Hồi 9 Thẩm cổ thư, Địch Công kinh ngạc-Tra hiện trường, nhặt xác nho sinh
Sớm tinh mơ, ngay sau bữa điểm tâm, Hồng Sư gia tìm thấy Địch Công đứng bên án thư trong thư phòng, đang cho chú rùa nhỏ ăn rau xanh.
"Giác quan của những loài vật này thật đáng nể!" Huyện lệnh bình phẩm. "Đối với chúng ta, thứ lá này chả có chút mùi nào, nhưng hãy nhìn sinh vật bé nhỏ này!"
Địch Công đặt vài lá rau lên trên ghế. Chú rùa, vốn đang leo qua một quyển sách nằm trên án thư, nhanh chóng ngẩng đầu và tiến về phía ghế. Ông để những chiếc lá trước mặt nó. Khi rùa ta nhai nuốt hết ráo đám lá, ông mở cửa sổ và đặt con vật nhỏ bé trở lại vào hòn non bộ. Rồi ông ngồi xuống đằng sau án thư, hồ hởi hỏi, "Tình hình tối qua thế nào hở lão Hồng?"
Sư gia thuật lại chi tiết cuộc chuyện trò khi gặp gỡ Thẩm Bát. Cuối cùng lão thêm vào, "Bẩm Thẩm Bát rõ ràng đã nghe chuyện gì đó bất thường về cái chết của Đổng Mãi. Giang hồ cũng đồn đại rằng việc cá cược đã bị thao túng. Gã thậm chí còn ám chỉ đó Biện đại phu đang túng thiếu, ông ta có thể chi phối cá cược và kiếm lời bằng cách dàn xếp cho thuyền của chính mình thua cuộc."
Huyện lệnh nhướn mày.
"Gã nói vậy phải không?" Ông giật phắt hàm ria. "Điều đó làm cho ta tò mò về vị đại phu kia. Ta từng có ấn tượng rằng ông ta là phú gia ở vùng này, một lương dân có phẩm giá, một nam nhân chính trực không có điều tiếng gì. Một nam tử hán đại trượng phu, với khuôn mặt nhợt nhạt uy nghiêm cùng bộ râu đen nhánh. Tuy nhiên, ta thừa nhận ông ta khá hăng hái muốn ghi nhận cái chết của Đổng là do suy tim. Lão có từng nghe thấy bất cứ điều gì chống lại ông ta không?"
"Không, thưa đại nhân. Nhìn chung, ông ta được đánh giá là một trong những đại phu lành nghề nhất trấn này. Tiếc là Thẩm Bát bày tỏ ý kiến về Biện Gia quá ám muội. Lão phu cược rằng tên cái bang đó biết về Đổng Mai và Hạ Quảng nhiều hơn những gì gã thừa nhận. Nhưng gã thà chết còn hơn là cung khai hết chân tướng vụ việc!"
Địch Công gật đầu và đáp, "Ta rõ rồi. Thẩm Bát muốn chúng ta nghe thông tin về bọn Đổng Hạ trực tiếp từ nữ nhân mà gã đã đề cập. Chúng ta sẽ đến gặp Lương cô nương sáng nay. Hạ Quảng đã quay về nơi ăn nhờ ở đậu của hắn chưa? Ta muốn gặp hắn trước tất thảy các đối tượng khác, sau đó mới nghe tình nương của Thẩm Bát kể chuyện."
"Thưa, không may là Hạ Quảng vẫn chưa quay về nơi tá túc. Viên Bộ đầu nói với lão rằng mới đây thôi, một trong các Bộ khoái đang canh giữ nơi ở của hắn đã hồi phủ và bẩm báo rằng họ Hạ vẫn chưa lộ diện."
