← Quay lại trang sách

Hồi 13 Cảnh bất bình, Lương ra tay nghĩa hiệp-Án lầu xanh, ai uy hiếp nữ nhi?

Trở lại nha phủ, Địch Công đi thẳng đến nội trạch. Cảm thấy nóng bức và mệt mỏi, ông dội nước tắm nhanh, thay y phục mùa hè bằng vải bông trắng, đội mũ the mỏng lên đầu. Chỉnh tề phục trang xong, ông tản bộ về phía thư phòng riêng, nơi Hồng Sư gia đang đợi.

Huyện lệnh với tay lấy chiếc quạt lông treo trên vách và ngồi xuống đằng sau án thư, tay quạt phần phật. Ngay cả đoạn đường ngắn từ nội trạch xuyên qua khu chánh đường nha phủ cũng khiến ông đổ mồ hôi như tắm.

Ông hồ hởi hỏi Sư gia, "À, lão có tin tức gì mới không?"

"Thưa đại nhân, lão phu đã gặp may. Lão gặp được một nô tỳ trẻ mau mồm mau miệng của Kha gia, ở một quầy rau quả gần đó. Chẳng mấy khó khăn để lão hỏi được rằng Kha tiên sinh thực đã sự cưỡi ngựa ra ngoài từ lúc tờ mờ sáng."

"Y có hay ra ngoài buổi sớm không?" Địch Công mau mắn hỏi.

"Thưa, họ Kha chưa bao giờ làm thế! Đứa tỳ nữ nói rằng, tất thảy gia nhân đều cho là Kha lão gia ra ngoài để lòng vơi bớt phiền muộn về cái chết của nhị phu nhân. Nha đầu nói thêm, mặc dù cách biệt về tuổi tác, nhưng lão gia và phu nhân Hổ Phách hương lửa rất mặn nồng. Nàng còn giúp phu quân trông nom đại phu nhân nữa. Đó là một gia môn hòa hợp và viên mãn, nha đầu khẳng định thế."

Lão Hồng chờ đợi chủ nhân bình phẩm, nhưng Địch Công vẫn miên man suy tư. Bất chợt, ông đứng dậy và chỉ vào hai thẻ bài tre nằm chỏng chơ trên án thư.

"Các thẻ bài được chuyển đến đây khi nào?" Ông hỏi.

"Bẩm, chúng chỉ vừa được viên Vệ úy Nam môn mang đến thôi."

Huyện lệnh hăm hở xem xét. Cả hai đều có cùng kích cỡ và được viết nguệch ngoạc "nhị bách linh thất" dọc bề mặt. Nhưng trong khi so trên một thẻ được tỉ mẩn viết bởi bàn tay lóng ngóng một kẻ không được học hành, số trên thẻ còn lại để lộ nét bút tài hoa của một người có học vấn. Có một vết rãnh mỏng chạy ngang ngăn đôi thẻ tre sau, mắt thường khó mà phát hiện ra. ông thấm ướt ngón tay rồi quệt bỏ chữ số đi.

(Nhị bách linh thất: 207)

Cho thẻ bài vào vào tay áo, ông mỉm cười hài lòng và nói, "Ta sẽ giữ lại thẻ bài này. Cái kia có thể trao trả lại cho Nam môn. À, để ta kể cho lão nghe về chuyến viếng thăm vị tiểu thư trong mộng của Thẩm Bát, nàng Tử Lan."

"Thưa, nàng ta trông thế nào? Có thật đó là một nữ nhân liễu yếu đào tơ không?" Lão Sư gia hăm hở hỏi.

"Sao lão lại nghĩ đến 'liễu yếu đào tơ' ngay nhỉ?" Địch Công nhăn nhở đáp. "Nàng ta là một đô vật đến từ Mông Cổ, cũng là một nữ nhân khá ghê gớm!"

