← Quay lại trang sách

Hồi 16 Kha biệt phủ, tứ nhân luận án-Bày trò ma, ai đáng gặp ma?

Hoàng hôn buông dần trong lúc các phu kiệu ướt đẫm mồ hôi hạ kiệu xuống sân trước của biệt phủ. Sáu chiếc đèn lồng lớn bằng giấy dầu treo lủng lẳng ở mái hiên bao quanh dinh cơ, mỗi chiếc đều dán những dòng chữ lớn màu đỏ, "Kha gia phủ". Ánh đèn rọi lên gương mặt lo âu của Kha Nguyên Lương khi y vội vã chạy đến bên chiếc kiệu, đi cùng là tay quản gia. Hai nam nhân đã đứng trong sân một hồi lâu, chờ đợi để nghênh tiếp Huyện lệnh ghé thăm.

Địch Công xuống kiệu, Hồng Sư gia nối bước. Họ Kha cúi rạp mình thi lễ.

Ông gật đầu, đoạn niềm nở gửi lời đến y, "Xin cáo lỗi với Kha tiên sinh. Công vụ bận rộn đã giữ chân ta ở nha phủ đến tận giờ! Hẳn Quách tiên sinh và Biện đại phu đã đến rồi chứ?"

"Bẩm đại nhân, quả là thế. Bọn thảo dân đang e sợ rằng cơn bão có thể ập đến trong khi đại nhân vẫn còn đang trên đường đến đây."

Vừa khi ấy, một tia chớp sáng lóe rạch xé bầu trời, theo sau là tiếng sấm nổ đùng đùng, y nhanh chóng tiếp lời, "Mời đi lối này, thưa các vị!"

Rồi họ Kha vội vàng dẫn đường cho họ vào bên trong. Y dẫn Địch Công và lão Hồng xuyên qua một dãy hành lang quanh co đến thư viện ở phía sau khu nhà.

Khi bước chân vào bên trong, Huyện lệnh hài lòng nhìn thấy thư viện vẫn bài trí nguyên vẹn như trong ký ức. Gian phòng lớn chỉ bày biện ít đồ đạc, được thắp sáng bởi sáu giá nến, sắp làm ba cặp đặt trước bốn cái cửa sổ ở vách tường trong. Bên trái cửa ra vào là một tủ lớn trưng các món đồ cổ ngoại quốc bằng sứ và pha lê bày đẹp mắt. Bức vách bên phải được che kín hoàn toàn bởi những cái giá cao, chất đầy sách và các cuộn bản thảo. Một tấm thảm dày màu xanh lam phủ trên sàn nhà. Chính giữa phòng kê một cái bàn vuông nặng trịch bằng gỗ mun bóng loáng cùng bốn chiếc ghế cùng chất gỗ. Biện đại phu và Quách Minh đang ngồi quanh bàn trà ở phía góc xa, cạnh cửa sổ bên phải.

Cả hai hấp tấp đứng dậy và bước tới yết kiến Huyện lệnh. Biện đại phu nặng nề chống vào một cây gậy tre. Địch Công hài lòng khi thấy việc chờ đợi trong gian phòng kín mít, nóng nực đã làm hai nam nhân kia mệt lừ đừ. Gương mặt họ phờ phạc dưới ánh nến, bộ y phục mỏng mặc mùa hè đang bết chặt vào bờ vai ẩm ướt.

Địch Công hồ hởi mở lời, "Mời các vị an tọa! Ta rất mừng khi thấy ngươi vẫn mạnh khỏe, đại phu à. Dù vậy, ngươi nên cẩn thận, đừng di chuyển tới lui quá nhiều!"

Ông ngồi xuống bên bàn, rồi tiếp tục, "Ta vô cùng áy náy vì đã để mấy vị phải chờ đợi, nhưng chắc các ngươi cũng biết công vụ trong nha phủ như thế nào..."

Cắt ngang lời thì thầm nho nhã của họ Kha, ông bảo, "Phụ tá của ta sẽ giúp viên quản gia châm trà, Kha tiên sinh à. Nơi đây hơi nóng nực, ta phải thừa nhận thế, nhưng ngươi đã đúng khi đóng cửa sổ lại. Một cơn cuồng phong sắp sửa ập đến. Nhưng nhìn tới nhìn lui thì chúng ta cũng không nên than phiền gì về thời tiết nơi đây, mỗi khi ta nghĩ đến mùa đông khắc nghiệt ở phương bắc..."

