Hồi 11 Lương gặp Địch, phân trần câu chuyện-Thẩm với Lương, hai kẻ hữu duyên?
Gặp một tiểu tử bụi đời, Địch Công hỏi thăm tung tích của Lương cô nương. Chẳng buồn nhìn ông thêm lần nữa, thằng bé lặng lẽ giơ ngón tay bẩn thỉu chỉ về phía một khu nhà gỗ lớn, gần ngay góc đường.
Lúc xuống ngựa và cột chặt dây mã cương vào móc treo trên tường, mắt ông chạm phải một tấm biển sơn đỏ treo kế bên cửa sổ. Trên đó có khắc bốn chữ đen được viết lối thảo thư, "Vũ Đức đạo trường". Dấu triện vuông đóng phía trên chỉ ra câu khắc trên đã được một trong các Hoàng tử của Đường triều ban cho. Lắc đầu đầy nghi ngại, Địch Công bước vào bên trong.
(Vũ Đức đạo trường: Võ đường của tinh thần mã thượng)
Đó là một sảnh đường rộng rãi và mờ tối, với không khí khá mát mẻ. Chính giữa là một tấm chiếu dày màu đỏ được trải rộng ra. Sáu nam nhân lực lưỡng để mình trần đang luyện thế vật gọng kìm theo cặp. Xa hơn là hai gã bặm trợn, đầu tóc rối bù, đang mím môi mím lợi dùng gậy tre để rèn kiếm pháp với nhau. Nửa tá nam nhân còn lại đang ngồi trên các băng ghế gỗ kê sát vách bên, chăm chú theo dõi toàn bộ buổi tập. Chẳng ai bận tâm tới kẻ mới đến.
Một trong các kiếm thủ bị đối phương phạt trúng tay. Y buông gậy tre xuống và bắt đầu chửi rủa liến thoắng.
"Họ Mao kia, ăn nói cho cẩn thận!" Một giọng nói chói tai vang lên từ hậu sảnh.
Tay kiếm vội nhìn quanh với khuôn mặt kinh sợ. "Vâng, thưa Lương nữ chủ", y đáp với lí vẻ phải phép. "Xin nữ chủ thứ lỗi!"
Y thổi phù phù vào những ngón tay đau, rồi cầm gậy lên và tiếp tục trận tỉ thí.
Địch Công vòng qua các võ sinh đấu vật và hướng về phía quầy. Đến nơi, ông đứng như trời trồng, sững sờ không dám tin vào mắt mình.
Một nữ nhân hộ pháp đang ngồi tựa vào chiếc ghế bành ở đó. Một núi thịt khổng lồ được ních vào cái áo ngắn tay, quần ống rộng bằng vải bông nâu nhám, thị ăn vận như dân vật chuyên nghiệp. Một tấm vải đỏ quấn chặt quanh chiếc bụng to như chiếc thúng bên dưới bộ ngực đồ sộ. Tấm thứ hai quấn quanh thắt lưng, nâng đỡ cho cái bụng quá khổ. Ngẩng khuôn mặt tròn vo vô cảm lên nhìn, thị cất giọng chua ngoa hỏi, "Ngươi muốn gì, kẻ lạ kia?''
Huyện lệnh kiềm chế bản thân, cất giọng khàn khàn thưa, "Tại hạ họ Nhâm, là võ sư chốn kinh thành. Tại hạ phải trú lại chốn đây một vài tuần. Đại ca Thẩm Bát đã chỉ đường dẫn lối cho tại hạ đến đây, để xin tỷ cho lời khuyên nhằm kiếm được vài môn sinh. Để tại hạ có thể kiếm cơm qua ngày, tỷ biết đấy?"
Lương nữ chủ không buồn trả lời. Thị giơ cánh tay phải nặng nề lên, vỗ nhẹ mái tóc được chải thẳng ngược thành búi nhỏ sau gáy, mắt ngó chăm chăm Địch Công trong chốc lát.
Đột nhiên nữ nhân lên tiếng, "Đưa bàn tay của ngươi cho ta xem!"
Bàn tay của ông nằm gọn trong nắm tay to bản và chai sạn của thị. Thân là một nam nhân mạnh mẽ nhưng ông cũng phải nhăn mặt, tập trung vận nội công truyền xuống bàn tay để kháng lại lực đè siết mạnh bạo như gọng kìm. Bất thình lình, thị buông tay.
"Được rồi", nữ nhân nói. "Vậy ra huynh đài là một võ sư. Có vẻ giới võ biền bây giờ toàn để râu ria xồm xoàm."
Lương thị đứng lên, thân pháp nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên, sải bước quanh quầy, lấy ra một vò rượu đá và rót đầy hai bát.
