn ông chậm rãi nói, "Chuyện vụ án mạng này có liên hệ với một vụ trộm tại Hoàng cung sẽ càng khiến sự vụ trở nên hệ trọng, lão Hồng à. Việc đánh giá tính cách của Kha Nguyên hương khá khó khăn. Ta muốn hiểu tường tận hơn về nam nhân này. Tiếc là chúng ta lại không thể tham vấn nguồn thông tin tốt nhất, đích xác là đại phu nhân của Kha gia, do thiếu phụ ấy tâm thần bất định. Lão có biết gì về chuyện nàng ngã bệnh không?"
"Bẩm, lão phu có nghe thiên hạ lưu truyền, chuyện này dường như đã gây bất an bách tính trong thành. Một tối bốn năm trước, Kha phu nhân là Kim Liên, đã ra ngoài để viếng thăm một vị phu nhân khác ở phố bên. Nhưng nàng không bao giờ đến nơi. Thiếu phụ chắc chắn đã bị một cơn sốt não công kích trên đường đi và mất trí nhớ. Có vẻ là nữ nhân ấy đã lang thang vạ vật và rời khỏi thành qua Đông môn, suốt đêm rong ruổi qua những cánh đồng. Sáng hôm sau, một số nông phu tìm thấy nàng nằm bất tỉnh trên đồng cỏ. Trong mấy tuần liền, phu nhân Kim Liên ốm một trận thập tử nhất sinh. Khi tỉnh lại thì nàng đã bị loạn trí vĩnh viễn."
Hồng Sư gia chìm vào thinh lặng. Lão trầm ngâm vuốt bộ râu xám mỏng, đoạn tiếp tục, "Bẩm, khi diễn giải giả thuyết thứ nhất, đại nhân đã đề cập đến khả năng Đổng Mai bị ám hại vì một lý do chẳng dính dáng gì đến vụ mua bán ngự châu. Giờ thì lão nhớ lại Đào Cam có lần từng nói, mặc dù trong cuộc đua thuyền rồng, thường dân áo vải chỉ đặt cược không đáng kể, nhưng các tay phú thương và chưởng quỹ giàu có thường đánh cược vô vàn kim ngân với nhau. Đào Cam còn kể thêm rằng thi thoảng bọn lừa đảo bày ra đủ trò gian lận và bịp bợm trong những vụ cược lớn đó. Năm nay, bách tính ai cũng cho rằng thuyền của Biện đại phu sẽ giật giải. Nếu một tên lừa bịp sớm biết là trống thủ trên thuyền Cửu sẽ gặp tai nạn, hắn có thể kiếm được một gia tài kha khá bằng cách cược sạch sành sanh. Cũng có thể đó là tên vô lại đã hạ độc Đổng Mai."
"Hừm, đó là một khả năng mà chúng ta sẽ phải thẩm tra." Địch Công đồng tình.
Có tiếng gõ cửa, viên Bộ đầu bước vào và kính cẩn thi lễ. Y đặt một phong bì dơ dáy lên án thư và bẩm báo, "Bẩm đại nhân, khi đang tra soát buồng gác mái của hai gã nho sinh kia, thuộc hạ đã phát hiện ra phong bì này trong hòm trang phục của Hạ Quảng. Còn hòm của Đổng Mai chỉ có một đống y phục cũ nát và mòn vẹt, trong đó chẳng có đến một mẩu giấy vụn!"
"Được rồi, ngươi có thể lui." gi Huyện lệnh xé toạc phong bì và lấy ra ba tờ giấy được gấp lại. Tờ đầu tiên là văn bằng của Cổ Thư quán chứng nhận Hạ Quảng đã đỗ kỳ thi Hương, tờ thứ hai cho phép hắn cư trú ở Phổ Dương. Khi lật sang tờ thứ ba, ông nhíu mày rồi cẩn trọng vuốt phẳng tờ giấy ra trên án thư.
Đẩy ngọn nến lại gần hơn, Địch Công nói, "Nhìn xem chúng ta có gì ở đây, lão Hồng!"
Sư gia nhìn thấy đó là một bản phác họa nguệch ngoạc khu vực phía nam trấn. Trỏ ngón tay vào bản vẽ, Địch Công nhận xét, "Ở đây chúng ta có rừng Mạn Đà La và hình chữ nhật đó là trang viên của Đổng gia. Chỉ có phương lầu phía đông được đánh dấu. Vậy là Hạ Quảng hẳn có liên quan, theo cách này hay cách khác, đến vụ mua bán ngự châu! Trời đất thiên địa ơi, chúng ta phải cố mà tìm được gã đó! Càng sớm càng tốt!"
"Bẩm, có lẽ hắn đang lang thang đâu đó ở khu giao thương tửu điếm mà thôi. Bằng hữu lâu năm của chúng ta, Thẩm Bát, là đại ca trong giới giang hồ, chắc chắn gã sẽ biết được nơi tìm ra Hạ Quảng!"
"Đúng, chúng ta có thể hỏi gã. Từ khi ta trao tặng cho gã danh xưng Bang chủ Cái bang, Thẩm Bát đã tỏ ra rất hợp tác."
"Tiếc nỗi đây lại là một kẻ thoắt ẩn thoắt hiện, không dễ lần ra hành tung của gã. Thời điểm duy nhất mà chắc chắn Thẩm Bát mò về hang ổ là ban đêm. Đó là khi giới khất cái tụ tập ở đó để cống nạp cho gã. Có lẽ lão phu nên đi ngay bây giờ!"