Mọi người trao đổi những câu bình phẩm nhã nhặn trong khi viên quản gia và lão Hồng phục vụ trà nước.

Nhấp một ngụm trà, Huyện lệnh nở nụ cười phóng khoáng và tấm tắc khen, "Cực phẩm! Trà ngon lắm, Kha tiên sinh! Đúng như thiên hạ kỳ vọng về một nam nhân có khẩu vị tao nhã như ngươi!"

Trông thấy Địch Công đang cao hứng, hiển nhiên những vị khách khác cũng tươi tắn hẳn lên.

Biện đại phu lau mồ hôi đọng trên vầng trán và hỏi, "Bẩm đại nhân, đã có tin gì mới về tên côn đồ đã tấn công thảo dân chưa ạ?"

"Vẫn chưa, Biện đại phu à, nhưng các thuộc hạ của ta đang theo dấu hắn. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ sớm tóm được tên côn đồ đó!"

"Bẩm, thảo dân vô cùng hối tiếc đã gây thêm rắc rối", vị đại phu nói với vẻ hối lỗi. "Chắc hẳn đại nhân đang cực kỳ bận rộn với những vụ án mạ..." Ông ta ngắt lời giữa chừng, liếc nhanh về phía gia chủ và tự sửa lại ngôn từ, "... với những vấn đề hệ trọng khác."

"Đúng thế, quả thật ta đang vô cùng bận rộn. Cũng vì những vấn đề ấy mà ta triệu tập cuộc hội kiến này. Bản quan đã yêu cầu các vị thân chinh tới đây, bởi vì ta cần những lời khuyên."

Quay sang phía Kha Nguyên Lương, ông tiếp lời, "Bản quan tin là ngươi sẽ tha lỗi cho ta vì đã chọn Kha gia phủ làm nơi gặp mặt, trong những ngày tang tóc buồn thương này. Nhưng vì ngươi liên đới trực tiếp tới bi kịch này, nên ta hi vọng..."

Địch Công không kết trọn câu. Khi y cúi đầu vẻ tổn thương sâu sắc, ông nói, "Kha tiên sinh, ngươi có thể cho viên quản gia lui ra ngoài. Ta đã thấy trà bánh nằm sẵn sàng trên bàn trà ở góc phòng. Phụ tá của ta sẽ túc trực phục vụ."

Chờ cho viên quản gia khuất dạng, ông ngả người về phía trước và tiếp tục câu chuyện, "Bản quan luôn ngẫm, thân là một Huyện lệnh, mình cần phải sẻ chia những lo toan với các thân hào nhân sĩ địa phương, để có thể tiếp nhận ích lợi từ kho tàng kiến thức và kinh nghiệm của họ, đồng thời thỉnh nguyện những lời khuyên vàng ngọc từ chư vị đáng kính."

Ông mỉm cười với Quách Minh, "Thực ra ngươi không phải một bách tính Phổ Dương, Quách tiên sinh à, nhưng do thường xuyên lui tới huyện lị này, nên ta mạn phép vời ngươi tham gia chung."

Phớt lờ vẻ mặt ngỡ ngàng của Biện đại phu, ông tiếp lời, "Bản quan không ngại thẳng thắn với các vị, rằng ta đang rất mong mỏi được nhận lời khuyên từ mọi người. Bốn vụ án mạng đã xảy ra trong trấn này mà ta vẫn mù mờ về nhân dạng của kẻ thủ ác. Nha phủ đương trong sáng, còn hắn ẩn trong tối. Một cuộc điều đang được tiến hành, thiên la địa võng đang được giăng khắp chốn. Mục đích của cuộc gặp này là chúng ta cùng nhau phác thảo ra hướng đi đúng đắn nhất cho cuộc điều tra. Chắc sẽ mất nhiều ngày trước khi chúng ta thu được kết quả, nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Chậm mà chắc, như tiền nhân đã dạy."

Quách Minh rướn đôi mày mỏng lên.