Lão Hồng ngừng lại. Một lát sau, lão rụt rè tiếp lời, "Bẩm đại nhân, lại nói về tình nương của Thẩm Bát. Có thể là tên vô lại già đời ấy đã nghe ngóng được về vụ mua bán viên ngự châu. Gã muốn cho lão phu hiểu rằng nữ nhân kia biết đôi điều về thương vụ đó, bằng cách ra sức nhấn mạnh là nàng ta từng gắn bó với Hoàng cung, một điều dĩ nhiên là hoàn toàn vô nghĩa!"
Huyện lệnh nhún vai.
"Lão nên nhớ là có hàng nghìn nữ nhân phục vụ trong cung cấm, bao gồm cả các tỳ nữ giúp việc dọn dẹp và bếp núc. Còn chuyện viên y minh châu ngự tứ của Hoàng đế, lão có thể vứt bỏ báu vật thần thoại đó ra khỏi đầu! Vì ta đã đi đến kết luận rằng toàn bộ nội dung câu chuyện là một trò bịp bợm, lão Hồng à! Một câu chuyện hoang đường, từ đầu đến cuối đều là hoang báo cả!"
Lão Sư gia ngạc nhiên định mở miệng nói gì đó, nhưng Địch Công đã tiếp lời luôn, "Một trò bịp thôi, lão Hồng à. Thêm nữa, ta tin rằng họ Kha kia biết điều đó. Ta đã không thể yên giấc, ta chẳng thể loại bỏ câu chuyện thêu dệt về viên minh châu kia ra khỏi đầu mình. Ta ngẫm đi ngẫm lại câu chuyện không biết bao nhiêu lần, về cách viên ngọc biến mất và làm thế nào mà Đổng Mai chiếm hữu được nó. Rồi ta đi đến kết luận rằng ngự châu không tồn tại!"
"Lão cẩn trọng lắng nghe nhé! Như ta đã trần tình tối qua, rất có thể là Đổng Mai và Hổ Phách có tư tình vụng trộm. Hai tháng trước, Hổ Phách thông báo với tình nhân là nàng đã có thai với y. Bọn họ nhận ra mình chẳng thể giữ bí mật được lâu hơn nữa và quyết định cùng nhau bôn tẩu. Nhưng làm thế nào để có ngân lượng? Thế là cả hai dựng lên câu chuyện viên minh châu của Hoàng đế. Hổ Phách nói cho phu quân biết là Đổng Mai đang cất giấu viên ngọc đó ở một nơi an toàn và nàng muốn đi đến đó để hoàn thành giao dịch. Thế là đôi tình nhân sẽ gặp nhau ở phương lầu và cùng bỏ trốn đi xây tổ uyên ương, với mười nén vàng làm lưng vốn. Một kế hoạch khôn ngoan!"
"Tuy nhiên, bọn họ đâu biết Kha Nguyên Lương đã phát hiện ra mối quan hệ ám muội của cả hai rồi. Y chỉ chờ cơ hội để báo thù. Chẳng khó khăn gì để khám phá ra chốn an toàn mà Hổ Phách đều nhắc đến chính là trang viên bỏ hoang. Y giả vờ tin vào câu chuyện về ngự châu. Sau khi hạ độc Đổng Mai, họ Kha thuê một tên lưu manh hạ sát Hổ Phách trong khu lầu rồi mang ngân lượng về cho y. Lão nghĩ thế nào về giả thuyết này?"
Trông Hồng Sư gia hãy còn hoài nghi. Lão chậm rãi đáp lời, "Thưa, tối qua, lão phu cố gắng không phản bác giả thuyết về tội lỗi của Kha tiên sinh, bởi vì khi ấy chúng ta mới chỉ đặt ra các khả năng. Nhưng giờ đây, đã có một cáo trạng chống lại y được xây dựng. Lão phải thú nhận là mình không hề nhận ra một nam nhân trầm tĩnh, với phong thái đường hoàng chính nhân quân tử như họ Kha, lại phạm một tội ác ghê gớm như vậy. Vẫn còn nhiều khả năng khác nên được cân nhắc. Vừa mới đây, chúng ta đã thảo luận về Biện đại phu và..."
