← Quay lại trang sách

Hồi 10 Giới nghiêm Tôn, Quách, Biện-Ngẫm thẻ bài, gặp chuyện, cải trang

Khi ba nam nhân leo trở lại hoa viên, Địch Công đột ngột cắt ngang những câu hỏi hồ hởi của Quách Minh và nói với lão Hồng, "Lão hãy cưỡi ngựa về chợ và bảo trưởng thôn tới đây cùng một tá tuần đinh."

Ông bắt đầu đi đi lại lại trong hoa viên, đôi lúc lại bực bội giũ mạnh tay áo. Biện đại phu kéo họ Quách sang một bên và họ bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.

Hồng Sư gia nhanh chóng quay trở lại. Lão dẫn theo vị trưởng thôn đang hoang mang và một nhóm trai tráng bặm trợn, vũ trang bằng gậy gộc tre nứa.

Địch Công ra lệnh cho trưởng thôn đặt tử thi lên cáng và mang về nha phủ. Đám tuần đinh sẽ ở lại canh gác gia trang cho đến khi các Bộ khoái đến kiểm soát tình hình.

Trông thấy vẻ mặt nhăn nhó đau khổ của các nam nhân, ông gắt ầm vào mặt họ, "Đang thanh thiên bạch nhật thế này, các ngươi còn sợ gì?"

Ông quay lại nói với Biện Gia và Quách Minh, "Chúng ta sẽ cùng trở về thôn. Hai ngươi có thể mượn ngựa của các tuần đinh ở đây."

Khi đoàn người ngựa tới thôn Thạch Kiều. Địch Công bảo họ Quách dẫn lên thuyền mành. Hóa ra đó là một con thuyền khá lớn, choán gần hết không gian bến tàu phía bên kia cầu. Bốn thuyền phu trông mệt mỏi bơ phờ đang tháo tung cánh buồm làm bằng cói tre. Huyện lệnh yêu cầu họ Quách và hai người kia đợi ở cầu tàu, rồi ông bước lên tấm ván hẹp dùng làm lối đi lên thuyền. Đứng ở khoang trước, ông la lớn gọi trưởng thuyền. Mất một lúc lâu, một mái đầu bù xù mới thò lên từ dưới hầm chứa hàng. Tay trưởng thuyền bước lên boong, xốc lại chiếc quần xộc xệch và nhìn chằm chằm Địch Công bằng đôi mắt lờ đờ còn đỏ ngầu. Rõ là gã và đội thuyền phu đã có một bữa tiệc tùng đàn đúm thâu đêm suốt sáng.

"Hãy đưa ta đến gặp Tôn tiên sinh!" Địch Công ra lệnh.

Tay trưởng thuyền lê bước về phía đuôi thuyền, nơi có một khoang thuyền kép. Sau nhiều lần gõ lên cánh cửa hẹp, cửa sổ bên cạnh mới tung mở ra. Một nam nhân mảnh khảnh, có cái cổ cò và một hàm râu ngắn tua tủa, ló đầu ra. Một băng vải trắng đang quấn chặt quanh đầu y.

"Có phải ngươi đã gây ra tiếng ồn đinh tai nhức óc đó?" Y cáu kỉnh hỏi.; "Ta đang bị cơn đau đầu như búa bổ hành hạ. Ta không muốn bị làm phiền!"

"Bản quan là Huyện lệnh. Không, ở yên tại đó! Ta chỉ muốn hỏi ngươi đã làm gì vào chiều hôm qua, họ Tôn kia."

"Thưa đại nhân, thảo dân nằm bẹp trên giường cả ngày, thậm chí chẳng nuốt nổi miếng cơm tối nào. Những cơn nhức đầu thường xuyên gây phiền toái cho thảo dân, ngài thấy đấy. Khó chịu đến phát điên lên được."

Y chống khuỷu tay lên ngưỡng cửa sổ rồi nói tiếp, "Mà đâu phải có mỗi thế. Đầu tiên là cảm giác sốt nóng và chả thiết ăn uống gì. Sau đó buồn nôn nhẹ, kèm theo là miệng có vị đắng ngắt và rồi..."

"Quả là chẳng dễ chịu gì. Quách tiên sinh có đến gặp ngươi không?"

"Dạ thưa, quả là ông ấy có đến trước bữa tối, để thông báo là mình sẽ ra ngoài xem đua thuyền với một vị bằng hữu. Thảo dân chưa nghe thấy tiếng ông ấy quay về. Nhưng chắc ngài sẽ thấy tìm thấy Quách tiên sinh ở khoang thuyền bên cạnh. Đã có tai nạn gì chăng?"

"Ta đang tìm kiếm nhân chứng của một vụ mưu sát."

Họ Tôn cáu kỉnh lườm gã trưởng thuyên lôi thôi lếch thếch.

"Rõ là nạn nhân không phải trưởng thuyền của bọn thảo dân rồi!" Y bình phẩm với một tiếng thở dài. "Thật quá đáng tiếc. Thảo dân chưa bao giờ ở trên một con thuyền chạy cẩu thả như thế này!"

Tay trưởng thuyền phẫn nộ định càu nhàu, nhưng Huyện lệnh đã quay qua gã và ra lệnh, "Ngươi hãy hạ buồm giong thuyền này đến bến tàu gần Tây môn và ở yên đó cho đến khi có thông cáo mới!"

Rồi ông quay sang họ Tôn, "Ta e là ngươi sẽ phải lưu lại đây trong một đến hai ngày. Ngươi có thể tận dụng việc trì hoãn để tham vấn một đại phu. Chúc ngươi mau chóng bình phục."

Họ Tôn bắt đầu phản đối rằng mình đang rất vội, nhưng Địch Công đã quay lưng về phía y và đi lên đất liền.

