Hồi 15 Quân bài cẩu, lần ra manh mối-Một bàn tay, gỡ rối lạ lùng
Địch Công trân trân ngó sang Hồng Sư gia. Ông ngồi thẳng người dậy, bàng hoàng hỏi viên Bộ đầu, "Là kẻ nào gây ra?"
"Bẩm đại nhân, hắn chạy mất rồi! Biện đại phu vẫn còn nằm lăn lóc bên đường, ngay tại nơi ông ta bị hạ gục."
"Chuyện xảy ra như thế nào?"
"Thưa, Biện đại phu bị tấn công khi đang tản bộ dọc theo phố về phía cây cầu bắc qua kênh, tên vô lại đã đấm gục ông ta. Nhưng Dương chưởng quỹ đã nghe thấy tiếng kêu la cầu cứu, vội chạy ra từ cửa tiệm của mình, ngay khi kẻ kia sắp sửa đoạt lấy ngân lượng của nạn nhân. Hắn liền buông đại phu ra và tháo chạy, họ Dương đuổi theo bén gót. Không may là tên vô lại đã biến mất vào mê cung các ngõ hẻm quanh co chằng chịt ở phía bên kia kênh đào trước khi ông ta tóm được hắn. Dương chưởng quỹ kiểm tra thấy Biện đại phu vẫn còn sống và tỉnh táo, bèn gọi người gác văn miếu đến trông coi giùm và tới đây cấp báo cho nha phủ."
Viên Bộ đầu hít một hơi thật sâu và tiếp lời, "Biện Gia khăng khăng không muốn bị động chạm vào người, cho đến khi một đại phu khác đến xác nhận xương khớp không có chỗ nứt gãy nào nguy hiểm."
Địch Công nhổm dậy.
"Chúng ta sẽ đi tới đó ngay lập tức. Bộ đầu, mau gọi Ngỗ tác và cho thuộc hạ của ngươi mang theo cáng. Còn lão Hồng sẽ tháp tùng ta!"
Bầu trời vẫn còn bị những đám mây đen vần vũ che khuất. Họ rảo bước nhanh xuống con phố nóng hầm hập, men theo bức tường ngoại vi của nha phủ. Đến miếu Khổng Tử, họ trông thấy một đám người đang lố nhố tụ tập gần cổng gác. Viên Bộ đầu mạnh tay đẩy dạt đám người xem hiếu kỳ sang một bên để lấy lối cho Huyện lệnh vào.
Biện đại phu đang nằm duỗi dài ngay sát chân tường. Dương chưởng quỹ đang đặt một chiếc áo được gấp lại dưới đầu nạn nhân. Chiếc mũ văng lăn lóc, búi tóc ông ta xổ ra, mái tóc muối tiêu dính bết vào gương mặt nhợt nhạt. Có một vết sưng to phía trên tai trái, cả bên mặt trái đều bị bầm tím. Trang phục bám đầy bụi đường và rách toạc từ vai đến thắt lưng.
Khi Ngỗ tác ngồi xổm xuống bên cạnh, Biện đại phu thì thào, "Hãy kiểm tra ngực, hông, tay phải và chân phải. Đầu ta không sao. vết bầm đau nhức nhối, nhưng ta nghĩ thái dương không bị tổn thương."
Trong khi Ngỗ tác bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ phần ngực của Biện, Địch Công khom người hỏi, "Chuyện xảy ra như thế nào?'"
"Bẩm, thảo dân đang trên đường đến khám cho một nữ nhân trở dạ ở phố Bán Nguyệt, phía bên kia cây cầu. Không có ai xung quanh cả. Thảo dân..."
Ông ta chợt dừng lời, môi co giật đau đớn khi Ngỗ tác chạm đến sườn.
"Tên ác ôn đã tấn công đại phu từ phía sau!" Vị thương gia đồ cổ giận dữ thốt lên.