"Sự ghen tuông thậm chí có thể thúc đẩy một nam nhân hòa nhã, ôn nhu phạm phải tội ác!" Địch Công ngắt lời. "Dù giả thuyết đó có đúng đi chăng nữa, chúng ta cũng tới trang viên bỏ hoang và xem xét khu lầu lần nữa. Ta tin là ngự châu không tồn tại, nhưng ta muốn trông thấy hiện trường vụ án mạng giữa thanh thiên bạch nhật. Và một chuyến đi lúc sớm tinh mơ sẽ giúp cho tinh thần thêm phần sảng khoái! Nếu lúc quay lại thành mà Hạ Quảng vẫn chưa xuất đầu lộ diện, chúng ta sẽ đến gặp tình nương của Thần Bát và xem nàng ta có thể chỉ chỗ nam nhân thoắt ẩn thoắt hiện kia hay không. Ta nhất định phải trò chuyện với hắn trước khi mở phiên thăng đường buổi sáng."
Lúc đứng dậy, mắt Huyện lệnh chạm phải quyển sách mà con rùa nhỏ đã bò lên.
"Ồ, đúng rồi", ông thốt lên, "Ta quên không kể cho lão nghe! Đêm hôm qua ngủ không được ngon, ta tỉnh giấc khoảng nửa canh giờ trước lúc bình minh. Ta bèn giở quyển sách thú vị mượn ở văn khố cách đây vài ngày ra đọc một chút."
Ông lấy quyển sách, lật sang trang đã đánh dấu và nói tiếp, "Đây là tập hợp những ghi chú về Phổ Dương, được phổ biến nội bộ khoảng năm mươi năm về trước. Một vị Huyện lệnh có tâm huyết lớn với lịch sử miền này đã viết nó. Ngày nọ, ông ấy du ngoạn tới miếu thờ Nữ thủy thần đã mục nát ở rừng Mạn Đà La. Vào thời đó, vẫn còn một con đường chỉn chu dẫn thẳng đến ngôi miếu."
"Đây là những gì ông ấy viết:
Tường phía ngoài và chòi gác bị hư hại đáng kể bởi trận động đất; nhưng sảnh chính và bức tượng thần nổi tiếng vẫn đứng uy nghiêm nơi ấy. Tượng thể hiện hình ảnh một nữ nhân, cao hơn mười thước, đứng thẳng thớm trên bệ đá. Tất cả đường nét đều được chạm khắc từ một khối cẩm thạch nguyên vẹn. Án thờ vuông vức đặt phía trước bức tượng cũng được cắt gọt từ cùng khối đá ấy. Một công trình nghệ thuật quả thật phi thường!"
Địch Công đưa quyển sách lại gần mắt hơn và nói, "Một độc giả đã ghi chú bằng mực đỏ bên lề:
Vị đông liêu yêu quý đã nhầm rồi. Ta đã viếng thăm ngôi miếu mười năm sau và phát hiện ra án thờ thực chất được tạc từ một khối đá cẩm thạch khác. Ta đã cho gỡ lớp vữa gắn bệ đá với án thờ, vì từng nghe rằng thuở xưa các từ chúc đã làm một cái hốc trên trong án thờ nhằm cất giấu các bình lễ bằng vàng. Ta nghĩ những thứ giá trị đó nên được di dời sang một một nơi an toàn, chẳng hạn như kho lưu trữ của Bộ Lễ. Nhưng rồi ta phát hiện ra bên trong án thờ hoàn toàn trống rỗng.
Đoàn Huyện lệnh của Phổ Dương."
