Hồi 14 Gây tứ án, ai là thủ phạm?-Tam luận bàn, đâu kẻ dám ra tay?
Trong thư phòng riêng của Huyện lệnh, Chánh Lục sự giúp ông cởi bỏ quan phục để thay sang một bào y mỏng bằng sợi bông xám. Địch Công bảo ông ta cho dọn cơm trưa ngay trong phòng này, sau đó mang tới cho ông một chậu khăn mát. Khi viên Bộ đầu quay lại, ông sẽ nghe trình báo ngay lập tức.
Ra lệnh xong, Địch Công bắt đầu đi tới đi lui trên sàn, đầu cúi xuống, cân nhắc về những tiến triển mới nhất. Rõ là Hạ Quảng đã thuê ba tên lưu manh theo mệnh lệnh của một kẻ giấu mặt nào đấy. Liệu mụ tú bà ngụ phía sau đạo quán có biết danh tính kẻ đó? Nếu đúng thế thì tình hình có vẻ tốt rồi! Đôi khi nhờ may mắn mà một nan đề bất chợt được phá giải. Có tiếng gõ cửa. ông nhanh chóng nhìn lên, chờ đợi viên Bộ đầu xuất hiện. Nhưng thay vào đó, một Lục sự bước vào, mang theo cái khay đựng cơm canh và một đĩa dưa chua.
Địch Công ngồi dùng bữa tại án thư, nhưng chẳng cảm nhận được mùi vị gì, đầu óc ông vẫn còn bận rộn với ba vụ án mạng. Ông cảm nhận được việc điều tra đang đi đến bước ngoặt, vì cuối cùng đã tường tỏ được động cơ của hung thủ.
Đầu tiên, ông cho rằng động cơ là lòng tham, mục tiêu của hung thủ là ăn cắp ngự châu và đoạt lấy kim ngân. Nhưng rồi ông bác bỏ giả thuyết ấy. Rồi giả định ghen tuông là động cơ, ông quyết định rằng câu chuyện về viên minh châu ngự tứ của Hoàng đế chỉ là trò bịp bợm. Giờ thì ông phải gạt bỏ luôn cả sự ghen tuông, chí ít nó chẳng phải động cơ chính. Không còn nghi ngờ gì nữa, động cơ chủ yếu là để thỏa mãn một ham muốn quái ác: hành hạ nữ nhân, dù là bất cứ ai. Dĩ nhiên, yếu tố lòng tham thì vẫn còn đấy, thể hiện qua vụ cướp vàng và việc chi phối cá cược, và ông vẫn phải cân nhắc yếu tố ghen tuông.
Nhưng chúng đều xuống hàng thứ yếu, nguyên nhân chi phối chính vẫn là thói dâm ô bệnh hoạn. Thật tệ hại, những kẻ đang bị ham muốn đó làm chủ tâm thần, khi phát hiện ra kế hoạch của mình bị ngăn trở, sẽ có xu hướng hành động tàn ác bất chấp hậu quả.
Số lượng nghi phạm giờ chỉ còn lại ba nam nhân mà Huyện lệnh đã biết, cùng với một kẻ giấu mặt khả nghi. Ông thở hắt ra. Nếu hung thủ bị thúc đẩy bởi lòng tham, sự ghen tuông, ham báo thù hay bất cứ lý do thông thường nào khác, thì cách thức phá án của ông sẽ rất rành mạch: một cuộc điều tra chu đáo và mang tính hệ thống về lý lịch của ba nghi phạm kia, bao gồm gia phả dòng họ, gia đình, tình trạng kim ngân và nhiều chi tiết khác. Tuy nhiên, do đang phải đương đầu với một gã điên thú tính, Địch Công chẳng có thời gian cho một cuộc điều tra kéo dài như vậy. Vì kẻ thủ ác có thể tiếp tục ra tay sát nhân thêm lần nữa, vào bất cứ khi nào, nhắm vào bất kỳ ai. Ông sẽ phải hành động ngay lập tức. Nhưng hành động gì và chống lại ai cơ chứ?
Sau khi đặt đũa xuống, Địch Công vẫn ngồi thừ ra đấy, chìm trong suy nghĩ miên man, chẳng màng đến cái oi bức ngột ngạt xung quanh.
Lục sự trở lại, mang vào một thau đồng to đựng đầy khăn thơm thấm đẫm nước lạnh, ông đang lau mặt thì viên Bộ đầu bước vào.