"Thảo dân chợt nghe thấy tiếng bước chân vụng trộm sau lưng", Biện đại phu thều thào. "Khi định quay lại nhìn, thảo dân nhận ngay một cú đấm vào phía bên trái đầu, khiến thảo dân văng mạnh vào tường. Thảo dân ngã xuống, sa sẩm mặt mày, nửa tỉnh nửa mê. Thảo dân ngờ ngợ trông thấy một tên vô lại cao lớn lù lù hiện ra trước mặt mình. Thảo dân bèn la to lên cầu cứu, nhưng hắn đã chặn họng thảo dân bằng một cú đá như trời giáng. Rồi hắn cúi về phía kẻ đáng thương này và xé toạc áo thảo dân ra. Chợt hắn ngừng lại và bỏ chạy về phía cây cầu, Dương tiên sinh đuổi theo sát nút."
"Bẩm, hắn là một nam nhân cao lớn, khoác trang phục nâu xám từ đầu đến chân!" Họ Dương phấn khích nói. "Hắn búi tóc cao bằng một miếng giẻ rách."
"Dương tiên sinh, ngươi có thể nhận diện được hắn không?" Địch Công hỏi.
"Thưa, thảo dân chỉ thoáng thấy hắn thôi. Hung thủ có gương mặt tròn, râu ria cụt ngủn, phải không hả đại phu?"
Biện Gia gật đầu.
"Ngươi có thường mang nhiều ngân lượng trong người không?" Ông hỏi.
Khi nạn nhân lắc đầu, Huyện lệnh lại hỏi, "Không có văn thư gì quan trọng à?"
"Bẩm, chỉ có vài đơn thuốc và mấy tờ chi phiếu", Biện đại phu lẩm bẩm.
Ngỗ tác đứng dậy và phấn khởi nói, "Không cần phải lo lắng, đại phu à! Tuy ngực ông bị bầm tím nhưng không có cái xương sườn nào gãy cả, ta đã xem xét kỹ lưỡng nhất có thể. Khuỷu tay phải bị trật khớp, đầu gối phải cũng thế. Ta sẽ khám cho ông cẩn thận hơn ở y đường của nha môn."
"Đặt đại phu lên cáng", Địch Công nói với Ngỗ tác.
Đoạn ông quay sang viên Bộ đầu, "Cho bốn thuộc hạ của ngươi đến phố Bán Nguyệt, lệnh cho họ tra soát kỹ càng nhằm tìm cho ra tên vô lại giống như mô tả của Dương chưởng quỹ. Gã ấy thuận tay trái."
Ngay sau đó, Huyện lệnh quay sang người gác cổng và quát nạt, "Ngươi không nghe, không thấy bất cứ thứ gì sao? Ngươi đang làm gì chứ? Chẳng phải người được giao phó việc canh gác ngôi miếu?"
"Bẩm, lúc đó... thảo dân chỉ mới chợp mắt thôi!" Nam nhân lắp bắp đáp. "Thảo dân nghỉ ở gian buồng kế bên cổng miếu và bị tiếng gõ cửa của Dương tiên sinh đánh thức."
"Bẩm, thảo dân cũng đang ngả lưng chốc lát vào ban trưa", Dương chưởng quỹ thưa. "Tình cờ là lúc đó đứa tiểu nhị đang sắp xếp bộ sưu tập các món đồ ngọc bích khá giá trị, nên thảo dân đã đi xuống để xem liệu tiểu tử đã cất mọi thứ vào rương rồi khóa lại trước khi đi ăn chưa. Khi xuống đến lầu dưới thì thảo dân nghe thấy tiếng kêu la cầu cứu, liền vội vàng phóng ngay ra phố. Thảo dân trông thấy một tên côn đồ đang xé toạc áo Biện đại phu. Hắn nghe thấy tiếng thảo dân và bỏ chạy. Thảo dân đuổi thục mạng theo hắn nhưng lực bất tòng tâm, đôi chân già nua này không sao đọ được tên ác ôn", ông ta nói với nụ cười tiếc nuối.