"Thưa đại nhân, vậy có nghĩa là thảo dân sẽ phải lưu lại Phổ Dương trong suốt thời gian nha phủ tra án?"

"Không nhất thiết, Quách tiên sinh à. Đôi lúc, một vụ án tưởng như nan giải nhất lại bất ngờ được phá giải, nhờ một vận may từ trên trời rơi xuống, ai mà biết được! À, chúng ta hãy dùng một ít hoa quả mát lạnh đã nào! Không bàn về công vụ trong khi đang thưởng thức, xin mời quý vị!"

Trong khi họ đang nếm hương vị tươi ngon của những lát trái cây ướp đá, do Hồng Sư gia phục vụ trong những chén sứ cổ sặc sỡ, Kha Nguyên Lương có phần dạn dĩ hơn trước. Sau khi uống cạn chén trà, y kể một câu chuyện thú vị về một bức tranh giả mạo. Sau đó, Địch Công lại bàn về một vụ án vui mà ông từng giải quyết ở nhiệm sở cũ. Ông kể chuyện tếu táo đến nỗi tất cả cùng cười ầm lên vui vẻ. Bất chấp cái nóng ngột ngạt, không khí giờ đây rất thoải mái và thân tình.

Khi lão Hồng sắp chuẩn bị rót tuần trà mới, Địch Công đột ngột đứng dậy và hào sảng nói, "Giờ thì chúng ta bắt tay vào việc cần làm thôi!"

Ông bước về phía cái bàn ở giữa phòng, rồi ngồi xuống chiếc ghế bành ở phía cuối, nằm bên phải cửa sổ và bên trái cửa ra vào. Ông ra hiệu cho những người còn lại an vị tại ba chiếc ghế mà Hồng Sư gia xếp ở phía đối diện cái bàn. Biện đại phu ngồi ghế giữa, đối mặt với Huyện lệnh. Quách Minh ngồi bên phải ông ta, trong khi Kha Nguyên Lương ngồi ở bên trái.

Huyện lệnh đẩy giá nến lớn bằng bạc sang phía bên trái mình. Ông nói vẻ bực bội, "Trời đất thiên địa ơi, thật là nóng bức! Hãy tắt các ngọn nến đặt dọc trên tường đằng kia đi, lão Hồng! Chúng chỉ khiến gian phòng ngày càng ngột ngạt! Ánh sáng của chúng cũng làm ta chói mắt. Dạo gần đây, bản quan gặp chút vấn đề về thị giác, ta cho là do ánh nắng mặt trời chói chang. Để xem ta có mang vành che mắt theo không."

Ông lục ống tay áo và lấy ra lại là một phong thư.

"Chao ôi!" Địch Công thốt lên, "Ta thậm chí còn chưa mở lá thư này ra! Nó được chuyển tới nha phủ ngay trước khi ta đi ra ngoài. Phong bì có ghi mấy chữ 'hỏa cấp' với 'tuyệt mật' cơ à? Xin các vị chờ một chút."

Ông xé phong bì và rút ra một tờ giấy được gấp gọn ghẽ. Đó là một lá thư dài với nét chữ nhỏ li ti như cua bò.

Liếc nhanh phần đầu, Huyện lệnh lẩm nhẩm đọc, "Kẻ này nói là sanh nữ của mình, vốn là thị tỳ ở một nhà nào đó, đã bị bắt cóc và hành hạ dã man. Ôi, chắc cô nương đáng thương đó đã rơi vào tay của một tên tâm thần."

(Sanh nữ: Cháu gái)

Địch Công tiếp tục đọc một lúc trong thinh lặng.

"Ông ta còn nói rằng nữ nhi đã thoáng nhìn thấy kẻ hành hạ mình. Hình như hắn là một nhân vật cũng có danh tiếng ở huyện này. Do thế, ông ta đã ngần ngại rất lâu trước khi báo cáo vụ việc, trì hoãn hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, vì cảm thấy những việc đồi bại như thế không được phép xảy ra ở một trấn được trị an rất tốt, nên ông ta yêu cầu một cuộc điều tra khẩn cấp, với các biện pháp phù hợp để ngăn chặn... Rồi, rồi, phần đó thì bản quan tự biết. Đáng ra ông ta nên trình báo ngay lập tức. Giờ thì danh tính của tên tội nhân đó được đề cập ở đâu nhỉ?"