Nhìn vẻ mặt chán nản của y, Huyện lệnh lo ngại hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Bẩm đại nhân, bọn thuộc hạ tìm thấy ngôi nhà đó chẳng chút khó khăn. Đó vốn là gian buồng nhỏ của một người làm vườn, nằm trong một dinh cơ cũ kĩ bị bỏ hoang từ nhiều năm trước. Khu nhà chính đã đổ nát, nhưng gian buồng của người thợ làm vườn, nằm ở nền đất phía sau, đã được sửa chữa gia cố. Bà lão họ Mạnh là người duy nhất cư ngụ ở đó. Sáng nào cũng có một nữ nhân giúp việc đến làm mấy việc chân tay nặng nhọc. Hàng xóm láng giềng ngờ rằng gian buồng được dùng cho các mục đích ám muội, xúc phạm đến đạo lý thánh hiền. Họ thường trông thấy cả nam lẫn nữ ra vào chốn ấy lúc đêm hôm khuya khoắt. Nhưng vì nó nằm tách biệt trong điền viên bỏ hoang đó, nên không ai nghe hay thấy chính xác những gì diễn ra. Do thế, chẳng ai biết kẻ nào đã hạ sát bà lão."
"Bị hạ sát ư? Đồ ngốc, sao ngươi không nói ra ngay? Bà ta bị giết thế nào?"
"Bẩm, bà lão bị siết cổ", viên Bộ đầu rầu rầu đáp. "Chắc hẳn bà ta có khách viếng thăm ngay trước khi bọn thuộc hạ đến, vì trên bàn có hai chén trà hãy còn ấm. Mạnh bà bà nằm chết dưới sàn, cạnh chiếc ghế bị lật nhào, một chiếc khăn lụa siết chặt quanh cổ. Thuộc hạ vội tháo khăn nhưng bà ta đã ra đi vĩnh viễn. Thuộc hạ đã cho chuyển thi thể về đây. Giờ Ngỗ tác đang nghiệm thi."
Địch Công mím chặt môi. Đây đã là vụ án mạng thứ tư! Dằn lòng lại, ông nói bằng giọng dứt khoát, "Được rồi, ngươi đã làm rất tốt. Giờ ngươi có thể lui."
Ở cửa ra vào, Bộ đầu suýt va phải lão Hồng, Lính gác nha môn đã báo với Sư gia về vụ án mạng mới và lão đang nóng lòng muốn nghe chuyện gì đã xảy ra.
Lão Hồng nhanh chóng an tọa và hỏi, "Bẩm đại nhân, chuyện này là sao?"
"Chúng ta đang phải đối đầu với một đối thủ quyết đoán và khôn ngoan khác thường, lão Hồng à. Ta sẽ thuật lại chuyện đã xảy ra tại công đường sau khi lão rời đi."
Sau kể chi tiết về kỳ công của nàng Tử Lan, Địch Công nói, "Hẳn hung thủ đã nhìn thấy Lương nữ hiệp dẫn giải ba tên côn đồ cùng kỹ nữ lên công đường. Dĩ nhiên hắn không biết mặt ba nam nhân kia, vì đã giao khoán cho tay sai Hạ Quảng việc dàn xếp vụ bắt cóc. Nhưng chắc hắn đã nhận ra Lý cô nương, người mà mình đã điểm mặt chọn làm nạn nhân khi gặp nữ nhi này trong một buổi tiệc nào đấy. Tên chủ mưu chốt hạ rằng Lương cô nương đã đột kích tại trận bọn bắt cóc, do thế chúng sẽ khai tuốt tuồn tuột về nơi nạn nhân bị đưa tới. Tiên hạ thủ vi cường, hắn lập tức đến đó trước và ra tay giết người bịt đầu mối."
Ông giận dữ giật mạnh chòm râu, rồi lại thở hắt ra và hỏi, "À, cuộc điều tra của lão có làm sáng tỏ được điều gì không?"
"Thưa, tiếc là không nhiều lắm. Lão phu đã hàn huyên dài dòng với Thẩm Bát. Dù đã cố gắng hết sức, gã chỉ khám phá được rằng kẻ đứng đằng sau thao túng các vụ cá cược có liên quan đến việc giao thương cổ vật."
"Lại là giao thương cổ vật! Có trời đất linh thiêng chứng giám, từng kẻ một có can dự đến vụ án này dường như đều nhúng tay vào đồ cổ!"