"Dương tiên sinh, ngươi đã cứu mạng vị đại phu", Địch Công nói. "Bây giờ ngươi có thể đi cùng ta đến nha phủ để viết bản cung khai chính thức. Bộ khoái, hạ chiếc cáng xuống! Và đừng đụng vào người đại phu!"
Ông quan sát Ngỗ tác và Dương chưởng quỹ đưa Biện đại phu lên cáng. Hồng Sư gia cùng bọn họ giúp Biện Gia nằm thoải mái trên đó.
Khi hai Bộ khoái đang cẩn thận nâng cáng lên, Địch Công khẽ nói với lão Hồng, "Hung thủ đã lựa chọn đúng thời điểm ra tay. Trong giờ nghỉ trưa nóng bức này, sẽ có ít người bước chân ra ngoài phố. Và khu vực bên kia cầu chẳng khác gì tổ mối, một nơi tuyệt vời để lẩn trốn."
Ông ra hiệu cho lão Sư gia và Bộ đầu tháp tùng mình. Ba nam nhân cùng cuốc bộ về phủ, theo sau là những Bộ khoái khiêng cáng, Ngỗ tác cùng Dương chưởng quỹ đi cuối đoàn.
Địch Công nói với viên Bộ đầu, "Hãy lấy một con ngựa tốt mà phi tới bến tàu. Công vụ hỏa tốc, ngươi hãy gắng hết sức đi nhanh nhất có thể. Lên thuyền mành của Quách Minh và triệu gã tới nha phủ. Nếu họ Quách không có ở đó thì ngươi ngồi lại đợi gã! Nhanh lên nào!"
Khi Bộ đầu lao như phi tiễn về phía trước, ông thì thầm với Hồng Sư gia, "Lão hãy tới Kha gia ngay lập tức và kiểm tra xem có đúng là y đang an giấc trong tiết trời nóng bức này không!"
Quay lại thư phòng, Địch Công ngồi xuống sau án thư và châm cho mình một chén trà. Ông uống cạn trong một hớp, rồi tỳ khuỷu tay lên án. Vừa cau mày suy tư, ông vừa cố gắng sắp xếp lại các ý nghĩ đang tràn ngập trong đầu. Có điều không ổn với tiến triển mới nhất, điều gì đó về vụ án này mà trực giác ông từng lờ mờ cảm nhận được. Trường bào xám ướt đẫm mồ hôi, lưng và vai áo dính bết vào người, nhưng ông thậm chí còn chẳng nhận ra.
Sau hồi lâu, Huyện lệnh bất chợt đứng bật dậy, miệng lầm bầm, "Đúng! Đó chính là lời giải! Mọi thứ đều khớp, ngoại trừ động cơ!"
Ông ngồi lại xuống, cố gắng quyết định xem hành động thế nào cho khôn ngoan. Lập luận mà ông đưa ra không hẳn là bất khả thi, nhưng liệu có chí công vô tư khi buộc tội kẻ khác dựa trên trực giác của bản thân không? Nên ưu tiên giả thuyết đến từ một suy luận cẩn trọng và hợp lý hơn một trực giác chăng? Liệu ông có thể tiến hành kiểm tra trực giác và lập luận của mình cùng một lúc? Vuốt chòm râu dài, một lần nữa ông lại chìm vào những suy nghĩ miên man. Mãi sau đó Huyện lệnh mới trở về thực tại khi viên Ngỗ tác đến báo cáo.
"Bẩm đại nhân, Biện đại phu đã ổn cả rồi", ông ta thưa với vẻ hài lòng. "Thuộc hạ đã tra thuốc mỡ vào ngực của họ Biện trước khi băng vết thương lại, rồi đặt tay phải ông ta trong một cái băng đeo. Ông ta đã có thể chống gậy đi lại. Đại phu hỏi là liệu bây giờ mình có thể hồi gia để nghỉ ngơi cho thoải mái được chưa."
"Bảo với Biện đại phu là ông ta có thể nghỉ ngơi tại nha phủ này", Địch Công nói cộc lốc.