Sau khi thuật lại cho lão Hồng nội dung chính của cuộc trò chuyện, ông kết luận, "Giờ chúng ta đã biết, có một nam nhân điên loạn và thú tính đang hành xử phóng túng trong trấn này. Đầu tiên hắn thuê Đổng Mai, rồi đến Hạ Quảng, để chăn dắt nữ nhân nhằm thỏa mãn dục vọng của mình. Dĩ nhiên, đó cũng chính là kẻ thủ ác của cả ba vụ án mạng."

"Bẩm đại nhân, vậy chúng ta có thể loại trừ nghi phạm đầu tiên của ngài là Kha Nguyên Lương. Lão có thể mường tượng ra việc y mưu sát thê tử cùng tình địch vì ghen tuông. Nhưng chắc chắn họ Kha không phải loại nam nhân dung túng cho bản thân để ngược đãi các nữ tử, chỉ để thỏa mãn dục vọng!"

"Ta không chắc về chuyện đó, lão Hồng à. Đối với ngoại nhân, thậm chí với cả gia nhân trong nhà, Kha Nguyên Lương tỏ ra là một nam nhân có học thức, biết thương hoa tiếc ngọc và là một vị phu quân tận tụy. Nhưng rất có thể bên trong y ẩn chứa một nhân cách đồi bại. Loại người đó thường rất giỏi che giấu thiên hướng sa dọa của mình. Đấy là lý do tại sao các vụ án liên quan đến những kẻ lệch lạc tình dục lại cực kỳ khó giải quyết."

"Những người biết được bản chất thật sự của họ Kha đương nhiên chỉ có hai vị phu nhân. Nhìn nhận từ góc độ mới mẻ này, câu chuyện Kha phu nhân ra ngoài thăm bằng hữu và đột nhiên mất trí nghe chẳng thuyết phục cho lắm. Nhỡ sự thật là nàng định trốn chạy khỏi vị phu quân thường xuyên bạc đãi mình thì sao? Và nếu tuyệt vọng do bị giày vò đã giáng đòn trí mạng lên thiếu phụ, khiến cho nàng rối loạn tâm can mà lâm trọng bệnh. Những vết sẹo trên thi thể Hổ Phách cũng là một minh chứng. Phải nói rằng trong trường hợp ấy, sẽ có tình tiết giảm nhẹ cho tội thông dâm của nàng cùng kế hoạch bỏ trốn với Đổng Mai."

Địch Công chậm rãi phẩy quạt một lúc, đoạn tiếp lời, "Sau chuyến viếng thăm Lương cô nương, ta ghé vào gặp Dương chưởng quỹ tại cửa hiệu đồ cổ. Do Tử Lan đã nói tên tội nhân là một kẻ sưu tập cổ vật, ta muốn thu thập thêm thông tin về các khách hàng của họ Dương. Ông ta đã phác nên một bức tranh khá thú vị về tính cách của Kha Nguyên Lương."

Kể cho Hồng Sư gia nghe về số phận của cái bát Ba Tư xong, ông nói tiếp, "Họ Kha đã hủy hoại một cổ vật giá trị chỉ vì nó lộ ra một khiếm khuyết nhỏ. Thật dễ mường tượng phản ứng của y khi phát hiện ra một báu vật khác của mình, cụ thể là phu nhân Hổ Phách, đã phạm phải vết nhơ khủng khiếp nhất mà một thê tử có thể gây ra: không chung thủy."

Ông cau mày và suy nghĩ một lúc.

"Nhưng lại có một trở ngại ở đây. Giả dụ Kha Nguyên Lương là một dạng nam nhân đồi trụy như đã đề cập, thì lúc đó y có để cho Hổ Phách chết dưới một thuộc hạ hèn kém như Hạ Quảng không? Lẽ nào y lại từ bỏ thú vui bệnh hoạn là chính tay hạ sát nàng?"

Địch Công lắc đầu.

"Bẩm đại nhân, họ Kha Nguyên Lương có một điểm đáng nghi. Y đã thuê cả Đổng Mai và Hạ Quảng săn lùng cổ vật cho mình."

