Hồi 8 Ăn mày nửa tỉnh nửa say-Bạc tiền, nhi nữ làm cay men nồng
Tửu điếm nơi Bang chủ Cái bang thiết lập tổng hành dinh của mình nằm trong khu hạ lưu cạnh miếu Chiến thần. Tửu quầy đang đầy ắp những kẻ hành khất và bọn vô công rồi nghề, sặc sụa mùi mồ hôi dơ dáy và rượu cặn rẻ tiền. Hồng Sư gia phải chật vật thúc khuỷu tay để mở đường tiến về quầy ở phía sau.
Hai tên lưu manh ăn vận bẩn thỉu đứng ở đó, mặt đối mặt, lớn tiếng văng tục vào nhau. Chúng đều là những kẻ côn đồ cao lớn, thế nhưng gã hộ pháp đang nghiêng người đứng dựa vào tửu quầy còn cao hơn chúng một đến hai thốn. Vận một tấm áo đen xác xơ và chiếc quần rộng thùng thình vá chằng vá đụp, gã khoanh đôi tay to như cột buồm lại trên cái bụng phệ đồ sộ. Đầu gã để trần, mớ tóc dài được cột chặt bởi miếng giẻ rách, bộ râu bết mỡ lòng thòng rũ xuống. Cặp mắt bên dưới hàng lông mày rậm đang đăm chiêu ngó nhìn hai thuộc hạ tranh cãi chí chóe. Bất thình lình, gã vén tay áo, xắn quần lên cao và tóm gáy bọn chúng. Chả cần vận sức gì nhiều, hơi thở vẫn điều hòa qua đan điền, gã xoay tay nhấc bổng hai tên kia lên khỏi sàn nhà. Rồi hai cái đầu lao thẳng vào nhau, va côm cốp hai lần.
(Thốn: thốn tương đương 3,33cm)
Khi gã thả bọn chúng rơi xuống sàn, Hồng Sư gia khẽ khàng đến gần gã và nói, "Ta ghét làm phiền Thẩm đệ. Ta hiểu đệ đang ngập đầu giải quyết các vấn đề an ninh trật tự trong trấn."
Liếc nhanh về phía hai nam nhân đang lồm cồm ngồi dậy, bàn tay xoa xoa đầu mà vẫn chưa hết sững sờ, lão tiếp lời, "Tuy nhiên, đệ cũng phải thông cảm rằng ta đang có việc khẩn."
Gã hộ pháp nhìn lão Hồng đầy vẻ nghi ngờ.
"Ta là một nam nhân đau yếu, thưa Sư gia", gã lầm bầm, "rất yếu là khác. Nhưng ta không thể để thiên hạ chê bai là mình không biết phép tắc lịch sự là gì. Mời lão ngồi kia với ta để cùng luận tửu nào."
Khi họ đã ngồi bên cái bàn góc cạnh ọp ẹp với bát rượu cặn bốc mùi nồng nặc đặt trước mặt Hồng Sư gia niềm nở mở lời, "Ta sẽ không làm mất thì giờ quý báu của Thẩm đệ đâu. Ta chỉ hỏi đệ vài thông tin về hai nho sinh lang thang tên là Đổng Mai và Hạ Quảng. Tên sau thường được gọi là Hạ mặt sẹo."
Thẩm Bát lặng lẽ gãi cái bụng để trần. Sau một hồi, gã chậm rãi đáp, "Bọn nho sinh tiểu tử, cái giống văn biền phiêu bạt rày đâu mai đó hử? Không, thưa ngài, ta mù tịt về chúng. Cũng chả muốn biết làm gì. Bọn lừa đảo thất học đã đủ xấu xa rồi, còn cái bọn xuất thân cửa Khổng sân Trình, học đòi thêm được nhiều chiêu trò bịp bợm từ sách vở thánh hiền, lại càng tệ hơn. Đừng thắc mắc khi chúng tự chui đầu vào đủ những thể loại rắc rối trên đời này. Ta không có bất cứ vụ mua bán đổi chác nào với chúng cả. Không bao giờ."
"Một trong hai tên đã xuống suối vàng rồi. Tử nạn trong cuộc đua thuyền."
"Cầu cho linh hồn y yên nghỉ nơi chín suối!" Thẩm Bát nói với vẻ mèo khóc chuột.
"Hiền đệ có đi xem đua thuyền chứ?"