Nhận ra vẻ ngạc nhiên của Ngỗ tác, ông thêm lời, "Ta còn muốn hỏi Biện Gia thêm vài câu."
Không lâu sau khi Ngỗ tác thoái lui, Hồng Sư gia bước vào. Địch Công ra dấu cho lão ngồi xuống chiếc ghế đẩu phía trước án thư và hào hứng hỏi, "Lão có tìm ra họ Kha ở nhà không?"
"Dạ không, thưa đại nhân. Viên quản gia báo rằng Kha Nguyên Lương nói trời quá nóng để yên giấc trưa trong nhà, nên y đã đến miếu Thành hoàng thắp nén hương. Áo quan của phu nhân Hổ Phách đang được đặt tạm ở đó, chờ ngày tốt để an táng. Họ Kha chỉ vừa mới về tư gia thôi, Lão phu đã bảo họ Kha chờ ở nhà, vì có thể đại nhân sẽ muốn triệu tập y đến nha phủ sau này."
Trao cho chủ một ánh nhìn băn khoăn, lão Hồng hỏi, "Bẩm, việc tấn công Biện đại phu có nghĩa là sao?"
"Có thể chuyện đúng y như vẻ bề ngoài" Địch Công chậm rãi trả lời, "chỉ là một vụ hành hung cướp của. Nếu thế thì sự vụ bất ngờ này chẳng ảnh hưởng gì đến giả thuyết của ta về tội ác của Biện đại phu. Ngược lại, nếu đó là một vụ mưu sát, thì Biện Gia chắc chắn vô tội. Dù không chủ tâm nhưng hẳn ông ta đã biết được điều gì đó có thể giúp chúng ta lần ra tên tội nhân đích thực, do đó mà hắn muốn bịt miệng vị đại phu."
"Trong trường hợp này, chúng ta phải tập trung vào giả thuyết về Kha Nguyên Lương. Chuyến đi đậm mùi thương hoa tiếc ngọc chỉ là cái cớ để y có cơ hội thuê một tên côn đồ hạ sát vị đại phu. Tiện đây, Biện Gia muốn trở về nhà, nhưng ta đã lệnh cho ông ta ở lại đây, nhằm ngăn ngừa nỗ lực giết người đoạt mạng thứ hai. May là lão đã lệnh cho họ Kha ở nhà đến khi có thông cáo mới. Chúng ta chỉ cần phải bận tâm đến nghi can thứ ba là Quách Minh."
"Vậy ra họ Quách đúng là kẻ thứ ba!" Hồng Sư gia kêu lên. "Bẩm đại nhân, tại sao ngài thêm gã vào danh sách nghi phạm? Dĩ nhiên là nhân dạng của Quách Minh giống như mô tả của Dương chưởng quỹ về kẻ tấn công, nhưng ngài đã liệt gã vào diện nghi vấn trước cả khi vụ tấn công này xảy ra."
Địch Công uể oải mỉm cười.
"Ta phải tính cả họ Quách vào, lão Hồng à! Ngay khi ta khám phá ra ý nghĩa của việc một thẻ bài cẩu bị mất."
"Thưa, một thẻ bài cẩu?"
"Đúng thế. Chính xác là quân linh-linh. Tối qua, một kẻ nào đó đã thủ mất con bài cẩu đó từ dây bài mà ta chơi cùng các phu nhân trên boong thuyền. Những kẻ có cơ hội lấy nó chỉ có Kha Nguyên Lương, Biện Gia và Quách Minh. Họ Biện và họ Kha đã lên thuyền để báo cáo với ta về cuộc đua thuyền rồng, khi ấy các tỳ nữ đang dẹp các thẻ bài cẩu sang một bên và lật ngửa một số con lên để phục vụ trà nước. Họ Quách đã lên thuyền trong lúc ta cùng các phu nhân tạm ngừng chơi bài để ngắm nhìn quang cảnh lễ hội."
"Nhưng vì sao tên tội nhân lại muốn một thẻ bài cẩu?"