Ông đưa lá thư lại gần mắt hơn, rồi lắc đầu và nói, "Không thể tìm ra nổi, chưa bao giờ ta thấy nét chữ xấu như thế này!"

Đoạn ông ngước lên và thêm lời, "Đây, Kha tiên sinh, ngươi đọc to phần còn lại lên giúp ta với!"

Huyện lệnh chuyền tay lá thư cho họ Kha, rồi bất chợt ngừng lại. Ông nói với một nụ cười hối lỗi, "Không, bản quan không nên tiết lộ thư từ công vụ cho ngoại nhân mới phải! Ta sẽ nghiên cứu nó sau vậy."

Ông gấp lá thư lại và cho vào ống tay áo

"Bẩm đại nhân, thiên hạ nên suy nghĩ cẩn thận hơn trước khi đưa ra những cáo buộc ngớ ngẩn thế này!" Họ Quách bực tức nhận xét.

"Chưa chắc đây đã là chuyện ngớ ngẩn được", Địch Công bỗng nghiêm giọng nói. "Bản quan có những lý do xác đáng để nghi ngờ kẻ thủ ác mà chúng ta đang truy tìm có tâm tánh và nhân dạng giống như tên tội nhân mà lá thư này đề cập đến."

Ngả người ra phía sau, Địch Công quan sát ba nam nhân đang ngồi dọc theo bàn. Gương mặt của họ, mờ mờ hiện lên nhờ ánh sáng lập lòe hắt ra từ ngọn nến, đã trở nên căng thẳng. Tâm trạng thoải mái dễ chịu dần lụi tàn và rời xa mọi người.

Ông lặng lẽ thấu thị gian phòng. Lão Hông đã lui về bàn trà ở góc phòng, nhìn chằm chằm vào ngọn nến leo lét trên khay trà. Phần còn lại của gian phòng chìm trong bóng tối đen ngòm. Những ngọn nến đang dần lụi tắt để lại mùi khói nặng nề trong không gian ngột ngạt.

Địch Công để mặc bầu không khí trầm mặc khó chịu ấy kéo dài một hồi lâu. Tình cờ ông quay đầu nhìn về phía cửa ra vào. Nơi đó rất tối, ông chỉ có thể nhận tia sáng mảnh lọt khe cửa, được hắt ra từ ngọn đèn ngoài hành lang. Nếu có kẻ nào đang đứng bên ngoài nghe trộm, hẳn hắn đã mở hờ cửa ra vào rồi. Ông đã cho hắn vô khối thời gian để làm điều đó. Huyện lệnh nghĩ thầm, rốt cuộc thì trực giác của mình đã sai rồi. Nghĩa là bây giờ ông có thể tập trung tâm ý vào ba nam nhân ngồi trước mặt.

"Bản quan vừa nói rằng", ông tiếp lời, "kẻ thủ ác có thể là một tên tâm thần bất ổn, và là một tên tâm thần nguy hiểm. Ta đi đến kết luận này vì..."

Địch Công đột ngột khựng lại, bỏ lửng câu nói. Ông nghĩ rằng mình vừa nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng. Nhanh chóng đưa mắt về phía bên phải, ông chẳng thấy gì ngoài tia sáng leo lét nơi khe cửa. Chắc hẳn tai ông đã nghe nhầm rồi.

Huyện lệnh hắng giọng và tiếp tục, "Bản quan nghĩ rằng mình đã có được một phác họa minh triết về tính cách của hung thủ. Chủ yếu là nhờ hắn đã phạm phải một sai lầm kỳ quặc."

Ông nhận ra Kha Nguyên Lương đang ngọ nguậy đầy bứt rứt trên ghế. Biện đại phu chăm chú nhìn Huyện lệnh, đôi môi mỏng mím chặt. Bên mặt trái tím xanh của ông ta tương phản rõ rệt với nước da nhợt nhạt. Còn Quách Minh đã hồi tâm lại, gã tỏ vẻ quan tâm nhã nhặn tới những gì ông nói.