"Theo lời Dương chưởng quỹ, cả Biện Gia và Quách Minh đều sưu tập đồ cổ."

Tiếng cồng trầm đục rền vang khắp nha phủ, báo hiệu phiên thăng đường ban trưa sắp sửa bắt đầu.

Huyện lệnh đứng dậy khỏi ghế, cố nén tiếng thở dài. Hồng Sư gia giúp ông thay bộ quan phục bằng gấm lục thêu kim tuyến, rồi lão trao cho chủ chiếc mũ ô sa cánh chuồn bằng nhung đen.

Trong lúc sửa sang lại áo mão trước gương soi, Địch Công nói, "Ta sẽ kết thúc phiên thăng đường sớm nhất có thể, lão Hồng à! Sau đó, ta muốn lão đến ngay cho Thẩm Bát, xem gã đã dò la được gì về các vụ cá cược chưa. Tiện đấy, lão có thể bảo Thẩm Bát là ta đã nói riêng với nàng Lương đôi lời tốt đẹp về gã rồi. Rồi lão hãy qua khách điếm Bát Tiên và hỏi viên chưởng quỹ về Quách Minh. Y có hay thuê buồng ở đấy không? Trong thời gian bao lâu? Thường tiếp những vị khách nào? Ngoài ra, họ Quách có qua lại với các kỹ nữ không? Nếu có thì lão dò xem trong bọn nữ nhi đó, có bất cứ ai đã từng than thở về y chưa. Ta muốn có càng nhiều càng tốt thông tin về tay thương gia nho nhã đấy."

Hồng Sư gia tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng chẳng còn thì giờ để hỏi thêm. Lão vén bức rèm sang một bên để Huyện lệnh băng qua lối đó vào công đường. Khi ông đã bước lên bục và ngồi sau bàn xử án, tiếng lao xao trong sảnh đường đầy ắp người nhỏ dần rồi im bặt. Lão Hồng đứng bên phải Địch Công như thường lệ.

Lão khom người về phía chủ và thì thầm, "Thưa đại nhân, lê dân bách tính Phổ Dương đang nóng lòng muốn nghe chi tiết về các vụ án mạng!"

Ông gật đầu và đưa mắt nhìn lướt qua công đường. Bộ đầu và các Bộ khoái đã đứng ở vị trí đã định bên dưới bục, đối diện với bàn xử án. Họ cầm roi, trượng, xích sắt và các hình cụ đáng sợ khác. Ở cả hai phía của bàn xử án có các bàn thấp hơn, mỗi cái có hai Lục sự ngồi. Họ đang nhúng bút cọ vào mực để ghi chú lại toàn bộ quá trình xử án.

Ở hàng đầu cử tọa, Địch Công nhận ra Kha Nguyên Lương và Biện đại phu đứng sát cạnh nhau. Quách Minh đứng ở hàng sau cùng với Dương chưởng quỹ. Ông gõ nhẹ kinh đường mộc và tuyên bố thăng đường.

(Kinh đường mộc: Dụng cụ các quan án dùng để đập xuống bàn trong lúc thăng đường)

Sau đó, Huyện lệnh thông báo về vụ án mạng của Hổ Phách và Hạ Quảng mà không đi nhiều vào chi tiết. Ông nói do cả hai vụ án đều xảy ra ở cùng một địa điểm, nên nha phủ tin rằng có mối liên hệ giữa chúng và một cuộc điều tra toàn diện đang được tiến hành.

Khi ông nói xong, Quách Minh tiến bước về phía trước. Y cúi lạy và bắt đầu thưa, "Kẻ hèn này..."

"Quỳ xuống!" Viên Bộ đầu quát vào mặt y, tay giơ cao trượng.