"Bởi vì hắn là một kẻ nhanh trí", ông trả lời với một nụ cười ảm đạm, "nhạy bén hơn ta nhiều, thực là thế! Khi thấy quân nhị linh nằm chỏng chơ trên bàn, hắn chợt nhận ra nó rất giống thẻ bài ra vào cổng thành. Chỉ cần nhìn thoáng là hắn nảy sinh tà ý ngay, còn ta phải mất kha khá thời gian mới nhận ra điều đó. Quân bài làm lóe lên trong đầu hắn việc thuộc hạ sẽ gặp khó khăn khi trở về thành sau giờ đóng cổng, Hạ Quảng sẽ phải chứng minh danh tính cho lính gác Nam môn. Nếu sau đó có bất cứ cuộc thẩm tra nào về những người nhập thành quá muộn, dù là liên đới đến vụ Đổng Mai bị hạ sát hay việc Hô Phách bị hành hạ ở gia trang bỏ hoang, rất có thể lính canh sẽ nhớ ra Hạ Quảng, đặc biệt là vì vết sẹo trên mặt hắn. Do đó kẻ chủ mưu đã nhanh tay ăn trộm quân bài cẩu. Sau đó, hắn viết nguệch ngoạc một số bất kỳ lên thẻ bài trước khi đưa nó cho tên tay sai. Quả thực Hạ Quảng đã sử dụng nó lúc vào trấn để báo cáo cho chủ về chuyện xảy ra trong khu lầu. Viên Vệ úy Nam môn đã chuyển lại thẻ bài giả mạo cho ta."
"Bẩm, hung thủ đã phạm phải một sai lầm tồi tệ", lão Sư gia bình phẩm.
"Không quá tệ. Hắn không thể biết là ta theo dõi sát sao các thẻ bài cẩu, đến mức một quân bị thiếu cũng đủ để ta nghĩ đến ẩn tình bên trong. Thôi, đưa ra các giả thuyết thế là đủ rồi! Bây giờ chúng ta phải bắt tay vào việc ngay, còn quá nhiều thứ phải làm mà thời gian lại hạn hẹp. Đáng lẽ chúng ta phải khởi xướng một cuộc điều tra diện rộng về thân thế của mọi nghi phạm, dĩ nhiên rồi, nhưng không may là chẳng còn thời gian để làm thế nữa. Không thể để vụ án mạng thứ năm xảy ra! Chúng ta cần hành động ngay, nhưng ta phải định vị được Quách Minh trước đã. Lão hãy đi xem liệu viên Bộ đầu đã trở lại nha phủ hay chưa!"
Hồng Sư gia nhanh chóng đi hỏi chuyện lính gác cổng. Địch Công đứng dậy và bước về phía cửa sổ, mở cánh cửa rồi rướn mình ra ngoài. Ông cảm thấy thư thái, dường như có một làn gió dìu dịu thổi qua. Rồi ông trầm ngâm lướt nhìn hòn non bộ. Chú rùa đang khoan thai lê bước giữa đám cây cối bao quanh hồ cá nhỏ. Nó ì ạch di chuyển những cái chân cứng cáp, đầu hăm hở vươn dài. Nghe thấy tiếng Hồng Sư gia bước vào, ông quay người lại.
"Bẩm đại nhân, viên Bộ đầu vẫn chưa quay lại từ bến tàu."
"Ta hi vọng Quách Minh chưa cao chạy xa bay!" Địch Công lo lắng nói. Đoạn ông lắc đầu và thêm lời, "Không, gã sẽ chẳng bôn tẩu đâu. Gã khôn ngoan hơn thế nhiều."
Ông nhấc cây quạt lông lên, ngồi lại xuống ghế và tiếp tục, "Trong khi đợi họ Quách, ta sẽ diễn giải giả thuyết chống lại gã. Rồi lão sẽ biết chính xác chúng ta đang đứng ở vị thế nào đối với ba nghi phạm đứng đầu danh sách kia."