"Bẩm đại nhân, còn về Quách Minh, vị chưởng quỹ của khách điếm mô tả gã là một nam nhân trầm lặng, chẳng bao giờ gây ra bất cứ phiền hà nào và luôn thanh toán đúng hạn. Lão phu và ông ta cùng kiểm tra sổ đăng ký lưu trú, phát hiệnra họ Quách đã ở đó tám lần trong năm ngoái. Gã luôn xuất hiện bất thình lình và không bao giờ lưu lại quá hai hoặc ba ngày. Sau bữa sáng, gã thường một mình lai vãng bên ngoài và chỉ về lại khách điếm khi đã rất khuya. Họ Quách chưa bao giờ tiếp bất cứ vị khách nào."
"Lần cuối gã ngụ ở đó là khi nào?"
"Dạ thưa, khoảng ba tuần trước ạ. Thỉnh thoảng Quách Minh nhờ vị chưởng quỹ gọi một nữ nhân đến, luôn nói rõ rằng mình muốn một kỹ nữ bình dân chứ không phải những cô nương danh môn chốn thanh lâu. Rằng nữ nhi đó không cần phải có dung nhan diễm lệ, miễn là nàng ta sạch sẽ và khỏe mạnh, giá cả cũng ở mức vừa phải thôi."
Vị Sư gia nhăn mặt, đoạn miễn cưỡng tiếp lời, "Lão phu đến thanh lâu gần đó, nơi mà vị chưởng quỹ thường gọi nữ nhân cho Quách Minh. Lão cũng đã hỏi chuyện những kỹ nữ từng đến buồng họ Quách. Các nàng ấy không có gì nhiều để trình báo cả. Họ mô tả họ Quách chẳng thượng đẳng phong lưu hơn, hay tồi tệ ghê gớm hơn hầu hết các khách làng chơi khác. Quách Minh chưa bao giờ đòi hỏi điều gì đặc biệt, các kỹ nữ cũng chẳng cần nỗ lực chiều chuộng gì hơn, bởi chẳng đời nào gã thưởng thêm cho họ. Tất cả chỉ có vậy."
Hồng Sư gia ngừng lời và tò mò hỏi, "Thưa đại nhân, sao ngài lại quan tâm tới các tiểu tiết đó về họ Quách? Lão phu cho là..."
Lời lão bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa. Viên Ngỗ tác tiến vào phòng, nghiêng mình thi lễ và trao cho Huyện lệnh một tờ giấy.
"Bẩm đại nhân, theo báo cáo nghiệm thi, nữ nhân họ Mạnh khoảng chừng ngũ tuần. Ngoại trừ chỗ sưng quanh cổ, thuộc hạ không tìm ra bất cứ vết tích bạo lực nào khác trên thi thể. Thuộc hạ đoán chừng khi đang dùng trà với gia chủ, hung thủ đã kiếm cớ rời khỏi ghế và đi vòng ra sau bà lão, thình lình quấn chiếc khăn quanh cổ nạn nhân. Hung thủ ra tay đầy ác ý đến nỗi dải lụa siết sâu vào da thịt, gần như nghiến đứt khí quản bà ta."
"Đa tạ ngươi. Hãy đặt thi thể vào một quan tài tạm và thông báo cho thân nhân của bà lão. Bảo họ đến càng sớm càng tốt, vì không thể nào giữ thi thể quá lâu trong tiết trời nóng bức kinh khủng này. Còn Kha Nguyên Lương đã đem thi hài phu nhân Hổ Phách đi chưa? Rồi à? Tốt! Cũng cần thông báo cho gia đình Hạ Quảng biết. Ta nghe rằng phụ mẫu của hắn đang sống ở kinh thành."
Địch Công đưa tay vuốt mặt, đoạn hỏi tiếp "Ba tên tù nhân thế nào rồi?"
Ngỗ tác mím môi đáp, "Thưa, tên có đôi tai rách cũng bị gãy vài cái xương sườn và chịu nội thương. Thuộc hạ đã nắn lại khớp xương vai cho một tên khác rồi cho hắn uống một viên thuốc an thần, vì hắn bị chấn động tinh thần. Đại nhân có thể hỏi cung hai kẻ này trong một vài ngày tới. Còn về tên bị chém vào cổ, phải mất nhiều tuần điều trị trước khi y có thể phát ngôn bình thường trở lại, nếu y may mắn!"
Khi Ngỗ tác rời đi rồi, Địch Công mới nói với lão Sư gia, "Dường như bộ ba bất hảo đó đã bị trừng trị đích đáng! Tử Lan không phải là một nữ nhân có thể xem thường được. Nàng ta đúnglà một vị nữ hiệp! Trời ạ, sao càng ngày càng nóng thế này? Mở cửa sổ ra đi, lão Hồng!"
Lão thò đầu nhìn ra ngoài, rồi nhanh chóng quay vào và đóng cửa sổ lại.