Họ Quách nhìn kẻ kia với vẻ phẫn nộ, nhưng rồi y ngoan ngoãn quỳ xuống nền đá và tiếp lời, "Kẻ hèn này, thương gia Quách Minh, xin bẩm báo rằng mình đã quyết định cư trú trên con thuyền mành đang neo tạm tại bến tàu gần Tây môn."

"Điều này sẽ được ghi nhận", Địch Công nói. Lúc họ Quách đứng dậy, ông bất chợt nói thêm, "Ngươi đã không bộc bạch hết khi bản quan chất vấn vào sáng nay, Quách tiên sinh à."

Y nhìn thẳng vào Huyện lệnh và nghiêm trang đáp, "Bẩm đại nhân, ngài đã ra lệnh rõ ràng là thảo dân hãy kiệm lời thôi."

"Ngươi có thể nói ngắn gọn mà vẫn đi vào trọng tâm. Bản quan đã biết nơi tìm ra ngươi. Cho lui."

Sau khi Quách Minh về lại chỗ, Địch Công thông báo một luật lệ mới liên quan đến việc phát sổ hộ tịch. Trong khi đang diễn giải, ông nhận ra không khí oi bức đến ngột ngạt, bộ quan phục dày ướt sũng mồ hôi. Lúc ông sắp sửa giơ kinh đường mộc lên để bãi đường, hai nam nhân ăn vận tươm tất đến quỳ trước bàn xử án. Họ xưng danh tính và thưa rằng mình là các tiểu thương. Hiện họ đang vướng vào một vụ tranh chấp sản. Lác đác vài người đã ra về. Trong số đó ông trông thấy có Dương chưởng quỹ.

Huyện lệnh nhẫn nại lắng nghe phần trình bày dông dài đến phát ngán của cả hai bên. Cuối cùng, ông giải tán tất cả với lời hứa sẽ cho người kiểm tra sổ đăng ký địa chính. Sau đó, vị chưởng quỹ già nua của một tiệm cầm đồ tiến về phía trước. Lão phàn nàn về hai tên lưu manh đã cổ hăm dọa mình.

Theo sau lão chưởng quỹ là những bách tính khác. Rõ là dân chúng Phổ Dương đã để dành đủ loại vấn đề cho đến tận hôm nay, sau năm ngày lễ hội đầu tiên của tháng. Thời gian lừ đừ trôi qua, vượt quá dự kiến của ông. Nhiều người tiếp tục rời khỏi công đường, gồm cả Biện đại phu, họ Kha và họ Quách. Giờ ăn trưa đang đến gần. Địch Công quay sang lão Hồng, thấp giọng nói, "Có trời mới biết khi nào ta giải quyết xong hết mấy vụ phán xử lằng nhằng này! Tốt hơn là lão hãy lên đường ngay để hoàn thành những công vụ mà ta giao phó. Ta sẽ gặp lão trong thư phòng riêng sau."

Khi Huyện lệnh đang chốt sổ vụ án cuối cùng lại, chợt có tiếng huyên náo ở cửa sảnh đường. Ông khó chịu ngó lên, rồi nhanh chóng ngồi thẳng người trên ghế. Một đám diễu kỳ quặc đang lũ lượt tiến đến trước bàn xử án.

Đi đầu là ba nam nhân vạm vỡ với y phục rách tả tơi, rõ là chúng đã bị đánh cho bầm dập. Một gã đang áp hai bàn tay lên hai bên đầu, bờ vai đẫm máu. Tên khác phải dùng tay trái để đỡ tay phải, khuôn mặt nhợt nhạt méo xệch vì đau đớn. Còn kẻ thứ ba đi đứng loạng choạng, tay bóp chặt bụng. Dường như y sắp đổ ụp xuống đến nơi nhưng vẫn phải ráng lết đi, do bị Lương Tử Lan dùng ô thúc những cú đầy ác ý vào lưng. Nai nịt gọn gàng trong bộ trang phục đồng nâu, thị đang sải bước đi đường hoàng, khuôn mặt to như cái mâm đồng tỏ vẻ thản nhiên. Phía sau thị là một thiếu nữ tròn trịa, mình vận bộ xiêm y diêm dúa màu xanh in những đóa hồng thắm to bè. Phần mặt bên trái của nàng tím bầm, một mắt nhắm tịt.