Huyện lệnh thay một chiếc khăn ướt mới quanh cổ mình rồi bắt đầu, "Ta cho là ở chốn kinh kỳ, Quách Minh sống một cuộc đời mẫu mực. Chỉ trong những chuyến giao thương thường xuyên, gã mới bộc lộ thói dâm ô thú tính của mình ra. Là một kẻ khôn ngoan hiếm có, họ Quách có thể che giấu những khoái lạc bệnh hoạn kia một cách kín đáo, rất kín đáo. Thậm chí gã không quản khó nhọc để xây dựng danh tiếng một thương gia đường hoàng với các khách điếm mình trú ngụ, một nam nhân thỉnh thoảng lại qua đêm với kỹ nữ thanh lâu, được chưởng quỹ gọi đến theo lối thông thường, rất lành mạnh và rẻ tiền."
"Thông qua sở thích buôn bán cổ vật, trong những chuyến du hành đến Phổ Dương, Quách Minh lại quen biết bọn nho sinh Đổng Hạ. Gã lần lượt thuê Đổng Mai rồi Hạ Quảng để phục vụ cho những khoái lạc thực sự của bản thân, không hề lành mạnh và rẻ tiền chút nào. Nhờ chung chí hướng về đồ cổ mà Quách Minh và Kha Nguyên Lương kết nối với nhau, Dương chưởng quỹ từng nói với ta là thỉnh thoảng họ Kha có mua hàng từ gã. Chúng ta biết rằng Hổ Phách sắm vai trợ thủ của phu quân mình, sắp xếp và lên danh mục các cổ vật, vì thế chắc hẳn họ Quách đã gặp nàng một vài lần khi thăm viếng Kha gia. Gã thèm muốn Hổ Phách với cùng một lý do mà ta đã đề cập trong giả thuyết về Biện đại phu: ham muốn hành hạ và làm nhục một quý phu nhân đài các. Gã ra lệnh cho Hạ Quảng cấp báo ngay cho mình khi hắn thấy có cơ hội giăng bẫy nhị phu nhân."
"Vài ngày trước, hẳn Quách Minh đã thông báo cho Hạ Quảng qua thư tín rằng gã sẽ đến Thạch Kiều vào sáng hôm qua. Đoán biết trước mong muốn của ông chủ, họ Hạ đã thuê ba tên lưu manh bắt cóc Lý cô nương. Kỹ nữ là nữ nhi mà họ Quách từng lựa chọn làm nạn nhân tương lai, khi gã gặp nàng ở một bữa tiệc trong một lần viếng thăm Phổ Dương. Buổi sáng hôm qua, Hạ Quảng hối hả đến Thạch Kiều, báo với Quách Minh rằng mình đã dàn xếp vụ bắt cóc Lý cô nương. Hắn cũng cung cấp một tin mới: họ Quách có thể đoạt được Hổ Phách ngay tối hôm ấy. Sau đó hắn kể về cuộc hẹn đã được trù tính trong gia trang bỏ hoang, và thêm lời rằng mình sẵn sàng đến đó thế thân cho Đổng Mai."
"Quách Minh nhiệt tình đồng ý. Cùng với việc thỏa mãn thói ác dâm của bản thân, gã lại còn vơ thêm được mười nén vàng ròng. Có lẽ gã không tin câu chuyện về viên ngự châu và giữ mối nghi ngờ đó trong lòng. Mối bận tâm đầu tiên là làm cách nào loại bỏ được Đổng Mai. Hạ Quảng kể rằng trước cuộc đua, các đội thuyền phu sẽ được thết đãi tại Thạch Kiều và Đổng Mai cũng sẽ đến vì là trống thủ của đội Biện đại phu. Chuyện đó giải quyết được vấn đề của họ Quách. Gã gửi một bức thư ngắn vời vị đại phu đến gặp mình trên thuyền mành. Ông ta hồi đáp là hiện mình bận mất rồi, nhưng sẽ đến vào buổi ban trưa. Thế thì càng tốt. Họ Quách để Biện đại phu đưa mình đến buổi yến tiệc, ở đó gã đã hạ độc vào chén rượu của Đổng Mai. Hạ Quảng sẽ tới chỗ hẹn, Quách Minh sẽ đến đó ngay khi thuộc hạ báo rằng Hổ Phách đã bị giam chân tại phương lầu. Gã sẽ 'khai phá' nữ nhân đau khổ kia vào sáng hôm sau, lúc gặp Biện đại phu để xem xét điền sản của mình."