(Từ chúc: Ông từ giữ miếu)
"Đoàn đại nhân là một vị quan mẫn cán", Địch Công bình phẩm. "Giờ ta tiếp tục với dòng chữ in:
Có một chiếc nhẫn vàng đính viên đại hồng ngọc tuyệt đẹp trên ngón tay trỏ của bàn tay trái bức tượng. Trưởng thôn nói cho ta biết viên hồng ngọc đó được cho là Quỷ Nhãn, do đó chẳng ai dám cả gan đánh cắp nó. Án thờ vuông vức có một lỗ hổng ở mỗi bốn góc dùng để siết chặt dây thừng trong lúc trói một nam tử vốn được chọn bằng cách rút thăm, dùng để cúng tế hàng năm vào ngày mồng 5 tháng Năm. Viên từ chúc cắt mạch máu của nạn nhân bằng một con dao ngọc bích, rồi tươi máu lên bức tượng. Sau đó, người ta chở thi thể trong một hội rước ra đến bờ sông và long trọng thả trôi nạn nhân theo sóng nước mênh mông. Một tục lệ thực sự man rợ. May thay, cách đây mấy năm, triều đình sáng suốt đã ra lệnh hủy bỏ nó.
Thiên hạ đồn thổi rằng bức tượng lúc nào cũng ẩm ướt. Quả thật bề mặt nhẵn mịn của nó phủ đầy hơi ẩm, nhưng hiện tượng ấy là do sương lạnh hay một nguyên nhân siêu nhiên, câu hỏi ấy xin dành lại cho người đời sau quyết định. Ta bị choáng ngợp trước bầu không khí huyền bí ở chốn lạ lùng đó và ra về sớm hơn dự tính, mang theo một viên gạch cũ kĩ của bức tường đổ nát để khảo cứu sau này."
"Đó là tất cả. Sự việc thật lạ lùng!" Địch Công đặt sách lên án thư và ra hiệu cho Hồng Sư gia cùng mình ra ngoài. Ra đến sân, ông lệnh cho Bộ đầu dắt ra hai con tuấn mã từ chuồng.
Họ rời thành theo hướng Nam môn. Màn sương mù mát mẻ buổi sớm mai vắt ngang qua kênh đào khiến cả hai có một chuyến đi dễ chịu.
Đến Thạch Kiều, họ tìm gặp trưởng thôn trước tiên. Ông ta bẩm với Huyện lệnh rằng tuần đinh mới trở về lúc tảng sáng, sau một đêm chẳng thoải mái gì cho cam. Một gã còn xác nhận là mình đã nghe những tiếng thì thầm ma quái trong rừng Mạn Đà La, kẻ khác thì nói đã thấy một cái bóng trắng lơ lửng giữa các ngọn cây. Các nam nhân đã phải đứng gác nguyên đêm, túm tụm với nhau trong hoa viên ở trước phương lầu. Trưởng thôn nói thêm là mình đã niêm phong cánh cửa ra vào khu lầu sau khi chuyển thi thể của nữ nhân đi.
Địch Công gật đầu chuẩn ý và họ tiếp tục lên đường. Họ đi ngang qua khu phố, nơi các tiểu thương đang bận rộn dựng quầy hàng, rồi bắt đầu tiến vào con đường dẫn tới khu rừng. Đến cây thông già đánh dấu địa phận của Đổng gia, ông xuống ngựa và cột chặt dây cương vào thân cây khẳng khiu. Lão Hồng cũng làm thế. Họ tiếp tục cuốc bộ tiến về phía trước.
Ông nhận ra giữa ban ngày ban mặt, việc tản bộ về phía trang viên bỏ hoang không mất nhiều thời gian cho lắm. Rất nhanh chóng, họ đã thấy căn chòi gác rách nát vì gió mưa và các bức tường phủ kín dây thường xuân.
Khi đang băng qua khung cửa hình vòm dẫn đến hoa viên, Địch Công chợt khựng lại và nắm lấy tay lão Hồng. Một nam nhân thân én vai hùm khoác trường bào đen bóng, đầu đội mũ the đen, đang đứng trước khu lầu, quay lưng về phía họ. Cánh cửa ra vào phương lầu khép hờ, mảnh giấy niêm phong đã bị xé toạc đang phất phơ trước gió ban mai nhè nhẹ.