"Ta ư? Không. Ta chẳng dính dáng gì đến cá cược cả. Không có ngân lượng để theo."
"Chơi đi, vài đồng bạc cắc thôi mà?"
"Vài đồng, lão nói thế mà được à? Để ta nói cho lão huynh biết, rất nhiều kẻ đã mất kha khá kim ngân vào thuyền Cửu! Có lẽ gồm cả tay họ Biện phóng đãng, chủ thuyền. Rất xui xẻo cho tay đại phu ấy nếu hắn thua cược. Tay chân của ta báo rằng gần đây hắn đang hơi thiếu trước hụt sau."
Gã cẩn trọng ngắm nhìn bát rượu, đoạn tiếp lời vẻ ám muội, "Nếu liên đới nhiều kim ngân, các tai nạn sẽ xảy ra."
"Kẻ nào sẽ hưởng lợi khi thuyền của đại phu thua cuộc?"
Thẩm Bát nhìn lên và chậm rãi đáp lời, "Một câu hỏi cao thâm, lão Sư gia à, thăm thẳm như trời xanh! Chi phối cá cược là nghề của những kẻ bất lương ranh mãnh chẳng bao giờ phạm sai lầm! Chúng hành sự thông qua hàng đống tay phe vé và kẻ trung gian. Ai mà biết kim ngân cuối cùng sẽ chui vào túi kẻ nào! Không phải ta, thưa ngài!"
"Huyện thái gia của chúng ta lại muốn biết, hiền đệ thấy đấy! Chuyện ấy có thể liên quan đến một vụ án mà ngài đang điều tra."
"Có lẽ liên quan đến một tên văn biền non choẹt." Gã hộ pháp buồn bã lắc đầu rồi lặp lại chắc chắn, "Rất tiếc là ta không thể ra tay tương trợ."
Lão Hồng vẫn không nao núng, tiếp tục, "Lão sẽ không ngạc nhiên nếu Huyện lệnh trao thưởng một đĩnh bạc ròng cho ai báo tin về hắn."
Đôi mắt cú vọ to tướng của Thẩm Bát trợn tròn.
"Đa tạ đại nhân!" Gã la lên đầy phấn khích. "Đại quan Địch Công! Sao lão huynh không nói ra ngay người muốn biết là ngài ấy! Lão có bao giờ thấy ta từ chối hợp tác với các mệnh quan triều đình không? Ngày mai, lão hãy tạt ngang qua đây, có lẽ ta sẽ tìm ra một hoặc hai chuyện để kể."
Hồng Sư gia gật đầu, định đứng lên thì Thẩm Bát đã vươn bàn tay to bè nắm lấy cánh tay lão và hỏi đầy trách móc, "Vội thế, lão Sư gia?"
Khi lão Hồng miễn cưỡng ngồi xuống lần nữa thì Thẩm Bát sốt sắng tiếp lời, "Ta rất quý lão huynh! Theo thiên ý của ta thì lão là một nam nhân chân thật. Mọi người trong thành, ý ta là những ai để ý đến, đều rất kính trọng lão."
Lão Sư gia buồn bã ngẫm ra đây là tiền đề để gã đòi một khoản ứng trước từ phần treo thưởng của Địch Công. Thò vào ống tay áo lấy ngân lượng, lão lầm bầm đôi lời bình phẩm tự chê trách bản thân.
Thẩm Bát nhanh chóng cắt ngang, "Đừng để sự nhún nhường che mờ sự thật! Lão là người từng trải bao phen sóng gió và thấu hiểu cái thế thái nhân tình, thâm niên đã ban tặng cho lão huynh sự khôn ngoan chín chắn. Do vậy, ta muốn cậy nhờ lão một phi vụ tế nhị."
Trông thấy khuôn mặt đờ đẫn của Hồng Sư gia, gã thêm lời, "Lão huynh không thể từ chối ban cho nam nhân vô dụng này, hiền lành đến mức không gây tổn hại ngay đến cả một con ruồi, một ân huệ nhỏ! Một nam tử hán đau ốm trầm kha."
"Trông Thẩm đệ chẳng có vẻ đau ốm gì!"
Lão Hồng nhận xét, vừa mới hoàn hồn sau khi quá đỗi ngạc nhiên.
"Bệnh không thể hiện ra đâu, lão Sư gia. Nó ở đây, ngay trong dạ dày ta."