Đến trước bàn xử án, Tử Lan quát ba nam nhân quỳ gối xuống. Viên Bộ đầu bật ra một câu rủa rồi tiến lại gần, nhưng Lương thị đã gạt phăng y lại và cáu kỉnh gắt, "Ta biết mọi lễ nghi chuẩn mực trên công đường. Lão đệ xê ra!"

Đoạn thị nói với nữ nhi, "Tiểu nữ yêu dấu, mau quỳ xuống đi, đó là luật rồi. Muội không phải người của Hoàng cung Đại nội như ta."

Rồi Lương cô nương ngẩng lên nhìn Huyện lệnh và điềm đạm bẩm báo, "Xin cung kính bẩm báo, kẻ hèn đang diện kiến quan nhân có tên phụ mẫu đặt là Altan Tsetseg Khatun. Chiếu chỉ Đường triều của Hoàng đế ban cho tiểu nữ họ Lương, tên riêng là Tử Lan. Nghề nghiệp đô vật. Đây là ba tên đào ngũ của đội lính phòng vệ kênh đào, hiện đang hành nghề đạo tặc. Tên chúng lần lượt là Phương Bưu, Vương Đăng Cao và Liêu Kiệt. Nữ nhân đang quỳ bên trái họ Lý, tên là Mẫu Đơn, một kỹ nữ đích thực."

Quay sang phía Chánh Lục sự, thị hỏi, "Ông đã ghi lại hết chưa?"

(Chánh Lục sự: Người đứng đầu ban thư lại và quản lý tất cả các Lục sự)

Ông ta gật đầu, kinh ngạc không thốt nên lời. Lương thị lại tiếp tục thưa chuyện, "Kẻ hèn này xin phép được đệ trình một cáo buộc chống lại ba nam nhân họ Phương, họ Vương và họ Liêu kia."

Địch Công nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang đứng trước mặt. Rồi ông đáp cộc lốc, "Lời thỉnh cầu được chấp thuận."

"Bẩm đại nhân, nữ nhân này đang ngồi cùng tỳ nữ Hồng Hoa, dùng bữa trưa ở sân sau nhà mình, thì nghe thấy tiếng nữ nhân kêu cứu trong ngõ hẻm phía đằng sau. Tiểu nữ bèn phi thân lên tường và trông thấy ba nam nhân kia đang dùng vũ lực kéo lê nữ nhi đây. Khi nàng lại mở miệng la hét thì bị họ Phương thoi ngay một quả đấm gần mắt trái. Ngay sau đó, gã rút chủy thủ ra. Những kẻ đứng chứng kiến quanh đó đều chạy mất sạch."

"Thấy chướng tai gai mắt, tiểu nữ liền tiến lại gần và nhã nhặn hỏi thăm. Ban đầu chúng từ chối trả lời, nhưng tiểu nữ cứ khăng khăng tra hỏi. Cuối cùng chúng bảo là ngày hôm kia, một nho sinh lang thang tên Hạ Quảng đã cho chúng một đĩnh bạc để bắt cóc Lý thị từ lầu xanh, đem đến chỗ Mạnh bà bà ở ngôi nhà thứ ba, phố thứ hai đằng sau đạo quán cũ. Nhân buổi trưa vắng người qua lại, chúng tranh thủ tiến hành bắt người, lại cẩn thận buộc một miếng vải đen quanh đầu nàng. Lúc đi ngang qua Lương gia, kỹ nữ đã giật được miếng vải xuống để la lên."

"Ba tên hạ lưu này đã nhận tội dùng vũ lực bắt cóc nữ nhân. Tiểu nữ tình cờ được biết nha phủ đang quan tâm đến gã Hạ Quảng kia, bèn sửa soạn giải ba tội nhân lên công đường, mời theo cả Lý thị làm nhân chứng. Kính mong đại nhân suy xét định liệu."