"Này, kẻ kia!" Huyện lệnh nói to. "Ngươi là ai và đang làm gì ở chốn đây?"
Nam nhân quay lại, lặng lẽ nheo mắt nhìn những người mới đến với vẻ dò xét. Gã có gương mặt tròn trịa và bình thản, bộ ria ngắn và hàm râu được cắt tỉa cẩn thận.
Sau khi đã ngừng săm soi, gã cất giọng nho nhã, "Xưng hô đột ngột kiểu đó thường sẽ kích động một sự đáp trả tương xứng. Tuy nhiên, trông ngài có dáng đi và phong thái của quan lại triều đình, thảo dân sẽ hạ mình với lời bình phẩm rằng chính mình mới là người nên hỏi các câu trên. Vì ngài đang xâm nhập địa sản của thảo dân."
Chẳng muốn phí lời, Địch Công xuất ngôn, tiếng vang vọng lanh lảnh, "Bản quan là Huyện lệnh vùng này, đang tiến hành một cuộc điều tra công vụ. Hãy trả lời các câu hỏi của ta!"
Kẻ kia cúi thấp người thi lễ, đoạn nhã nhặn đáp lời, "Bẩm đại nhân, thảo dân rất hân hạnh được báo danh là Quách Minh. Thảo dân là một thương gia bán thuốc nhỏ lẻ đến từ kinh thành. Cách đây bốn năm, thảo dân đã mua điền trang này của chủ nhân trước là Đổng Nhất Quán."
"Ở đây đã có nhiều chuyện lạ kỳ xảy ra. Bản quan muốn thẩm tra nhân thân của ngươi."
Nam nhân lại cúi đầu, rồi lấy từ ống tay áo ra hai mảnh giấy trình Huyện lệnh. Tờ đầu là giấy thông hành do đương cục ở kinh thành cấp, tờ thứ hai là một bản đồ chi tiết toàn bộ điền trang Đổng gia, được nha phủ Phổ Dương cấp bốn năm về trước cho chủ nhân mới là Quách Minh.
Trao trả lại giấy tờ, Địch Công nói, "Được rồi. Bây giờ hãy cho ta biết tại sao ngươi xé tờ niêm phong mà nha phủ đã gắn lên cửa khu lầu đằng kia. Đó là việc làm vi phạm vương pháp, ngươi biết đó!"
"Bẩm, thảo dân không làm!" Họ Quách phẫn nộ đáp. "Lúc đến thảo dân đã thấy cánh cửa hé mở sẵn rồi."
"Tại sao ngươi lại đến đây vào giờ giấc bất thường này?"
"Nếu đại nhân không phản đối một câu chuyện khá dài, thảo dân sẽ..."
"Ta chẳng thích thế chút nào. Vì vậy hãy kể ngắn gọn thôi!"
"Chân tướng sự việc", họ Quách bình thản tiếp lời, "có lẽ nên tóm lược như sau. Bốn năm về trước, bạn hàng của thảo dân là Biện đại phu đã thông báo qua thư là điền trang này đang được bán lại với giá rẻ. Ông ta khuyên thảo dân nên mua, do bởi khu rừng sát bên mọc nhiều cây mạn đà la. Thương điếm của thảo dân luôn muốn tìm mua những mảnh đất như vậy vì, như đại nhân đã biết, mạn đà la rất có giá trị trong việc giao thương dược phẩm. Bởi thế, thảo dân đã mua điền trang này. Tuy nhiên, do lúc đó thương điếm vẫn có nguồn cung dồi dào, nên mãi hai năm sau thảo dân mới quyết định cử người đến thẩm tra nơi đây. Khi đó, Biện đại phu viết thư cho thảo dân nói rằng vùng này đang bị hạn hán. Ông ta cảnh báo rằng bách tính địa phương có thể phẫn nộ khi thấy ngoại nhân tiến hành thẩm tra ở khu vực này, vốn là chốn địa linh dành riêng cho Nữ thủy thần. Người được cho là..."