"Để xuống tay gây ra chuỗi liên hoàn án như vậy", Định Công điềm đạm giải trình, "hung thủ phải là một nam nhân có tâm tính bất thường. Nếu động cơ là thú tính đồi bại, thì kẻ thủ ác lúc nào cũng ở trên bờ vực loạn trí và sống một cuộc đời tồi tệ. Hắn phải đeo một lớp mặt nạ trong lúc nếm trải cuộc sống thường nhật, lúc nào cũng phải cố gắng kiểm soát những ham muốn bức bối cứ giày vò tâm trí mình. Những tên sát nhân dâm dục, sau khi bị nha môn tróc nã về quy án, đều đã thuật lại như thế trong bản cung khai thú tội. Chúng mô tả chi tiết cuộc đấu tranh vô vọng với bản ngã của mình để giữ cho tâm trí được bình yên. Chúng nói rằng mình thường xuyên bị những ảo cảnh ám ảnh. Rằng các thế lực hắc ám luôn nằm lẩn khuất đâu đó, chờ đợi để vồ lấy chúng, cấu xé chúng. Rằng vong hồn của các nạn nhân vẫn luôn quấy rầy hành hạ chúng. Nhớ lại một vụ án ta từng thụ lý ở..."

Huyện lệnh ngừng lại và chăm chú lắng nghe. Giờ đây, ông chắc chắn mình đã nghe tiếng cửa đóng lại. Qua khóe mắt, ông trông thấy thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối, ở phía góc xa, giữa cửa ra vào và tủ đồ cổ. Ai đó đã thâm nhập vào bên trong. Có khả năng là ông đã bỏ sót bóng dáng kẻ xâm nhập. Ông đã tưởng hắn sẽ mở hờ cánh cửa để nghe trộm cuộc nói chuyện bên trong. Và hắn sẽ tự để lộ tung tích bản thân ngay sau đó, chứ không phải sau một lúc lâu thế này. Sự đã rồi, phải chấp nhận tình huống không dễ chịu này và tùy cơ ứng biến thôi. Địch Công phải tiếp tục.

"Khi ta thẩm vấn tên sát nhân, y xác nhận là hằng đêm đều thấy bàn tay gớm ghiếc của nữ nhân bị hạ sát lần bò lên ngực mình, cố bóp nghẹt cổ..."

"Chắc chắn đó chỉ là giấc chiêm bao!" Biện đại phu bất chợt buột miệng.

"Ai mà biết được!" Ông đáp. "Ta xin nói thêm là nam nhân ấy đã bị siết cổ chết trong buồng giam của mình, vào buổi sáng trước khi bị hành hình. Dĩ nhiên ta phải viết báo cáo gửi quan trên là y đã tự kết liễu đời mình, trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh vì sợ hãi và ăn năn. Có lẽ chuyện đúng như thế. Mặt khác..."

Địch Công lắc đầu đầy nghi ngại và cân nhắc trong vài khắc, tay vuốt bộ râu dài.

Đoạn ông tiếp tục, "Dù sao đi nữa, điều đó giải thích tại sao trong vụ án hiện nay, tên sát nhân lại phạm phải sai lầm đó. Đáng lý ra nên nói là hắn bị cưỡng bách làm vậy, do đã liều lĩnh đụng chạm tới các thế lực bất khả xâm phạm. Vụ sát hại Đổng Mai có thể làm vừa lòng Nữ thủy thần. Nó nhắc nhở Bạch Nương về tục cúng tế nhân mạng cổ xưa, khi tĩnh mạch của một nam tử trẻ tuổi bị cắt trên án thờ trước mặt Người và máu huyết được rải lên bức tượng cẩm thạch. Nhưng vụ sát hại phu nhân Hổ Phách, một nữ nhân cũng phận quần thoa như Người, lại xảy ra ngay sát khu rừng thiêng của nữ thần. Dường như đó là một hành vi báng bổ với các thế lực mà chúng ta hiểu biết rất ít ỏi, thực sự là thế."

Ông dừng lại, nhún vai rồi tiếp tục, "Ta có bằng chứng cho thấy hắn đã phạm phải một sai lầm, chỉ có thể là do một khắc mất trí lạ lùng gây ra. Cực kỳ khôn ngoan là thế, vậy mà hắn hoàn toàn quên mất rằng ở hiện trường tội ác, mình đã..."