Tử Lan cúi đầu rồi đứng chình ình ra đấy, hai chân giạng ra, người tựa vào cái ô. Ngay khi nghe đến địa chỉ mà bọn vô lại định áp tải kỹ nữ đến, Địch Công liền ra hiệu cho viên Bộ đầu bước lên bục xử án. Ông khẽ căn dặn y dẫn theo sáu Bộ Khoái vũ trang đầy đủ, đến nơi đó ngay lập tức để tóm cả ổ ác tặc và tống chúng vào nhà lao.

Giờ Huyện lệnh nói với Lương thị, "Nha phủ có lời tán thưởng về hành động cứu người của ngươi! Là một lương dân thượng tôn pháp luật, Lương nữ chủ đã ra tay hiệp nghĩa đúng nơi đúng lúc. Ngươi nên tường trình đầy đủ hơn để Lục sự hoàn thành bản cáo trạng."

"Xin vâng lệnh đại nhân. Như đã trình báo ở trên, khi tiểu nữ đang tra hỏi, tên Vương Cao Đăng định dồn lực tấn công vào đầu tiểu nữ. May mà tiểu nữ kịp thời né tránh, tóm lấy cánh tay hắn, vặn vai làm trật khớp, hạ bộ trụ vững rồi dùng Cáp mô công quét chân làm hắn ngã sóng soài. Tuy nhiên, tiểu nữ vẫn cẩn trọng, ra đòn chỉ đủ làm họ Vương choáng váng mà không đánh gãy sống lưng, để hắn còn toàn mạng mà cung khai sau này. Biết mãnh hổ nan địch quần hổ, tiểu nữ phải xử tâm pháp Tứ lạng bạt thiên cân để chống lại."

"Sau đó, tên Phương Bưu cố dùng chủy thủ đâm chết tiểu nữ. Tiểu nữ dụng nhu chế cương, dùng hai ngón tay kẹp chặt cán chủy thủ, xoay ngược mũi dao mà ghim vành tai trái của gã vào trụ cửa gần nhất. Họ Phương vùng vẫy dữ dội khiến tai rách toạc, khiến tiểu nữ buộc phải găm nốt tai bên kia của gã cho đủ bộ. Vì gã xuất ngôn tục tĩu và không chịu trả lời cho tử tế, tiểu nữ đành phải chọc chỗ này đâm chỗ kia một chút. Nhưng tiểu nữ đã ngừng động thủ ngay khi họ Phương đồng ý thú nhận toàn bộ tội trạng. Tất cả chỉ có vậy, thưa đại nhân."

Địch Công nhấp nhổm đứng dậy, chúi người về phía trước để quan sát ba tội nhân đang rên rỉ dưới sàn. Tên bên phải ngẩng đầu lên và cố gắng nói gì đó. Nhưng y chỉ có thể thốt ra mấy âm thanh khàn đặc.

"Chuyện gì đã xảy ra với nam nhân kia?" Ông hỏi.

"Bẩm, tên kia ư? Tiểu nữ đứng lên người y trong lúc đang tra hỏi Phương Bưu. Cơ sự là trong lúc tiểu nữ đang để mắt khống chế họ Phương, Liêu Kiệt định xoay mình đá vào bụng tiểu nữ. Ô hay, toàn một lũ gà mờ võ học thối tha! Một chân trụ vững, tiểu nữ chỉ cần xoay chân kia sang một bên là né được, đoạn co bàn tay phải và nhằm vào yết hầu để dụ y ngửa đầu né tránh. Chỉ đợi có thể, tiểu nữ xòe rộng bàn tay trái rồi chém thẳng vào cổ họng đối phương. Họ Liêu toan bỏ chạy, y tiểu nữ liền tóm lấy lưng y, quăng xuống ngay bên cạnh họ Vương. Tiểu nữ cứ thế mà đứng lên người y, một chân đạp vào háng, chân kia nện lên ụ trán. Tuy vậy, tiểu nữ cũng phải kiềm chế không giậm chân, tránh cho miếng giẻ phía dưới không bị tàn phế suốt đời."