"Thưa, ngoài kia còn nóng hơn ở trong phòng! Bầu trời xám xịt đầy mây đen và chẳng có nổi một cơn gió nhẹ nào. Lão sợ là chúng ta sắp phải trải qua một cơn giông kinh hoàng với sấm chớp đầy trời, mưa giăng khắp lối."
Huyện lệnh lấy một chiếc khăn ướt từ thau đồng, lau gương mặt đẫm mồ hôi rồi quấn khăn quanh cổ.
Đẩy chiếc thau dọc theo án thư về phía lão Hồng, ông nói, "Lão cứ dùng tự nhiên. À, trong lúc dùng cơm trưa, ta đã xem xét tỉ mỉ ba vụ án mạng. Vụ thứ tư, mà nạn nhân là tú bà họ Mạnh, cũng chẳng mảy may thay đổi kết luận của ta. Ta sẽ cố gắng tổng kết lại cho lão tường tri về tình hình hiện nay."
"Thưa đại nhân, trước hết lão phu muốn biết tại sao ngài lại quá quan tâm đến hành tung của Quách Minh?"
"Chẳng mấy chốc ta sẽ đề cập đến họ Quách. Gã đóng vai trò quan trọng trong một giả thuyết của ta. Nhưng chúng ta sẽ tháo gỡ từng mối trong mớ bòng bong này theo trình tự. Giờ thì xem nào, ba vụ án mạng đều chỉ ra rằng kẻ thủ ác là một nam nhân điên loạn và vô nhân tính. Không có manh mối trực tiếp vạch trần nhân dạng của hung thủ và hắn đã cẩn trọng loại bỏ tất cả những ai có thể đứng ra làm chứng chống lại mình. Hổ Phách, Đổng Mai, Hạ Quảng và Mạnh bà bà, tất cả đều đã chết! Vì thế chúng ta không có nhân chứng hay bằng chứng nào cả."
"Thêm vào đó, chủ đề xuyên suốt được lặp đi lặp lại là việc buôn bán cổ vật, câu chuyện về viên ngự châu, và bối cảnh ma mị về Nữ thủy thần trong khu rừng địa linh. Tập hợp tất cả lại là chúng ta có mọi nhân tố để tạo nên một vụ án vô cùng hấp dẫn và thú vị! Rất hay ho để đàm đạo các giả thuyết với một vài vị bằng hữu tâm ý tương thông, trong lúc nhâm nhi thưởng trà sau một bữa ăn ngon! Nhưng thôi, quên điều đó đi, chúng ta phải nhanh chóng phá giải vụ án này, lão Hồng à! Nếu cứ chần chừ thêm, chắc chắn lão Đại đứng sau tất cả mọi chuyện sẽ xóa sổ hết thảy những gì liên quan, ngay cả chút ít manh mối gián tiếp mà chúng ta có. Thậm chí hắn có thể gây án lần nữa!"
Địch Công uống một hơi hết sạch chén trà mà Sư gia vừa châm. Ông thay một chiếc khăn mới quanh cổ, rồi nghiêm giọng nói tiếp, "Về kẻ điên loạn ẩn mặt đó, danh sách nghi phạm của ta có ba nam nhân. Mỗi kẻ đều có cơ hội và đối với từng tên, ta đều có thể mường tượng ra một động cơ thuyết phục."
"Kha Nguyên Lương vẫn là nghi can chính. Giả thuyết chống lại y về cơ bản vẫn giống như những gì ta từng phác thảo cho lão. Giờ hãy thử tái hiện lại những gì đã xảy ra nếu họ Kha quả đúng là kẻ mà chúng ta đang truy tìm. Y thuê Đổng Mai săn lùng cổ vật và các nạn nhân cho dục vọng thú tính của mình. Đêm xuống, họ Đổng đưa các nữ nhân theo một lộ trình vòng vèo đến chỗ Mạnh bà bà. Chính họ Kha cũng đến đó cùng, mang mặt nạ hoặc cải trang để không bị nhận ra. Y hào phóng chi trả ngân lượng cho các nạn nhân, nhờ đó rủi ro bọn họ gây rối là rất ít. Nhược điểm duy nhất trong phương pháp giảo hoạt đó là y phải thuê một phụ tá là Đổng Mai. Với bản tính ranh ma và dám làm dám chịu, họ Đổng ngày càng muốn có nhiều ngân lượng hơn, nên có thể y đã đe dọa tống tiền. Chưa kể Kha Nguyên Lương lại phát hiện ra, Đổng Mai qua lại vụng trộm với phu nhân Hổ Phách và là thân phụ của hài nhi chưa chào đời. Tuy quyết định thủ tiêu cả đôi gian phu dâm phụ, họ Kha vẫn kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay. Bước đầu, con cáo già không dùng Đổng Mai nữa, tất nhiên là với một khoản thưởng hào phóng và thuê Hạ Quảng thế vai. Lương nữ hiệp nói rằng họ Hạ không bì được với tên bằng hữu về sự lanh lợi và liều lĩnh, do đó hắn ít có khả năng gây rắc rối cho chủ hơn."