"Uống nào, bằng hữu giang hồ!" Thị nói nhẹ như không.
Địch Công nhận thấy Lương Tử Lan cao ngang tầm mình, cái đầu dường như mọc thẳng lên từ bờ vai rộng và tròn quay.
Nhấm nháp rượu ngon, ông tò mò hỏi, "Tỷ học nghệ ở đâu vậy?"
"Ở cực bắc xa xôi. Ta từng dẫn đầu một đoàn nữ đô vật Mông Cổ đấy. Vài năm trước, khi bọn này đến Trường An biểu diễn, Tam hoàng tử đã chào đón đoàn vào cung. Toàn thể triều đình, nam nữ đủ cả, hóa ra đều đến xem bọn ta ở trần đấu vật. Nói là vậy, nhưng bọn ta đều quấn một miếng vải gấm thêu che hạ thể. Bọn ta là những nữ nhi e lệ!"
Thị nốc cạn bát rượu chỉ trong một hớp, nhổ xuống sàn rồi tiếp tục, "Năm ngoái, Thượng thư Bộ Lễ có trình tấu lên Thánh thượng rằng trò đấu vật của bọn ta không đoan chính. Lẳng lơ cái mặt chúng nó! Ông biết ai đứng sau trò mèo đó không? Chính là mấy mụ trong cung! Các mụ ghen với bọn ta, không chịu được cảnh các đức phu quân của mình trân trối ngó nhìn những gì mà tạo hóa đã ban tặng cho một nữ nhi thường tình! Đám quần thoa gầy trơ xương đó trước sau cứ như một, vừa đáng khinh vừa tội nghiệp! Dù sao đi nữa thì Bệ hạ đã lệnh cho Hoàng tử giải tán đám bọn ta."
"Các nữ nhi khác trong đoàn đâu rồi?"
"Họ về lại cố hương chứ ở đây làm gì. Ta thì vẫn trụ lại chốn này. Ta thích Đại Đường. Tam hoàng tử đã ban cho nữ nhân này một nén vàng ròng lúc chia tay. 'Tử nhi, khi nào nàng xuất giá, đừng quên báo cho ta biết!' Vương gia nói. 'Ta sẽ ban tặng phu quân của nàng một cái thang bằng bạc ròng, vì nam nhân ấy sẽ cần đến nó để đứng ngang hàng với nàng!' Ngài ấy ưa thích những câu đùa dí dỏm như thế đấy!"
Lương nữ chủ lắc chiếc đầu to tướng của mình, mỉm cười hồi tưởng.
Địch Công biết rằng thị không hề khoe khoang khoác lác. Các Thượng thư đều phải uốn gối khom lưng khi yết kiến những Hoàng tử, nhưng những vị hoàng thân quốc thích đó lại có thói quen cư xử suồng sã với các nghệ nhân tạp kĩ mà mình bảo trợ.
"Võ nghệ là thứ duy nhất mà ta thấy hứng thú", Lương thị tiếp lời, "Vì thế ta mở võ đường ở đây, chỉ lấy của các môn sinh tiền nước, còn truyền thụ võ học thì ta miễn phí. Một số võ sinh trong đám đó tỏ ra có triển vọng."
"Tại hạ nghe nói có hai kẻ đặc biệt xuất chúng. Cặp nho sinh sống lang bạt họ Đổng và họ Hạ, tại hạ nhớ là thế."
"Ông đã chậm chân rồi, bằng hữu à! Họ Đổng ngỏm rồi. Một sự giải thoát tốt đẹp cho tên hạ lưu đấy."
"Sao lại thế? Tại hạ nghe nói họ Đổng đi quyền rất khá và là một nam tử dễ mến mà."
"Y không quá tệ về mặt võ nghệ, nhưng còn dễ mến thì..."
Thị quay lại và gọi to, "Hồng Hoa!"
Một thiếu nữ gầy gò, khoảng mười sáu tuổi, xuất hiện sau tấm màn cửa phía vách sau. Nữ nhân đang dùng một cái giẻ để lau đĩa.
"Bỏ chiếc đĩa xuống, quay mặt vào tường và trưng phần lưng của ngươi ra!" Lương thị ra lệnh.
Thiếu nữ ngoan ngoãn quay lưng về phía họ. Nàng nơi lỏng phần y phục bên trên và thả cánh tay ra ngoài ống tay áo, để lộ tấm lưng gầy chằng chịt những vết sẹo trắng.
Khi Hồng Hoa sắp tháo lỏng dải thắt lưng thì Lương thị gầm gừ, "Thế là đủ rồi! Chỉnh trang lại áo xống rồi lau đĩa tiếp đi."
"Là Đổng Mai gây ra ư?" Địch Công hỏi.