"Bản quan hiểu rồi", Địch Công nói.

Ông vuốt hàng tóc mai dài một chốc, đoạn nghiêng người về phía trước và hỏi họ Phương, "Khai mau, ngươi đã gặp Hạ Quảng khi nào và ở đâu?"

Nam nhân bỏ tay che tai xuống, máu lại bắt đầu rỉ ra. Gã rên rỉ, "Bẩm, ở tửu điếm ngoài chợ! Ngày hôm kia thì phải. Chưa bao giờ thấy hắn. Hạ Quảng cho một đĩnh bạc, nói là sẽ còn thưởng thêm sau khi hoàn thành công việc. Bọn thảo dân..."

"Hạ Quảng có nói ai là lão đại không?" Huyện lệnh cắt ngang.

Nam nhân hoang mang nhìn ông.

"Bẩm, lão đại nào cơ? Chả có lão đại nào cả. Chỉ có hắn trả tiền thôi. Tối đó, bọn thảo dân định tóm ả kia, nhưng lầu xanh đầy khách, nên chẳng thể động thủ. Tối qua cũng vậy. Sáng nay, bọn thảo dân đến tửu điếm để đòi hắn trả thêm, vì công việc khó nhai. Nhưng Hạ Quảng không ở đó. Vì thế, cả bọn bàn lại là sẽ thử bắt người vào buổi trưa. Tóm được ả ngon lành, nhưng trên đường thì tông trúng mụ..."

"Tiểu thư!" Tử Lan rít lên, chồm người lại gần gã kia.

"Mau kéo con quái thú ấy ra xa khỏi thảo dân." Gã hoảng loạn la lên đầy thống thiết. "Có biết mụ đã làm gì sau khi cắm chủy thủ xuyên qua tai thảo dân không? Mụ... mụ..."

Gã suy sụp hoàn toàn và bật khóc nức nở. Địch Công gõ mạnh kinh đường mộc bàn.

"Trả lời các câu hỏi của ta!" ông ra lệnh. Ngươi có thú nhận tội lỗi mà Lương cô nương cáo buộc không?"

Ôm đôi tai đang chảy máu, Phương Bưu hổn hển đáp, "Thảo dân nhận tội!"

Vương Đăng Cao cũng xin nhận tội, giọng run rẩy đầy sợ hãi. Liêu Kiệt chỉ kịp gật đầu một cái rồi ngã sấp mặt xuống đất.

Huyện lệnh nói với gã Bộ khoái đang thay thế vị trí của viên Bộ đầu, "Dẫn giải ba tội nhân này vào nhà lao. Nhớ vời cả Ngô tác đến chăm sóc vết thương cho chúng. Bản quan sẽ nghe cung khai tiếp sau khi chúng đã hồi phục."

Trong khi các Bộ khoái kéo lê ba nam nhân đi mất, ông nói với kỹ nữ, "Lý cô nương, giờ bản quan sẽ nghe lời khai của ngươi."

Thiếu nữ tròn trịa lau khuôn mặt bầm tím bằng ống tay áo. Ả nhẹ nhàng đáp lời, "Bẩm đại nhân, tiểu nữ cùng ba tỷ muội khác chỉ mới ngồi xuống dùng bữa trưa, thi ba nam nhân kia bất ngờ xông vào và đánh gục người gác cửa. Tú ông hỏi chúng muốn gì. Một tên liền đấm thẳng vào mặt ông ấy. Chúng nói là muốn mượn tiểu nữ trong một ngày và đến khuya sẽ trả lại. Chúng tóm lấy tiểu nữ, quấn một miếng vải đen quanh đầu rồi kéo lê ra ngoài, liên tục đấm đá tiểu nỗ suốt quãng đường. Sau một lúc im lặng đi theo chúng, tiểu nữ lén nới lỏng được một bên tay ra, liền kéo miếng vải xuống và kêu cứu. Rồi Lương nữ hiệp xuất hiện..."