"Ta biết, ta biết", Địch Công mất kiên nhẫn và ngắt ngang lời gã. "Tiếp tục với câu chuyện nào!"
"Xin tuân lệnh! Trong suốt hai năm sau đó, thảo dân hoàn toàn bận rộn với các vấn đề khác. Chỉ đến sáng hôm qua, khi thuyền của thảo dân cập bến Thạch Kiều, thảo dân mới nhớ là mình có sở hữu một mảnh đất gần đây, và..."
"Điều gì đã mang ngươi đến Thạch Kiều? Một chuyến du sơn ngoạn thủy?"
"Bẩm, ngược lại là khác", họ Quách cứng rắn đáp lời, "do thảo dân có thương vụ khẩn cấp liên quan đến một chi nhánh ở phía thượng nguồn kênh đào. Ba ngày trước, thảo dân thuê một chiếc thuyền mành đi trên kênh, cùng với bằng hữu và cũng là đồng sự của mình là Tôn tiên sinh, dự định tiến về phương bắc nhanh nhất có thể. Tuy nhiên, khi cập bến Thạch Kiều, các thuyền phu nghe nói là sẽ có một cuộc đua thuyền rồng lớn sắp được tổ chức. Thế là mấy tên lười biếng ấy cứ khăng khăng đòi ở lại đây qua đêm. Nghĩ rằng mình có thể tận dụng việc nghỉ chân cực chẳng đã này, thảo dân đã gửi tin cho Biện đại phu, yêu cầu ông ta đến Thạch Kiều vào buổi chiều và dẫn thảo dân đi xem điền trang cũ của Đổng gia. Ông ta hồi đáp rằng mình quá bận rộn chuẩn Bị cho cuộc đua, nhưng sẽ ghé thăm thảo dân vào cuối buổi chiều. Sau đó ông ta lên thuyền mành thưởng trà với thảo dân. Cả hai đã đồng ý gặp nhau ở gia trang này vào ngày hôm nay, ngay sau bữa sáng. Thảo dân chọn giờ khắc sớm sủa bởi vì công việc vẫn còn dang dở, thảo dân dự tính sẽ hạ thủy khởi hành càng sớm càng tốt. Giờ thảo dân đang chờ Biện đại phu. Thảo dân rất vui mừng khi cơ duyên đã đưa đại nhân đến đây. Tối qua, sự e ngại đã ngăn thảo dân xin diện kiến ngài."
Nhận thấy ánh nhìn dò xét của Địch Công, họ Quách ôn tồn giải thích, "Bẩm, tối hôm qua, Biện đại phu đã tử tế mời thảo dân đến tửu lâu ở Thạch Kiều, nơi ông ta đang thiết đãi các đội thuyền đua, rồi đi xuôi theo kênh đào để tới điểm đích. Sau đó, ông ta bận bịu chuẩn bị cho cuộc đua. Khi thảo dân đang bâng quơ dạo bộ trên bờ sông, một khách bộ hành đã chỉ ra thuyền của nha phủ và thảo dân mạo muội cả gan lên thuyền. Vì thảo dân có nhiều mối quan hệ giao thương ở Phổ Dương và tự cảm thấy mình nên thể hiện sự kính họng đối với Huyện lệnh. Không có ai ở boong thuyền bên dưới để chuyển lời giúp thảo dân cả. Khi thảo dân đi lên thì thấy đại nhân và các phu nhân đang đứng tựa lan can thuyền, cùng thưởng thức phong cảnh. Rõ là Địch gia đang tụ họp. Không muốn bản thân đường đột xen vào giữa lúc ấy, thảo dân liền thoái lui. Xuống đến boong thuyền, thảo dân gặp viên quản gia ở đó và dặn lão đừng làm phiền ngài. Tuy nhiên, giờ thảo dân thấy mình nên đề cập đến chuyện đó, để chứng tỏ bản thân không dám khinh suất chuyện lễ nghi..."