Có âm thanh lọc cọc phát ra từ bụng Thẩm Bát, rồi gã ợ rất to đến nỗi các tên ăn mày đều ngừng nói chuyện để nhìn đại ca của chúng đầy vẻ khâm phục.
"Lão thấy đấy! Trong dạ dày của ta. Bộ phận quan trọng nhất!"
"Hiền đệ có việc gì cần giúp?"
Thẩm Bát nghiêng người về phía lão Hồng thầm thì bằng giọng khàn khàn, "Đó là một nữ nhân!"
Gã hộ pháp này thốt lên đầy đau khổ, đến nỗi lão Hồng phải cố nén tiếng phì cười buột khỏi miệng. Thay vào đó, lão hỏi, "Vị tiểu thư nào may mắn vậy?"
"Nàng đúng là một vị tiểu thư!" Thẩm Bát nói vẻ thỏa mãn. "Đã có thời, nàng chết dính với Hoàng cung. Sống ở kinh thành. Nàng là một sinh linh trang nhã và đài các. Nhạy cảm nữa. Do thế, phải tiếp cận nàng với, à, sự cẩn trọng cao độ nhất."
Lão Hồng trân trối nhìn Thẩm Bát. "Một nữ nhân từng phục vụ trong cung?"
Bất thình lình, lão đứng bật dậy và hồ hởi hỏi, "Sự vụ có liên quan một viên minh châu?"
"Tuyệt! Lão dường như luôn biết dùng ngay những ngôn từ cẩm tú rất thích hợp! Một viên minh châu, nàng quả là viên trân châu sáng chói. Một viên ngọc quý giữa đám nữ nhân thường tình vô vị. Hãy đến gặp nàng và nói đôi lời vàng ngọc giùm ta. Nhưng phiền lão huynh cẩn trọng, không được làm vấy bẩn sự băng thanh ngọc khiết của nàng."
Giờ thì Hồng Sư gia bị hố to rồi. Rốt cuộc chuyện chả có liên can gì đâu đến viên ngự châu bị đánh cắp!
Sau một thoáng chần chừ, lão hỏi, "Đệ muốn ta đến gặp cô nương ấy để mai mối tác thành giai ngẫu và thay mặt đệ đưa lời cầu hôn đính ước, thề non hẹn biển?"
"Hơ hơ, không thể nhanh ào ào thế được!" Thẩm Bát kinh hãi la toáng lên. "Giờ nghe đây! Là một chức lại triều đình, lão sẽ hiểu rằng, ở vị thế của mình thì ta chẳng thể chấp nhận được một... ơ, một lời cự tuyệt. Đại khái là thế, đúng không nào? Ta phải giữ gìn các nguyên tắc của mình, lão huynh biết đấy."
"Ta chả hiểu gì sất cả!" Lão Hồng cáu kỉnh nói. "Rốt cuộc, đệ muốn ta làm gì?"
"Ta muốn lão huynh đến gặp nàng và nói tốt về Thẩm Bát này. Ta chỉ mong thế thôi! Nói đôi lời tốt đẹp cho ta. Chỉ thế, phiền lão. Không hơn không kém!"
"Ta rất vui lòng làm điều đó. Nhưng phải tìm cô nương này ở đâu?"
"Lão hãy đến ngôi miếu thờ Chiến thần và hỏi thăm cơ ngơi của nàng Lương. Tiểu thư Lương Tử Lan. Ai ở đó cũng có thể nói cho lão biết."
Hồng Sư gia đứng dậy.
"Lúc này, ta đang khá bận rộn, Thẩm Bát. Nhưng ta sẽ đến đó ngay khi sắp xếp được thời gian rỗi, nhanh nhất có thể. Có lẽ là trong một hoặc hai ngày nữa."
"Tốt hơn là lão huynh nên có thời gian vào sáng mai!" Gã hộ pháp cười toe toét nhăn nhở. "Ta vừa nhớ ra là hai nho sinh ấy có ghé thăm chỗ của Lương tiểu thư. Khá thường xuyên đấy, ta nghĩ thế. Lão cứ hỏi nàng về bọn chúng! Nhưng nhẹ nhàng thôi đấy, phiền lão. Nàng là một nữ nhân mỏng manh yếu đuối, nàng từng gắn bó với..."
"Ta biết, với Hoàng cung. Tốt rồi, Thẩm Bát, ngày mai ta sẽ quay lại đây vào lúc nào đó."