"Kha Nguyên Lương biết thời cơ rửa hận đã đến khi Hổ Phách huyên thuyên kể về viên minh châu của Hoàng đế. Là một tay sưu tập đồ cổ uyên thâm, y nhận ra ngay đó chỉ là một câu chuyện ba láp ba xàm, một kế hoạch để đôi tình nhân moi ngân lượng nhằm cao chạy xa bay cùng nhau. Đúng là thời cơ ngàn năm có một cho y!"
"Họ Kha liền triệu Hạ Quảng đến để hủy bỏ kế hoạch bắt cóc nàng kỹ nữ. Hành hạ Lý cô nương vốn chỉ là trò tiêu khiển thường ngày, bây giờ tâm trí y đang hướng đến điều to tát hơn. Họ Hạ hứa sẽ báo lại cho ba tên lưu manh. Giờ thì chúng ta đã may mắn biết được, hắn đã không kịp làm như dự định kia, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Kha Nguyên Lương giao cho Hạ Quảng sơ đồ của gia trang bỏ hoang và phương lầu. Y cũng kể lại kế hoạch bôn tẩu của đôi tình nhân, đề nghị họ Hạ thấy thế Đổng Mai đến đó để tống tiễn Hổ Phách về nơi chín suối, rồi mang vàng về lại cho mình. Họ Kha hứa sẽ trọng thưởng Hạ Quảng, vì đằng nào kế hoạch của y cũng bao gồm việc thủ tiêu tên thuộc hạ sau đó."
Địch Công cầm quạt lên. Dựa lưng vào ghế, ông vừa phe phẩy quạt vừa chậm rãi nói tiếp, "Chuyện gì xảy ra vào tối qua? Kha Nguyên Lương đã đầu độc Đổng Mai lúc khoản đãi các đội đua thuyền rồng tại Thạch Kiều. Bằng cách ấy, họ Kha đã nhất tiễn hạ tam điêu. Thứ nhất, y trả thù tình nhân của thê tử, rửa cái hận bị cắm sừng. Thứ đến, y khử được một tên tay sai lắm trò mưu ma chước quỷ. Thứ ba, y vớ được một khoản lợi nhuận kha khá nhờ chi phối trò cá cược đua thuyền. Hạ Quảng đến chỗ hẹn trong gia trang bỏ hoang, hạ sát Hổ Phách và mang vàng về cho chủ. Sau đó họ Kha tiết lộ cho hắn, rằng số ngân lượng ấy định dùng để trả cho viên minh châu của Hoàng đế, vốn được Đổng Mai cất giấu trong khu lầu. Y nói thêm là lúc trước, mình chủ đích không cho Hạ Quảng biết vì không muốn hắn nấn ná tại khu lầu để lục soát. Y nhấn mạnh rằng đó là sự phòng ngừa khôn ngoan, chẳng hiểu vì sao mà Hổ Phách bị một đương chức triều đình theo dõi đến tận gia trang, tay này suýt nữa đã tóm cổ được họ Hạ. Kha Nguyên Lương tiếp lời là sáng hôm sau, chúng sẽ cùng nhau đến lục soát khu lầu để tìm ngọc."
"Tờ mờ sáng hôm nay, ngay khi cổng thành được mở, cả hai đi đến gia trang bỏ hoang theo lối riêng. Kha Nguyên Lương cưỡi ngựa dạo chơi từ sớm, lấy là cho khuây khỏa đầu óc. Hạ Quảng cải trang thành một thợ mộc phải làm việc ngoài trấn. Họ Kha để cho thuộc hạ tìm kiếm ở khu lầu, như thế sẽ cho y cơ hội hạ sát Hạ Quảng khi hắn chẳng mảy may đề phòng. Đồng thời, việc khu lầu bị lục soát sẽ minh chứng cho câu chuyện dông dài về ngự châu mà y kể cho ta nghe. Vào thời điểm thích hợp, Kha Nguyên Lương dùng gạch đập mạnh vào sọ họ Quảng, vứt xác ra phía ngoài rãnh, rồi cưỡi ngựa về trấn."