"Tội ác nào cơ?" Kha Nguyên Lương khàn giọng hỏi. Y nhanh chóng nhìn sang hai người kia rồi lắp bắp thưa với Huyện lệnh, "Xin đại nhân thứ lỗi cho... sự cắt ngang vô lễ của thảo dân. Nhưng... ý thảo dân muốn nói, có đến bốn vụ án mạng đúng không ạ?"

"Quả đúng là thế", ông đáp cụt ngủn.

Ngoài xa, một tiếng sấm rền vọng lại, văng vẳng bên tai.

"Không nên để thời tiết xấu ảnh hưởng đến sự an nhiên của bản thân, Kha tiên sinh à." Quách Minh cất lời động viên, nhưng giọng gã nghe rất chói tai trong gian phòng tĩnh mịch.

"Thưa, hình như lão phu trông thấy cánh cửa chuyển động!" Một giọng nói lo lắng bất chợt vang lên. "Lão xin phép ra ngó một chút."

Đó là Hồng Sư gia. Lão đã rời khỏi ghế và tiến lại gần ba vị nam nhân đang ngồi bên bàn.

Trong một khắc, Địch Công bối rối không biết nên làm gì. Vì lý do đặc biệt, nên ông chưa nói với vị Sư gia về kế hoạch giăng mồi của mình, bao gồm cả sự xuất hiện của một kẻ nghe trộm bí mật. Rõ là lão Hồng đã thấy tên xâm nhập đang rời bước và tưởng nhầm là hắn đang lẻn vào trong phòng. Nhưng ông không thể để đại cục mà mình hao tâm tổn sức bày ra bị phá hỏng. Nếu nam nhân kia vẫn còn trong thư viện, hắn không được nhận ra ông đã biết về sự hiện diện của hắn, bằng không thì mọi thứ đều đổ sông để bể cả.

Ông đanh giọng nói với Hồng Sư gia, "Ánh sáng đã đánh lừa mắt lão rồi! Lão hãy trở lại vị trí của mình và đừng ngắt lời ta!"

Huyện lệnh nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ chiếc áo vải bông mà Sư gia đang mặc khi lão trở lại chỗ ngồi. Không, đó không phải do phục trang của lão Hồng! Tiếng động đến từ phía sau Địch Công, giờ thì ông đã nghe thấy nó rõ ràng. Một âm thanh trơn tuột như là tơ lụa. Ai đó đang tiếp cận ông từ phía sau. Nhanh chóng lướt nhìn gương mặt của ba nam nhân ngồi đối diện mình, ông nhận ra họ không thấy gì cả. Khuôn mặt ông nằm trong quầng sáng, nhưng những phần còn lại đều bị bóng đen bao trùm. Ông sẽ phải hành động mau lẹ.

"Ôi", Huyện lệnh tiếp lời, "giờ bản quan sẽ không sa đà vào sơ suất lạ lùng của tên sát nhân, mà đề cập đến một chuyện thậm chí còn quan trọng hơn. Kẻ thủ ác đã thuê gã nho sinh đầu đường xó chợ Hạ Quảng làm thuộc hạ. Nhưng họ Hạ không phải kẻ biết giữ mồm giữ miệng, hắn cứ nốc rượu vào là lời ra tuốt tuồn tuột. Ta đã truy ra được một tên du thủ du thực từng chén chú chén anh với hắn. Y nói ông chủ của Hạ Quảng cũng có một tay sai nữa. Nhưng khác với họ Hạ, kẻ kia..."

Địch Công lại nghe thấy tiếng vải lụa, giờ đã gần lắm rồi. Từng cơ bắp thớ thịt của ông trở nên căng cứng. Ông đã tưởng mối hiểm nguy sẽ đến từ phía bên phải, nơi ông có thể lờ mờ trông thấy bóng dáng kẻ tấn công và kịp thời tự vệ. Nhưng hiện tại, ai đó đang nhẹ nhàng thở phía sau lưng ông.

Ba nam nhân đã nhận ra sự biến sắc đột ngột tiên nét mặt Huyện lệnh. Biện đại phu nghẹn giọng buông lời, "Thưa đại nhân, có chuyện gì vậy ạ? Tại sao..."

