← Quay lại trang sách

Hồi 17 Chữ tình, chữ ái, chữ gian-Cay nồng thảm án giai nhân loạn thần

Trong thời khắc kinh hoàng đó, Địch Công tưởng mình đã vô tình mạo phạm mà đánh động vong linh kẻ đã khuất. Rồi bàn tay trắng giơ lên. Ông nhẹ nhõm cả người khi bắt gặp một ống tay áo màu đen. Bàn tay chỉ về phía cửa ra vào hãy còn hé mở, nhờ đó mà ánh sáng từ ngọn đèn ngoài hành lang hắt vào, soi rọi một nam nhân cao lớn đang đứng dựa vào cửa.

Một giọng nói mềm mại mà đanh thép vang lên gần Huyện lệnh, "Ngươi không thể lẩn trốn ta. Lại gần đây!"

Giọng nói thu hút sự chú ý của họ Kha và họ Quách khỏi bàn tay đang lần mò trên bàn. Biện đại phu buông lão Hồng ra và quay người lại. Cả ba kinh ngạc không thốt nên lời, mắt dán vào vào một nữ nhân vận xiêm y đen đang đứng kế bên Địch Công. Trong lúc họ khắc khoải nhìn gương mặt xanh xao nhưng xinh đẹp lạ kỳ, ông nghiêng người về phía trước, mau mắn chụp lấy bàn tay gỗ và cất nó vào ống tay áo. Sau đó, ông đứng dậy, cầm giá nến rồi giơ cao quá đầu.

Họ nhìn thấy một nam nhân hộ pháp đang đứng nép vào bức vách ở góc gần tủ đồ. Bờ vai dày của hắn rụt về phía trước, cánh tay giơ lên nửa vời, nắm tay siết chặt như thể đang cố bảo vệ bản thân khỏi một thế lực vô hình. Hắn không hề rời mắt khỏi gương mặt nữ nhân.

Bàn tay trắng nõn vẫy hắn lại gần. Nam nhân đứng thẳng người lên và tiến về phía nàng, lê từng bước nặng nhọc với dáng điệu cứng nhắc.

Cửa ra vào mở tung, viên Bộ đầu xuất hiện, các Bộ khoái đứng chật cả hành lang. Bộ đầu dợm chân định bước vào, nhưng Huyện lệnh đã ngăn y lại bằng một điệu bộ dứt khoát.

Nam nhân cao lớn vẫn tiếp tục tiến về phía thiếu phụ, chăm chăm nhìn vào mặt nàng bằng đôi mắt hõm sâu vô hồn, như thể đang bị thôi miên.

"Ta không làm chuyện đó!" Biện đại phu gào lên lần nữa. Ông ta như thể sắp ngã quỵ đến nơi. Lão Hồng nhanh chóng đưa tay đỡ Biện gia.

Kha Nguyên Lương và Quách Minh đã đứng dậy. Họ Kha ngập ngừng nói với nữ nhân, "Đáng ra nàng phải... Làm sao mà nàng..."

Thiếu phụ không để ý đến phu quân. Đôi mắt rừng rực một ngọn lửa lạ kỳ, nàng ghim chặt ánh nhìn vào kẻ hộ pháp đang đứng chết sững trước mặt mình, đôi cánh tay dài của hắn ép chặt vào hai bên sườn.

Rồi nàng cất giọng lạnh băng, "Tối nay, ngươi đã vạch ra một âm mưu chu toàn. Ngươi đợi ta ở phố bên cùng hai con ngựa, như chúng ta đã thỏa thuận. Chúng ta cùng rời trấn qua Nam môn. Ngươi đã hứa hẹn sẽ đưa ta theo lối tắt đến rừng Mạn Đà La. Để ta có thể tự tay hái lượm thứ dược thảo kỳ diệu sẽ chữa trị chứng vô sinh của ta, giúp ta và lão gia có được mụn con trai nối dõi tông đường, như Kha gia hằng ao ước."