"Sau đó thì Kha Nguyên Lương tham dự phiên thăng đường buổi trưa. Lúc trở ra, y tình cờ bắt gặp đám rước của Lương cô nương. Tuy chẳng biết mặt Tử Lan hay ba tên lưu manh kia, nhưng rõ ràng là y nhận ra Lý cô nương. Họ Kha hiểu rằng chân tướng sự việc rồi sẽ bại lộ, nha phủ sẽ cạy được miệng những tên bắt cóc, bắt chúng phun ra địa điểm bí mật mà y hay lui tới. Đương nhiên là Mạnh bà bà biết rõ danh tính y. Thế là Kha Nguyên Lương ba chân bốn cẳng vọt đến đó trước để siết cổ bà ta."
"Bấy giờ mọi thứ đã ổn thỏa cả. Y đã rửa được mối hận bị phụ tình, trả thù nhị phu nhân bội bạc cùng nhân tình của nàng, lấy lại được mười nén vàng ròng và chiến thắng trong cuộc đua thuyền rồng. Đổng Mai, Hạ Quảng và Mạnh bà bà, những nhân chứng duy nhất có thể đứng ra tố giác y, đều đã chết. Kịch hay hạ màn."
Huyện lệnh ngừng lời. Lão Hồng lẳng lặng châm một chén trà mới cho chủ. Ông nhấp một ngụm, lại lau mặt bằng khăn lạnh và tiếp tục, "Còn nếu Kha Nguyên Lương vô tội, thì y thực là một nam nhân khốn khổ. Trong trường hợp đó, phu nhân Kim Liên thật sự đã mất trí nhớ sau một cơn sốt ác tính, còn các vết sẹo của phu nhân Hổ Phách hẳn đã có từ thời nàng còn ở Đổng gia. Ở một số gia môn, những nô tỳ bất hạnh thường bị đối xử cay nghiệt. Cũng có khả năng là họ Kha tin vào câu chuyện về viên minh châu của Hoàng đế. Chuyện nghe khá thuyết phục, lúc đầu ta cũng nghĩ rằng nó có thật. Thôi, từ giờ khắc này, chúng ta hãy quên hết mọi thứ từng nói về Kha tiên sinh, để tập trung vào nghi phạm thứ hai là Biện đại phu."
"Trước tiên, động cơ của vị đại phu này có thể là gì? Ta nghĩ tâm trạng thất vọng đã biến Biện Gia thành kẻ ăn chơi trác táng, đó cũng là cách ông ta gián tiếp phản đối vị thê tử đành hanh không cho mình nạp thiếp. Nam nhân này chẳng có phương tiện nào khác để thỏa mãn tâm tánh, chính thất ghen tuông cũng như những chuẩn mực nghề nghiệp đã ngăn ông ta thoải mái phóng đãng với bọn kỹ nữ. Và có lẽ trong con người Biện Gia cũng ẩn giấu một khía cạnh tàn bạo. Chúng ta biết quá ít về những thứ đó, lão Hồng à."
"Tuy nhiên, lúc đầu Biện đại phu chỉ trút đam mê lệch lạc của mình lên các nữ nhân tầm thường do thuộc hạ cung cấp. Ông ta chuyển từ Đổng Mai sang Hạ Quảng cũng vì những lý do đã được đề cập đến trong giả thuyết về Kha Nguyên Lương. Điều tồi tệ về những kẻ đồi trụy là chúng luôn khao khát nhiều sự kích thích mạnh mẽ hơn. Chẳng mấy chốc, những nữ nhân vô học kia không còn có thể thỏa mãn họ Biện được nữa, ông ta muốn làm nhục các vị phu nhân đài các thanh cao kia. Thế là nhị phu nhân của Kha gia, nàng Hổ Phách tài sắc vẹn toàn, trở thành mục tiêu mới cho thói dâm ô hèn hạ đó. Dương chưởng quỹ từng bảo Biện Gia là người bốc thuốc cho phu nhân Kim Liên, do đó ông ta thường xuyên được diện kiến dung nhan của Hổ Phách. Tuy nhiên, hành hạ thê tử của một cự phú trong trấn nào phải là chuyện nhỏ, cho nên họ Biện phải nén nhịn chờ thời. Ông ta dặn Hạ Quảng theo dõi sự vụ trong Kha gia, nếu hắn có thể dụ dỗ được phu nhân Hổ Phách, dù chỉ một đêm, thì sẽ được trọng thưởng hào phóng."