"Không nên thế! Hẳn lão đã mệt đứt hơi rồi. Lão nên lên giường nghỉ ngơi, lão Hồng à, đấy là nơi lão nên đến bây giờ!"
"Thưa, thế thì lỡ cả công vụ một ngày mất! Hơn nữa, lão phu có mối giao hảo thân tình với Thẩm Bát. Rốt cuộc lão cũng biết cách hàn huyên dí dỏm với tên già đời ranh ma quỷ quyệt ấy. Lão phu nghĩ gã cũng thích mình, dù rằng gã chẳng có thiện cảm gì mấy với ba trợ thủ còn lại của đại nhân. Thẩm Bát từng tín cẩn nói với lão rằng gã xem hai huynh đệ Mã Kiều là một cặp đôi bất hảo, phàm phu tục tử lỗ mãng, còn Đào Cam là một kẻ lừa đảo ti tiện!"
"Nói hay đấy, nhất là khi những ngôn từ ấy phun ra từ miệng Thẩm Bát!" Huyện lệnh mỉm cười. "Ôi, nếu lão cứ khăng khăng thế, thì giờ đi cũng được. Nhưng hãy đến đó bằng kiệu che của nha phủ và dẫn theo bốn vị Bộ khoái. Thẩm Bát đang sống trong một khu vực coi thường luân thường đạo lý lắm đấy."
Sau khi Hồng Sư gia lên đường, Địch Công lại uống một chén trà nữa. Ông lo lắng nhiều về các diễn biến sự việc hơn là những gì bản thân đã thổ lộ với lão quân sư. Án mạng của một nho sinh nghèo hèn bỗng chốc tiến triển thành vụ trọng án triều đình, liên quan đến vụ trộm bảo vật trong Hoàng cung đại nội. Ông sẽ phải nhanh chóng thu được kết quả, vì không thể nào trì hoãn bản báo cáo dài dằng dặc gửi lên quan trên, bẩm báo về viên minh châu của Hoàng đế, trong khi vẫn phải hành xử cẩn tắc vô ưu. Địch Công buông một tiếng thở dài và đứng dậy. Chìm trong suy nghĩ miên man, ông tản bộ dọc theo khoảnh sân giữa đến nội trạch ở phía sau nha phủ.
Tưởng các nương tử đã lên giường nghỉ từ lâu rồi, Địch Công đang định qua đêm trên trường kỷ trong thư phòng. Nhưng khi viên quản gia mở cửa rồi dẫn ông vào trong, Huyện lệnh nghe thấy những tràng cười nói rôm rả đến từ khu nữ quyến.
Nhận ra vẻ mặt ngạc nhiên quá đỗi của chủ nhân, lão quản gia vội giải thích, "Thưa, hai vị phu nhân của Bào tướng quân và Vạn Tri phủ đã tụ tập từ đầu giờ chiều. Các phu nhân cùng nhau làm lễ tạ ơn Vương Mẫu nương nương theo truyền thống. Sau đó, đại phu nhân nhà ta mời họ ở lại chơi bài. Phu nhân có căn dặn tiểu nhân thông báo lại ngay khi đại nhân hồi phủ, để bà có thể giải tán khách khứa và diện kiến ngài như đã hẹn."
"Ngươi chỉ cần nói phu nhân đến thư phòng phía trước một lát."
Khi đại phu nhân bước vào gian phòng nhỏ bé ấy, Huyện lệnh hài lòng nhận ra nương tử của mình trông diễm lệ dường nào trong bộ xiêm y ưa thích bằng gấm tím thêu kim tuyến, điểm xuyết những nụ hoa vàng. Sau khi cúi chào phu quân, nàng băn khoăn hỏi, "Thiếp hi vọng không có gì bất hạnh xảy ra sau cuộc đua ạ?"
"Có một sự vụ bất ngờ khiến cho ta phải bận tâm ngay. Ta chỉ muốn nói rằng nàng không việc gì phải giải tán bữa tiệc đông vui vì ta cả. Buổi chiều nay đã thật là mệt nhọc rồi, ta muốn yên giấc bây giờ. Ta sẽ nghỉ trong thư phòng và viên quản gia sẽ phục dịch ta."
Khi nàng sắp sửa chúc ông ngon giấc đêm nay, Địch Công thình lình hỏi, "Dù gì thì nàng có tìm thấy con bài cẩu bị mất không?"
"Không, thiếp chẳng tìm được. Bọn thiếp đều cho rằng nó hẳn đã rơi xuống mạn thuyền."
"Không thể nào! Chiếc bàn của chúng ta nằm ở giữa bệ. Thẻ bài chết tiệt đó đã có thể đi đâu được nhỉ?"
Phu nhân giơ ngón tay trỏ lên và nói, nửa đùa nửa thật, "Đã bao năm cùng chung sống, thiếp chưa bao giờ biết lão gia lại có thể cáu kỉnh vì một chuyện vớ vẩn tầm phào như thế. Giờ lão gia đừng như thế nữa nhé, thiếp hi vọng!"
"Không, ta chẳng thế đâu!" Địch Công đáp với một nụ cười uể oải. Ông gật đầu với nương tử rồi đi đến thư phòng.