"Cũng không hoàn toàn như thế. Họ Đổng rất hay lảng vảng ở đây, cho đến một vài tuần trước. Nha đầu ngu ngốc này yêu mến Đổng Mai và để y dắt mình ra ngoài chơi vào tối nọ, đến một nơi nào đó ở khu bắc. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, nó chỉ thấy đó là một khu nhà khá lớn. Y đưa nó vào một buồng tối om. Hồng Hoa không thấy được ai ở đó, nhưng trước khi hiểu ra chuyện thì nha đầu này đã bị lột trần, bị giữ úp mặt xuống một trường kỷ và bị đánh đập liên hồi. Ông đã thấy rồi đấy. Sau đó, họ Đổng quay lại, cởi trói rồi dẫn nó về phố này. Y cho Hồng Hoa một đĩnh bạc, dặn nó giữ mồm giữ miệng, rồi biến mất. Con nha đầu đần độn này chỉ kể cho ta đôi ngày trước, khi ta tình cờ đi vào lúc nó đang tắm và thấy những lằn roi sưng tấy. Tiếc là Đổng Mai tiêu rồi, chứ ta dự định sẽ quất một trận y chang để y biết mùi lợi hại. Ôi, dù gì thì cái thứ nữ nhi hay đi hoang này cũng nhận được một bài học nhớ đời."
"Nàng ấy có bị cưỡng đoạt không?"
"Không, giờ Hồng Hoa vẫn còn trong trắng. Không thì ta đã trình báo sự vụ lên nha phủ rồi, tất phải thế. Lương Tử Lan này biết bổn phận của mình. Nhưng nha đầu này lại tự nguyện đi ra ngoài và đồng ý nhận ngân lượng trả công. Vậy thì ta có thể làm gì?"
"Đống Mai có thường dắt mối nữ nhi cho những kẻ phóng đãng và suy đồi không?"
"Rõ ràng là có, nhưng chỉ cho một gã thôi. Cũng cái gã mà y săn tìm cổ vật cho, ta tin vậy. Gần đây họ Đổng gặp rắc rối với vị khách tử tế của y, chắc vì tên vô lại đầy tham vọng ấy muốn vơ vét nhiều kim ngân hơn. Nhưng ta nghĩ họ Hạ, tên bằng hữu ngu xuẩn của y, đã tiếp quản công việc dắt gái rồi."
"Hạ Quảng ư? Sao tỷ lại nghĩ như thế?"
"Hắn không lanh lợi như họ Đổng, còn lâu mới được. Sáng hôm qua, hắn đến đây, hơi chếnh choáng vì men rượu, điều này thì bình thường thôi. Nhưng điều bất thường ở đây là hắn thanh toán khoản tiền rượu còn thiếu. Ta hỏi luôn, 'Ngươi đụng trúng cây kim ngân à?' Hắn đáp, 'Chưa đâu, nhưng tối nay đệ sẽ vớ bẫm. Tiểu đệ đã hứa lùa một con gà mái tơ vào chuồng cho gã kia.' Ta bảo, 'Tốt hơn là ngươi nên cẩn trọng, kẻo chính bản thân sẽ chui đầu vào rọ đấy.' Hắn cười toe toét, miệng xếch đến tận mang tai, 'Khỏi lo! Đó là một nơi vắng vẻ, sẽ chẳng ai nghe thấy tiếng cục ta cục tác đâu! Đổng Mai còn bảo là tay chơi này luôn trả ngân lượng đúng hẹn!' Ta đặt tay lên vai hắn đầy thân tình và nói, 'Cút ngay, Hạ Quảng! Đừng bao giờ để ta nhìn thấy bản bộ sứt sẹo xấu xa của ngươi lần nữa!' Rồi hắn bay dọc sảnh đường đến tận ngưỡng cửa đằng kia. Ra tới đó, tên khốn ấy luống cuống đứng dậy, không quên la hét những ngôn từ khiếm nhã vào mặt ta. Thế là ta ghim chặt tay áo của hắn vào khung cửa, như thế này."
Trong khi nữ nhân đang nói, một phi đao đột ngột xuất hiện trên tay thị. Nó bay vút dọc theo sảnh và cắm phập vào khung cửa. Một sự im lặng bao trùm khắp sảnh đường. Hai kiếm thủ đi về phía cửa. Khó khăn lắm họ mới rút được phi đao khỏi thớ gỗ và mang nó về lại cho Lương nữ chủ, đầu cúi xuống đầy kính phục.
Miệng cười đầy vẻ thỏa mãn, thị bình phẩm, "Mỗi khi nổi điên lên, ta có thể xạ tiễn mọi thứ kiểu như thế này!"