"Có ai từng định bắt cóc ngươi trước đây hay chưa?"

"Dạ thưa, chưa bao giờ ạ."

"Liệu có vị khách làng chơi nào có thể nhúng tay vào vụ việc này không?"

Nữ nhân bối rối nhìn Địch Công. Sau một hồi suy nghĩ, ả lắc đầu và trả lời, "Bẩm, thực sự thì tiểu nữ không biết! Tiểu nữ mới bước chân vào thanh lâu có một năm. Tiểu nữ vốn là nhi nữ của một thuyền phu họ Lý ở phía thượng lưu con sông. Gia phụ lâm cảnh nợ nần, đến nỗi buộc phải bán thuyền hoặc nhi nữ. Khách làng chơi đều là các vị chưởng quỹ và tiểu nhị sống lân cận. Tất cả đều dễ mến, tiểu nữ biết rõ về họ. Sao lại phải thuê người bắt cóc nữ nhi này khi họ có thể đến thăm tiểu nữ theo cung cách thông thường?"

"Cũng đúng", Huyện lệnh nói. "Ngoài việc tiếp khách ở thanh lâu, có bao giờ ngươi ra ngoài tham dự dạ tiệc ở các khách điếm hay tửu lâu không?"

"Dạ không, thưa đại nhân! Tiểu nữ không biết múa hát, nên chẳng bao giờ được gọi đến mua vui cho những bữa tiệc. Nhưng đôi lúc tú ông cũng gửi tiểu nữ ra ngoài, để góp sức bưng bê hay giúp các vũ nữ thay xiêm y."

"Hãy trình báo về các buổi yến tiệc mà ngươi đã tham dự trong vòng khoảng hai tháng vừa qua."

Khi kỹ nữ bắt đầu kể ra một danh sách dài, Địch Công nhận thấy việc này cũng chẳng dẫn đến đâu. Các buổi chiêu đãi thường rất lớn, Kha Nguyên Lương, Biện đại phu và các thân hào nhân sĩ đều hiện diện không ít lần, ngay cả Dương chưởng quỹ cũng thế. Nữ nhân cũng nhớ ra rằng Quách Minh từng là khách mời của một bữa tối nho nhỏ, được một tay buôn thảo dược ở địa phương tổ chức.

Ông hỏi, "Có vị khách nào quan tâm đặc biệt tới ngươi không?"

"Bẩm, không có ai cả. Tiểu nữ chỉ là một đứa bưng bê thôi. Các khách nhân chỉ thích trò chuyện với những kỹ nữ tài sắc vẹn toàn đến từ những thanh lâu hạng sang. Dù thế, họ vẫn hay thưởng cho tiểu nữ, đôi lúc cũng khá hậu."

"Những cái tên Đổng Mai và Hạ Quảng có quen thuộc với ngươi không?"

Thiếu nữ lắc đầu. Địch Công ra lệnh cho Chánh Lục sự đọc to lời khai được ghi chép. Cả hai nữ nhân đều xác nhận tất cả nội dung là chính xác và điểm chỉ vào tờ khai.

Ông nói vài lời tử tế với hai nàng, đoạn gõ kinh đường mộc xuống để bãi đường.

Lương thị đưa cái ô cho nữ nhi kia.

"Khi nào ra đến bên ngoài, hiền muội hãy che ô cho ta", thị nói. "Ta rất mẫn cảm với ánh mặt trời. Với lại một người ở địa vị của ta không nên rong ruổi ngoài đường một mình."

Lương nữ hiệp thong thả bước đi, thiếu nữ ngoan ngoãn rảo bước theo sau.