Địch Công đứng dậy nhấp vài ngụm trà. Sau khi ngồi lại xuống ghế, ông tiếp lời, "Trong giả thuyết thứ hai này, chúng ta phải gán các vai trò khá khác nhau cho Đổng Mai và Hạ Quảng, ở giả thuyết đầu tiên, họ Hạ không hay biết gì kế hoạch của Đổng Mai và Hổ Phách cho đến khi Kha Nguyên Lương báo cho hắn biết. Giờ đây, ngược lại, chúng ta phải cho là hắn đã được nghe từ chính miệng họ Đổng, về cuộc gặp gỡ Hổ Phách trong gia trang bỏ hoang để trao đổi một viên minh châu lấy số vàng lớn. Nhưng Đổng Mai vốn thận trọng, y không kể chuyện viên ngự châu chỉ là trò bịp bợm, cũng như tiết lộ việc mình đang lên kế hoạch đào tẩu với tình nương. Hạ Quảng nhận ra đó là cơ hội có được khoản tiền thưởng mà Biện đại phu hứa hẹn. Hắn chuẩn bị bản đồ phác thảo gia trang và khu lầu dựa trên thông tin moi được từ Đổng Mai, rồi đến tìm Biện đại phu để thông báo kế hoạch. Nếu ông ta có thể giữ chân họ Đổng lên đường đến chỗ hẹn, hắn sẵn sàng đi thế chỗ và nhốt Hổ Phách vào phương lầu. Sau đấy, Biện Gia có thể đường hoàng đến đó hưởng thụ cái cảnh 'kê nhốt chuồng'. Hạ Quảng sẽ lấy vàng và ngự châu để cả hai phân chia chiến lợi phẩm. Chúng sẽ dàn xếp để thiên hạ phát hiện xác phu nhân Hổ Phách trong khu lầu vào sáng hôm sau. Khi đó mọi người, bao gồm cả Kha Nguyên Lương, sẽ quy kết rằng nhị phu nhân đã bị những gã du côn lang bạt bức hại."
"Biện đại phu đồng tình với đề nghị này. Không chỉ tóm được Hổ Phách, họ Biện còn lấy được mười nén vàng, thứ sẽ giải quyết tốt đẹp các vấn đề tài chính của ông ta. Ta nghi ngờ việc Biện Gia tin vào câu chuyện về viên ngự châu. Ông ta đủ ma mãnh để đi đến kết luận là Đổng Mai đã sáng tác ra câu chuyện nhằm lên kế hoạch xây tổ uyên ương cùng Hổ Phách. Nhưng điều đó chẳng liên đới gì đến ông ta."
"Đại phu bỏ độc vào chén rượu của Đổng Mai trong buổi tiệc chiêu đãi tại Thạch Kiều. Điều đó giải thoát cho ông ta khỏi một tên tay sai rắc rối và kiếm được kha khá ngân lượng bằng cách đặt cược chống lại thuyền đua của mình."
"Sau đó, phu nhân Hổ Phách phát hiện ra Hạ Quảng đang chờ mình trong khu lầu. Hắn cố gắng khuất phục nàng, nhưng Hổ Phách ra sức kháng cự và bất ngờ rút ra một thanh chủy thủ. Trong cuộc ẩu đả sau đó, tuy bị thương nhưng họ Hạ đã hạ sát Hổ Phách, một cách tình cờ hoặc là có chủ đích. Dù sao đi nữa, vụ giết người này cũng mang lại cho hắn thêm nhiều quyền lực đối với họ Biện. Hạ Quảng đoạt được vàng, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của ta đã ngăn cản hắn tìm kiếm viên ngọc. Hắn liền trở về trấn và báo tin thất bại cho Biện đại phu. Hắn nói là mình muốn phần nhiều hơn số đã thỏa thuận ban đầu, do họ Biện phải chịu trách nhiệm về cái chết của Hổ Phách. Tuy nhiên, Hạ Quảng không nhận ra mình đang giao dịch với một kẻ thú tính và tàn độc. Biện Gia giả vờ đồng ý và đánh vào lòng tham của thuộc hạ, bằng cách bình phẩm rằng sẽ thật đáng tiếc nếu để vuột mất ngọc quý. Không nhận ra ngự châu là thứ chẳng bao giờ có thể giao dịch trong Đại Đường, Hạ Quảng đã để bản thân bị dắt mũi, đồng ý đến gia trang bỏ hoang vào sáng nay nhằm tìm kiếm viên ngọc. Biện đại phu giao cho họ Hạ việc lục soát khu lầu, rồi ra tay hạ sát hắn. Lão Hồng, hãy rót cho ta chén trà khác, ta khô rát cả cổ rồi!"