"Thôi được rồi! Ngươi quả là bậc trượng phu trọng lễ nghĩa." Địch Công điềm tĩnh nhìn gã. Vậy hóa ra đây là vị khách bí ẩn mà quản gia đã nhắc đến.
Ông hỏi, "Lúc ấy, vị đồng sự họ Tôn có đi cùng ngươi không?"
"Thưa đại nhân, không ạ. Do cảm thấy khó ở nên nên ông ấy đã sớm lui về khoang thuyền của mình để nghỉ ngơi, về phần mình, thảo dân đã xem đến hết cuộc đua thuyền, rồi thuê một con ngựa phóng về Thạch Kiều. Chưa thuyền phu nào về cả, toàn những gã lang bạt phóng đãng, vì thế thảo dân tự pha một chén trà và đi nghỉ."
"Được rồi, cảm tạ Quách tiên sinh. Giờ hãy kể cho ta nghe, tại sao ngươi lại cho sửa chữa khu lầu đằng kia."
Quách Minh rướn hàng lông mày mỏng, tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Thưa đại nhân, sửa chữa nào cơ? Ý ngài là cho phá bỏ?"
Địch Công đi lướt qua gã và bước lên bậc đá, theo sau là lão Hồng và họ Quách. Đứng ngay phía trong cánh cửa, ông trân trối nhìn quanh gian phòng đầy ngờ vực. Vữa từ các bức vách rơi thành từng mảng, làm lộ ra những viên gạch đỏ bên trong. Một phần trần nhà đã sập xuống, gạch lát sàn đã bong tróc, ngay cả bốn chân sập tre cũng nứt toạc ra.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Một giọng nói ngạc nhiên vang lên sau lưng họ.
Địch Công xoay người lại. Ông cáu kỉnh trả lời, "Có những kẻ không hề được phép nhưng lại làm trò xằng bậy ở chốn này, Biện đại phu à. Bọn ta chỉ đang xem xét tình hình thiệt hại."
"Ta đã tưởng", Quách Minh lạnh lùng nói, "ông từng viết thư đồng ý trông coi điền trang cho ta mà."
"Mới một tháng trước, ta đã cắt cử một nam nhân ở đây, Quách tiên sinh à", Biện đại phu phật ý đáp. "Y báo cáo rằng mọi thứ đâu vẫn ra đấy. Và y biết rõ mọi ngóc ngách ở nơi này. Nam nhân đó chính là Đổng Mai, trưởng tử của chủ nhân cũ nơi này... Thật chẳng hiểu ra sao nữa, ta..."
"Ta sẽ trở lại sau", Địch Công cắt ngang. Ông ra dấu cho Sư gia đi theo mình.
Khi họ đang băng qua khu vườn, Huyện lệnh nói nhỏ, "Hung thủ đã quay lại rất sớm vào sáng nay, ngay khi các tuần đinh vừa rời đi. Chắc chắn hắn tin rằng viên minh châu của Hoàng đế là có thật, nên đến để tìm kiếm. Chúng ta hãy xem liệu hắn có xâm nhập khu nhà chính không"
Ông cáu kỉnh đập vài con nhặng đang kêu vo vo xung quanh đầu mình.
Một chuyến đi nhanh xuyên suốt các gian sảnh hoang tàn chẳng cho thấy dấu hiệu xáo trộn nào. Ông chỉ nhận ra dấu chân của chính mình trên sàn nhà phủ đầy bụi.
Lúc họ cuốc bộ về phương lầu, lão Hồng bình phẩm, "Khu lầu đã bị lục tung toàn bộ. Dường như tên sát nhân đã không tìm thấy thứ khiến hắn phải cất công đến đây."
Địch Công gật đầu. Ông cố xua tay đập loạn xạ một đàn ruồi nhặng.
"Quỷ tha ma bắt đám ruồi này! Nhìn kia, lão Hồng! Chính ở đây, trên đỉnh tường này, ta đã tìm thấy con rùa."