"Là một kẻ tham lam, Quách Minh đưa cho Hạ Quảng những chỉ dẫn cần thiết để chi phối các vụ cá cược. Cuối cùng, gã lệnh cho thuộc hạ hủy bỏ thỏa thuận với ba tên lưu manh kia. Giờ đây tâm trí gã đang hướng đến thứ hấp dẫn hơn việc hành hạ một kỹ nữ tầm thường."
Địch Công chìm vào im lặng, lắng nghe tiếng sấm vang rền hồi lâu. Dường như con giông đang đến rất gần.
"Thưa đại nhân, tại sao họ Quách ghé thăm thuyền của ngài vào tối qua?" Lão Sư gia hỏi.
"Bản thân ta cũng tự hỏi mình câu đó, lão Hồng à! Hẳn là Quách Minh muốn tạo ra chứng cứ ngoại phạm, rằng mình ở đó trong suốt cuộc đua thuyền và không trở lại Thạch Kiều cho tới tận buổi đêm. Các thuyền phu đã say sưa bét nhè, còn họ Tôn thì lăn đùng ra ốm, vì thế họ sẽ khó mà theo dấu được hành tung của Quách Minh. Tuy nhiên, gã đã thó được thẻ bài cẩu, trao nó cho Hạ Quảng, rồi vội vàng trở lại Thạch Kiều. Đến khuya, gã gặp thuộc hạ ở đó và được thông báo là mọi chuyện đã hỏng bét: Hạ Quảng buộc phải ra tay kết liễu Hổ Phách và chỉ lấy được vàng, do sự xuất hiện của ta đã ngăn cản hắn tìm kiếm viên ngọc. Họ Quách tiếc nuối vì đánh mất những giờ khắc vàng ngọc với Hổ Phách, bù lại gã đã có được mười nén vàng, có lẽ việc này còn quan trọng với gã hơn. Sau đó thì diễn tiến câu chuyện cũng như những gì ta từng phác thảo ra trong giả thuyết về họ Kha và họ Biện. Tất cả là vậy."
Huyện lệnh lau sạch mặt với một cái khăn mới, lão Hồng cũng làm như vậy. Sức nóng ngột ngạt vẫn bao trùm khắp thư phòng nhỏ.
Sau một lúc, Hồng Sư gia nhận xét, "Thưa, có một điểm nhỏ bênh vực cho họ Quách. Gã đã phát bệnh dữ dội và nôn mửa, khi trông thấy tử thi của Hạ Quảng. Điều đó không dễ giả vờ."
Địch Công nhún vai.
"Quách Minh đã lịch sự quay lưng lại, còn ta với lão thì đang tập trung vào phát hiện khủng khiếp của mình. Gã có thể nhét ngón tay vào cổ họng mình để diễn cho chúng ta xem."
Có một tiếng gõ cửa và viên Bộ đầu bước vào phòng. Y bắt đầu với một nụ cười thỏa mãn, "Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã phải chờ rất lâu để chộp được Quách Minh! Viên trưởng thuyền nói là ngay sau bữa cơm trưa, họ Quách và họ Tôn đã vào trấn để đi mua sắm. Họ Tôn trở về một mình trước, cho biết là đồng sự có chút việc nên nán lại ở khu ven sông. Thuộc hạ liền đến đó luôn, tìm ra dấu vết Quách Minh ở một dược phòng nhỏ và tóm cổ gã ở đó. Bây giờ, họ Quách đang chờ trong buồng gác."
"Tốt! Thế Biện đại phu đâu rồi?"