"Nếu không cẩn thận, có ngày tỷ sẽ gặp rắc rối đấy!" Địch Công cảnh báo.
"Ta à? Ta chả ngán kẻ nào, ngay cả quan quân triều đình! Lúc ta rời Hoàng cung đại nội, Vương gia đã trao cho ta một tờ giấy có dấu triện to như cái đầu ông đấy. Nó chứng nhận ta thuộc về hoàng tộc, chỉ có thể bị phán xử bởi kinh sư pháp đình. À thôi, ông đã hỏi về bọn Đổng Hạ. Giờ thì ông biết rồi đấy. Còn bất cứ thứ gì khác mà ta có thể làm cho ông không, thưa Huyện lệnh?"
Trông thấy ánh nhìn sững sờ của Địch Công, thị chế giễu, "Ngài nghĩ mình có thể xỏ mũi một nữ nhân đã kề vai sát cánh với các đại quan triều đình trong nhiều năm sao? Mới nhìn là tiểu nữ nhận ra ngay! Không thì tiểu nữ chẳng dại gì ba hoa với ngài như nãy giờ. Hãy ghi nhớ những lời của Lương Tử Lan này, thưa Huyện lệnh. Đổng Mai chẳng đàng hoàng gì và Hạ Quảng cũng thế, toàn hạng lưu manh thôi."
"Hạ Quảng đã ra người thiên cổ rồi, Lương nữ hiệp à. Sáng nay, hắn đã bị hạ sát, nhiều khả năng là do chính tên vô lại đã từng thuê hắn làm tay sai. Ngươi có biết kẻ đó là ai không?"
"Thưa đại nhân, tiểu nữ chẳng biết. Tiểu nữ đã hỏi Hồng Hoa nhưng nha đầu đó cũng chịu. Nó bị bắt cắm mặt xuống cái trường kỷ và kẻ chủ mưu chẳng thèm thốt lên một lời. Hắn chỉ cười mà thôi. Nếu tiểu nữ biết được tên ấy là ai, rất có thể Bộ khoái của ngài sẽ phải đến thu dọn những phần còn lại của xác hắn. Lương Tử Lan này ghét cay ghét đắng loại nam nhân như vậy."
"À, ngươi đã cho ta biết những thông tin hữu ích nhất. Tiện đây, Thẩm Bát nhờ ta nói đôi lời tốt đẹp về gã với ngươi."
Gương mặt to bản của thị chợt sáng lên.
"Thật sao? Có thật là chàng ta đã làm vậy?" Lương thị e lệ hỏi.
Rồi thị cau mày và hỏi với giọng nghiêm trang, "Chàng ta có định gửi ông mai bà mối đến gặp tiểu nữ để ngỏ lời kế duyên?"
"À, không hẳn là thế. Gã chỉ nhờ..."
"Nói đôi lời tốt đẹp về mình với tiểu nữ? Một kẻ bướng bỉnh đáng ghét! Dạo gần đây chàng ta đã gửi đủ thể loại nam nhân trong vùng đến chốn này, chỉ để nói đôi lời tốt đẹp! Chẳng đời nào cọc lại đi tìm trâu, chàng ta sẽ phải tự kiếm lấy cơ hội cho mình. Thẩm Bát là một nam nhân khỏe mạnh và đáng mến mộ, tiểu nữ thừa nhận. Nhưng Lương thị cũng có nguyên tắc bất xuất chốn khuê môn, dù sao nữ nhi này cũng có danh phận chốn hoàng triều Đại Đường."
"Dường như Thẩm Bát cũng có nguyên tắc của riêng mình," Địch Công nhận xét. "Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết là gã có thu nhập ổn định. Ta thấy Thẩm Bát là một nam tử hán hữu dụng và đáng tin cậy, theo kiểu cách khác người của gã, độc nhất trong giang hồ kỳ hiệp."
Nghĩ rằng mình đã làm đủ chừng mực để giữ trọn lời hứa với Hồng Sư gia, ông đặt bát rượu xuống và nói, "Vô cùng đa tạ cô nương Giờ bản quan tiếp tục công vụ của mình đây."
Lương nữ chủ tiễn Huyện lệnh ra tận cửa. Lúc đi ngang qua, thị nói với một gã mập lùn đang ngồi trên băng ghế, "Kha đệ, giờ chúng ta sẽ chuyển qua đòn Trảo thủ tỏa hầu triệt hạ đối phương."
Khuôn mặt sạm nắng của nam nhân bỗng trở nên trắng bệch, nhưng gã vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.
Con phố bên ngoài nóng như lò bát quái. Địch Công nhanh chóng lên ngựa, gật đầu chào Lương cô nương đang đứng ở ngưỡng cửa, rồi giục ngựa buông cương thiên lý độc hành.