Trong khi đang châm trà, lão Sư gia hỏi, "Thưa đại nhân, Biện đại phu đã làm gì vào sáng nay, sau khi hạ sát Hạ Quảng?"
"Có lẽ ông ta đã lẩn trốn trong những hàng cây dọc theo con đường mòn dẫn đến trang viên, chờ đợi Quách Minh đến Đổng gia trang. Đại phu để cho họ Quách đủ thời gian để phát hiện ra khu lầu đã bị tra soát, sau đó ông ta mới rảo bước đến nơi hẹn. Tuy nhiên, trước khi rời chỗ ẩn nấp, Biện Gia đã trông thấy ta và lão đi bộ dọc nơi đó. Thế thì còn gì tốt bằng, giờ ông ta có đến hai nhân chứng! Thế là Biện đại phu bám theo chúng ta đến khu lầu."
"À, phần còn lại của câu chuyện sẽ giống như ta diễn giải trong giả thuyết thứ nhất. Biện đại phu cũng có cơ hội như Kha Nguyên Lương để nhận ra Lý cô nương trên phố, vì ông ta cũng sớm rời khỏi công đường. Ông ta phi nhanh đến khu bắc trấn và siết cổ Mạnh bà bà. Tổng kết lại, Biện đại phu phải từ bỏ trò tiêu khiển quái đản với phu nhân Hổ Phách, nhưng ông ta đã rũ bỏ được hai tên thuộc hạ lắm chiêu trò đã khiến mình hao tài tốn của, tất cả rắc rối về tiền bạc cũng được giải quyết nhờ mười nén vàng ròng lấy được, ngoài ra còn kha khá ngân lượng thắng cược tại cuộc đua thuyền rồng. Một giả thuyết gọn ghẽ, chẳng còn mối nối nào lỏng lẻo nào để băn khoăn."
Huyện lệnh dừng lại, lắng nghe tiếng sấm rền vang từ ngoài xa vọng tới. Khi ông thay chiếc khăn ướt quanh cổ thêm lần nữa, Hồng Sư gia cất lời, "Thưa, theo lão phu nhận định, giả thuyết thứ hai dường như xác đáng hơn cái thứ nhất. Nó đơn giản hơn, ấy là một lẽ. Và còn hai điểm chống lại Biện đại phu. Đó là nam nhân này đã khăng khăng cho rằng Đổng Mai tử nạn và ông ta đã cố tình nói dối ngài là từng nhìn thấy Hạ Quảng hồi trấn sau cuộc đua thuyền."
"Luận điểm quan trọng đấy, nhưng chưa phải mấu chốt để kết luận", Địch Công đáp. "Các triệu chứng của Đổng Mai rất giống với bệnh suy tim. Và vì mặt Hạ Quảng bị biến dạng bởi một vết sẹo, Biện đại phu có thể đã nhầm lẫn một nam nhân có vết sẹo tương tự là hắn. Đấy là nếu Biện đại phu vô tội!"
"Bấm, ai là người đã đã sửa chữa phương lầu?"
"Ta tin đấy là Đổng Mai. Y đã sống ở đó và hiểu rõ khu vực ấy như lòng bàn tay. Tuy nhiên, y không gia cố khu lầu để cất trữ các cổ vật mà mình trao đổi mua bán, như lúc đầu ta đã giả định. Cửa sổ có chấn song, cửa ra vào nặng trịch, ổ khóa mới tinh, mọi sự đề phòng cẩn trọng này không phải để ngăn cản ngoại nhân xâm nhập, mà nhằm giữ không cho người ở trong trốn ra! Phương lầu đó thậm chí còn phù hợp cho những trò trác táng bí mật cùng các nạn nhân bất đắc dĩ hơn cả cái ổ của Mạnh bà bà. 'Sẽ chẳng ai nghe thấy tiếng cục ta cục tác đâu!', như Hạ Quảng từng nói."
Hồng Sư gia gật đầu, vừa suy ngẫm vừa chậm rãi vuốt chòm râu mỏng. Chợt lão nhíu mày hỏi, "Bẩm, đại nhân nói có ba nghi phạm dẫn đầu danh sách. Có phải Quách Minh là kẻ thứ ba? Lão phu phải thú thật là..."
Lão đột ngột ngừng lời. Từ ngoài hành hành lang vang lên tiếng giày đinh ống nện rầm rập. Cánh cửa phòng bật mở và viên Bộ đầu sầm sập xông vào.
"Bẩm đại nhân, Biện đại phu đã bị tấn công và thoát chết trong gang tấc!" Y hổn hển thưa. "Ngay trên con phố trước miếu Khổng Tử!"