"Bẩm, đại phu đang dùng trà với Ngỗ tác trong thư phòng của các Lục sự. Ông ta đã đọc xong báo cáo của mình về vụ hành hung. Thuộc hạ cũng có ở đây tờ cung khai do Dương chưởng quỹ viết ra. Họ Dương đã trở về cửa hiệu đồ cổ rồi."
Địch Công liếc nhanh qua hai tờ khai. Ông trao chúng cho lão Sư gia rồi hỏi Bộ đầu, "Thuộc hạ của ngươi đã bắt được tên đạo tặc rồi chứ?"
Mặt viên Bộ đầu thất thần.
"Bẩm đại nhân, chưa ạ. Họ đã tra hỏi nhiều người ở phố Bán Nguyệt và lục soát mọi nơi có thể, nhưng chẳng tìm thấy dấu vết nào của tên côn đồ."
Y lo lắng nhìn Huyện lệnh, chờ đợi một trận lôi đình. Nhưng Địch Công chẳng trách mắng gì, ông chỉ lặng lẽ giật tóc mai.
Rồi ông nói, "Bảo với Quách Minh là bản quan chưa tiếp gã được, bởi ta muốn Kha Nguyên Lương và Biện Gia cùng có mặt để mạn đàm câu chuyện. Ta quyết định tổ chức một cuộc thảo luận thân mật, không có nghi thức quân cách gì cả ở biệt phủ của Kha gia. Nơi đó tốt hơn nhiều ở đây, trong nhà phủ này. Giờ ngươi có thể dẫn họ Quách và Biện đại phu đến đó trong một cỗ kiệu kín. Nói với họ Kha là ta muốn tổ chức cuộc gặp trong thư viện, một gian phòng yên tĩnh nằm cách biệt với nhà chính. Ngươi có thể thông báo với gia chủ là đích thân Huyện lệnh sẽ đến đó, ngay khi đã giải quyết xong một vài công vụ thường nhật. Ngươi nắm hết rồi chứ?"
Thấy viên Bộ đầu khúm núm cúi đầu, Địch Công tiếp lời, "Sau khi đã đưa hai nam nhân kia đến nơi, ngươi hãy quay về đây ngay lập tức để nhận thêm chỉ dẫn."
Khi Bộ đầu đã rời đi, Hồng Sư gia hồ hỏi hỏi, "Bẩm, có phải ngài kỳ vọng rằng nếu diễn ra cuộc xét đoán ba bên, tên tội nhân sẽ để lộ thân phận?"
"Đó là những gì ta hi vọng, ít ra là thế! Giờ ta có một việc vặt nhờ lão đây. Ta cần một bàn tay gỗ."
"Bẩm, một bàn tay gỗ ư?"
"Đúng thế. Hãy tới cửa hiệu đồ cổ của Dương chưởng quỹ để hỏi. Dứt khoát ông ta phải có vài bàn tay còn dư từ các bức tượng Phật đang nằm lăn lóc đâu đó. Theo lẽ thường, chúng được chạm khắc từ một khúc gỗ riêng rẽ rồi được gắn vào bức tượng, sau khi thân tượng đã hoàn thành. Ta muốn có một bàn tay trái, cỡ như tay thật hoặc lớn hơn. Lão hãy bảo họ Dương sơn nó màu trắng và lồng vào ngón trỏ một cái nhẫn đồng có đính vài viên đá đỏ rẻ tiền. Lão sẽ giải thích rằng chúng ta cần bàn tay đó làm tang vật, trong một cuộc gặp gỡ với Biện đại phu và Quách Minh mà ta đã sắp xếp ở thư viện của Kha gia."
Một ánh chớp lóe lên sau khung cửa sổ dán giấy, liền sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Địch Công nhanh chóng tiếp lời, "Lão Hồng à, tốt hơn là lão nên đi kiệu, phòng khi cơn mưa bắt đầu đổ xuống. Khi lão quay về, ta sẽ giải thích những gì mình đang trù tính. Khởi hành nào, thời giờ có hạn!"