Tiếng sấm nổ ầm ầm khiến ông ta giật mình kinh hãi.

Một ý nghĩ vụt chạy qua tâm trí Địch Công. Ông nên bật dậy ngay bây giờ và tóm lấy kẻ đang đứng sau lưng. Nhưng không, chỉ sự hiện diện thôi thì chưa thể là bằng chứng chống lại hắn. Hắn có thể bào chữa là mình không muốn gây trở ngại cho cuộc họp nên... Thứ gì đó đang động đậy trong ống tay áo của ông. Không, ông quyết định tiếp tục kế hoạch như đã dự tính. Mồ hôi đang tuôn ra đầm đìa khắp khuôn mặt nhưng ông không bận tâm.

Địch Công lạc giọng, "Tên thứ ba là một bách tính có tiếng. Nhưng gã không chỉ liên đới đến vụ án mạng của Đổng Mai, mà còn trực tiếp chịu trách nhiệm về cái chết của một tú bà. Mạnh bà bà bị siết cổ từ phía sau, bàn tay trắng bệch và yếu ớt của mụ bấu víu vô vọng vào dải lụa thít ngang cổ họng mình. Bà lão chết trong đau đớn, chỉ vài canh giờ trước đây. Nếu hồn ma của bà ta còn đang lảng vảng đâu đó quanh đây..."

Bất thình lình, Huyện lệnh bật ra một tiếng kêu nghẹn ngào. Đứng thẳng dậy khỏi ghế, ông trừng mắt nhìn qua đầu ba nam nhân ngồi đối diện và quát lên hỏi lão Sư gia, "Ai đang đứng đằng sau lão vậy?"

Biện đại phu đột ngột quay ngoắt người lại, Kha Nguyên Lương và Quách Minh cũng ngoái về phía sau, tiếng kêu nghẹn lại trong cổ họng. Hồng Sư gia nhảy dựng lên và chạy thục mạng về phía họ, tay vẫy man dại. Địch Công nhanh chóng lấy ra một vật kềnh càng từ ống tay áo trái. Ông đặt nó lên mép bàn rồi la lên hãi hùng, "Nhìn kìa! Trời ơi, cứu ta với!"

Ba nam nhân lại quay ngoắt lại về phía Huyện lệnh, lão Hồng đứng ngay sau bọn họ, mò mẫm vào ống tay áo của mình. Kha Nguyên Lương và Biện Gia đồng thanh thét lên kinh hoàng. Quách Minh mấp máy môi không thốt nên lời. Cả ba kinh hãi nhìn trừng trừng vào một bàn tay trắng nhợt dường như đang dính chặt vào mép bàn. Viên đá màu đỏ trên ngón tay trỏ tỏa ra thứ ánh sáng ma mị khi bàn tay chậm rãi trườn về phía ngọn nến. Đó là một bàn tay bị cắt cụt, phần cổ tay chỉ còn là một khối thịt đỏ gớm ghiếc. Chợt nó đổi hướng và bắt đầu tiếp cận ba nam nhân kia.

Địch Công hơi nhổm dậy. Biện đại phu bật lùi lại, chiếc ghế sau lưng đổ xuống sàn. Gương mặt ông ta méo xệch, mắt dính chặt vào bàn tay đang chuyển động. Ông ta la hét thất thanh, "Ta không giết bà lão!"

Biện Gia quay người lại và đổ nhào vào cánh tay lão Hồng.

"Cứu với!" Ông ta la lên. "Ta không giết bà lão. Chuyện của Đổng Mai chỉ là ngộ sát. Ta không cố ý! Là hắn bảo ta..."

Ông ta bất chợt tuôn trào những lời nức nở quàng xiên không kìm nén được.

Địch Công chẳng buồn nghe. Nhổm dậy nửa người khỏi ghế, ông xoay đầu lại, tay phải giơ cao đề phòng bất cứ mối nguy hiểm nào đến từ phía sau. Bỗng nhiên ông đờ người ra, mắt trợn trừng trong một nỗi kinh sợ không tên. Một bàn tay trắng bệch khác vươn ra từ bóng tối phía sau, ngay sát đầu ông.