Đặt tay lên bờ tường thấp, ông tiếp tục kế, "Nó bò dọc theo..."
Bất chợt Huyện lệnh dừng lời, nghiêng người qua bờ tường và nhìn xuống phía bên kia. Lão Hồng cũng làm theo. Lão buột miệng rủa.
Thi thể một nam nhân vận trang phục màu lam đang nằm sóng soài giữa đám cỏ dại trong con rãnh thấp. Vô số ruồi nhặng lượn lờ quanh đỉnh đầu bê bết máu khô của kẻ xấu số.
Ông quay lại và đi nhanh vào trong phương lầu. Biện đại phu và Quách Minh đang đứng ở một xó, bận rộn thảo luận.
Địch Công tới gần và thản nhiên hỏi họ Quách, "Ngươi đã ở đây bao lâu trước khi ta đến, hả Quách tiên sinh?"
"Bẩm, thảo dân đến đây chỉ một chốc trước đại nhân", gã đáp. "Thảo dân thậm chí còn chưa kịp đi khảo sát khu nhà chính. Thảo dân đến ngay hoa viên này để nhìn rừng Mạn Đà La phía bên kia tường, bởi vì..."
"Mau đi theo ta, cả hai ngươi!" Địch Công quát.
Vừa ngó qua bờ tường, họ Quách liền ngoảnh mặt đi, cúi người nôn mửa và trông cực kì bệnh hoạn.
"Thưa đại nhân, đó chính là Hạ Quảng!" Biện đại phu kêu lên. "Ngài có thể thấy vết sẹo trên má trái hắn."
Địch Công vén tà áo, trèo lên đỉnh tường rồi thả mình xuống phía bên kia. Biện Gia và lão Hồng cũng bò vượt qua tường ngay sau đó.
Ngồi xổm cạnh bên nạn nhân, ông tỉ mẩn xem xét mái tóc vấy máu. Rồi ông nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm giữa những đám cỏ dại trong con rãnh.
Địch Công nhặt một viên gạch lên và trao cho Hồng Sư gia. Đoạn ông nói, "Đỉnh hộp sọ của nam tử bị đập mạnh từ phía sau bằng viên gạch này. Lão có thể thấy cạnh của nó còn dính máu."
Ông đứng dậy và thêm lời, "Hãy giúp ta lục soát các bụi cây, có thể còn những manh mối khác!"
"Thưa đại nhân, vật này trông giống như hộp đồ nghề của thợ mộc!" Sư gia kêu lên.
Lão Hồng đưa ra một chiếc hộp trầy xước hình chữ nhật mà mình tìm thấy dưới bụi cây. Địch Công ra dấu cho lão tháo bỏ sợi dây da. Trong hộp có hai lưỡi cưa, một cây búa và vài cái đục.
"Mang nó về cùng", Huyện lệnh nói.
Rồi ông quay sang bảo với Biện đại phu, "Hãy giúp ta cởi áo của Hạ Quảng!"
Sau khi lột trần phần thân trên vạm vỡ của nạn nhân, họ trông thấy một miếng giẻ được quấn chặt quanh bắp tay trái. Biện đại phu tháo nó và xem xét tỉ mỉ vết cắt sâu.
"Bẩm đại nhân, vết thương này hãy còn mới", ông ta nhận xét. "Hung khí là một lưỡi mỏng và sắc. Thi thể vẫn còn ấm, chứng tỏ nạn nhân bị hạ sát cách đây khoảng hai khắc!"
Địch Công im lặng. Ông lục lọi hai ống tay áo nhưng không thấy gì. Cũng chẳng có vật gì trong các nếp gấp của dải khăn quấn quanh thắt lưng nam nhân, ngay cả một chiếc khăn tay cũng không có.
Huyện lệnh nói cộc lốc, "Chúng ta đã xong việc ở đây rồi. Ngỗ tác sẽ làm nốt phần còn lại."