"Ngươi là một nhân chứng quan trọng", ông nói với Quách Minh. "Do đó, lịch trình chuyến đi của ngươi sẽ phải gián đoạn tại đây. Ta đã nói trưởng thuyền đưa thuyền mành đến bến tàu, ngươi có thể ở trên thuyền hoặc thuê lấy một gian phòng trong khách điếm, tùy ý. Nhưng phải báo ngay nơi trú ngụ cho nha phủ, để ta có thể triệu tập ngươi khi cần."

Họ Quách chau mày định nói gì đó, nhưng Huyện lệnh đã quay sang phía Biện đại phu, "Ta sẽ cần cả ngươi nữa. Trong lúc này, ngươi không được rời khỏi trấn Phổ Dương. Xin cáo biệt."

Đoạn ông nhảy lên mình ngựa và khởi hành cùng Hồng Sư gia. Khi hai người phi dọc theo cái quan, mặt trời đã lên cao hơn, cái nắng như lửa thiêu cháy nước da họ.

"Lẽ ra chúng ta nên mang theo mũ rơm!" Địch Công càu nhàu.

"Thưa, trời sẽ chỉ oi thêm mà thôi! Không có lấy một con gió nhẹ lay động và lão không thích những cụm mây đen đang vần vũ đằng xa. Có khi đến cuối ngày, chúng ta lại kẹt trong một cơn giông cũng nên."

Huyện lệnh chẳng nói chẳng rằng. Họ tiếp tục lên đường trong im lặng. Khi Nam môn hiện ra trong tầm mắt, ông bỗng thốt lên, "Đây là vụ án mạng thứ ba trong hai ngày qua! Và Hạ Quảng là nam tử duy nhất có thể tháo gỡ chút ít mớ bòng bong này!"

Rồi ông trầm giọng tiếp lời, "Phải thẳng thắn thừa nhận rằng ta đang lo lắng, lão Hồng à. Có một tên tội nhân nguy hiểm, xuống tay không hề biết đao hạ lưu tình, đang ung dung tự tại trong trấn huyện của chúng ta."

Viên Vệ úy giữ cổng thành đã trông thấy họ. Y thẳng người đứng nghiêm trang phía trước trạm gác bên trong cổng thành. Tiếng lách cách vọng ra qua cửa sổ. Hai lính gác đang sắp xếp lại các thẻ bài bằng tre trên một chiếc bàn cao. Địch Công dừng ngựa, từ trên yên cúi người xuống và nhìn qua cửa sổ. Một lúc sau, ông chỉnh đốn lại tư thế và trầm ngâm vung vẩy qua lại chiếc roi ngựa. Ông mơ hồ cảm giác các thẻ bài rơi lạch cạch kia đang gợi nhớ cho mình một điều gì đó, nhưng mối liên hệ vẫn còn nằm ngoài tầm với của ông. Địch Công nhíu mày.

Viên Vệ úy ngạc nhiên nhìn Huyện lệnh, lúng ta lúng túng nói, "Bẩm đại nhân, hôm nay, à... thật là một ngày oi bức."

Chìm sâu trong suy nghĩ, Địch Công chẳng nghe y nói gì. Bất thình lình ông cười lớn. Quay sang lão Hồng đang ngồi trên lưng ngựa phía sau, ông kêu lên, "Trời đất thiên địa ơi, ra là thế, dĩ nhiên rồi!"

Đoạn Địch Công hùng hồn bảo viên Vệ úy, "Hãy cho hai thuộc hạ của người sắp xếp lại tất cả các thẻ bài đó theo số. Nếu họ thấy hai thẻ nào có cùng số, thì hãy mang chúng đến nha phủ ngay lập tức!"

Ông thúc tuấn mã lên đường.

Lão Hồng muốn hỏi Huyện lệnh xem có chuyện gì với những tấm thẻ bài, nhưng ông đã nói nhanh, "Ta sẽ đến gặp tình nương của Thẩm Bát một mình. Lão hãy đến Kha gia và tìm hiểu từ đám gia nhân xem họ Kha có ra ngoài vào sáng nay không. Ta không quan tâm lão đe dọa hay mua chuộc bọn họ, miễn là lão tìm hiểu được thông tin đó!"

"Bẩm, thế còn phiên thăng đường sáng nay thì sao ạ?" Sư gia lo lắng hỏi. "Tin tức về vụ sát hại phu nhân Hổ Phách có thể đã lan truyền khắp trấn và chẳng mấy chốc thì bách tính cũng sẽ biết về vụ án mạng của Hạ Quảng. Nếu chúng ta không đưa ra thông cáo chính thức, tin đồn thất thiệt sẽ được bàn tán khắp nơi và đủ thể loại chuyện hay ho sẽ được thêu dệt trong các cuộc trà dư tửu hậu!"

Địch Công đẩy ngược mũ ra khỏi vầng trán đẫm mồ hôi.

"Dĩ nhiên là lão nói đúng! Hãy thông báo là sáng nay sẽ không có phiên thăng đường nào, nhưng công đường sẽ mở cửa vào buổi trưa. Khi đó, ta sẽ chỉ nói qua các sự việc và tuyên bố lấp lửng rằng việc điều tra đang được tiến hành. Chúng ta hãy đổi mũ cho nhau. Ta chẳng biết Lương cô nương là ai hay thuộc loại người nào, tốt hơn là nên che giấu thân phận của mình khi đến đó."

Sau khi ông đội chiếc mũ chỏm của lão Hồng, họ đường ai nấy đi. Địch Công lên đường nhằm hướng miếu Chiến thần. Mang chiếc mũ đó cùng với bụi đường và mồ hôi nhếch nhác, ông hi vọng mình sẽ không bị nhận ra.