Nàng thở dài, đoạn tiếp tục với chất giọng gần như là vô cảm, "Khi chúng ta đến bìa rừng, ngươi nói là cây thuốc mọc ở phía trong, gần miếu thờ Nữ thủy thần. Ta e ngại khi phải băng qua cánh rừng đen tối và càng e sợ hơn khi ngươi gài đuốc giữa bức tường gạch đổ nát, để cho ta thấy bức tượng cẩm thạch to lớn. Nhưng chính tên khốn nạn nhà ngươi mới là kẻ ta nên dè chừng, họ Dương kia! Chứ không phải Bạch Nương!"

Đôi môi của tên thương gia đồ cổ mấp máy, nhưng nàng vẫn tiếp tục đay nghiến, không lộ vẻ động tâm, "Đầu tiên, ngươi trơ trẽn tỏ tình, khen ngợi ta là nữ nhân xinh đẹp nhất tự cổ chí kim. Ngươi bảo chúng ta sẽ cao chạy xa bay cùng nhau, chẳng cần thứ gì khác ngoài tình yêu của đôi ta. Khi ta bộc lộ sự ghê sợ trước thứ tình yêu và kế hoạch xấu xa ấy, ngươi lại quỳ phục dưới chân ta, van nài ta cân nhắc lại. Ngươi muốn hôn chân ta, nhưng nữ nhi này đã nhanh chóng lùi lại, mắng ngươi là một kẻ dâm đãng xảo trá. Thế rồi, ngươi đột ngột biến thành một con quái vật khủng khiếp."

Thân hình hộ pháp của họ Dương dường như co rúm lại. Hắn muốn lảng tránh, nhưng không thể dứt ánh nhìn của mình khỏi ánh mắt rực lửa kia.

Cúi người về phía trước, nữ nhân cay nghiệt buông lời, "Trước mặt đức phu quân của mình, ta cáo buộc tội ác của ngươi ở đây, chính ngươi đã cưỡng gian ta ở nơi đó. Ngươi đã trói ta lõa thể vào án thờ cẩm thạch, ngươi dọa sẽ kết liễu ta từ từ cắt đứt từng tĩnh mạch của ta và vấy máu ta lên pho tượng nữ thần. Ngươi bảo sẽ chẳng ai tới cứu ta đâu, sẽ không ai biết được chuyện xảy ra với ta. 'Cầu nguyện! Hãy cầu nguyện Bạch Nương đi!' Ngươi gầm lên nhạo báng. Rồi ngươi bỏ đi kiếm thêm những cành cây con cho ngọn đuốc sắp tàn."

"Nữ nhi này nằm đó, lưng duỗi dài dưới chân thần linh, vô dụng và bất lực. Ta nhìn thấy ở phía trên là viên hồng ngọc trên bàn tay Nữ thủy thần, lấp lánh trong ánh đuốc bập bùng. Những tia sáng đỏ au dường như sưởi ấm thân thể trần trụi đang bị trói trên phiến đá cẩm thạch lạnh cóng. Ta bèn cầu nguyện Bạch Nương, cùng phận quần thoa với nhau, xin Người hãy cứu giúp một nữ nhân sắp sửa bị hành hạ đến chết. Rồi ta cảm nhận sợi dây thừng trói cổ tay phải mình như được nới lỏng ra. Trong một nỗ lực tuyệt vọng ta kéo mạnh nó và nút trói tuột ra. Ta giải thoát được bàn tay phải, rồi cởi bỏ toàn bộ dây trói. Đứng thẳng người lên, ta cung kính ngước nhìn bức tượng và tạ ơn nữ thần. Trong ánh đuốc bập bùng dường như đôi môi Người cong lên thành một nụ cười xoa dịu khiến ta vững tâm."

"Rồi ta nhảy xuống đất, cuống cuồng vơ vội xiêm y và lách qua một khe hở trên bức tường đằng sau bức tượng. Ta ngã nhào vào những bụi cây rậm rạp. Khi vùng vẫy bò về phía trước, ta nghe tiếng ngươi la hét gọi tên ta. Ta cứ thế mà lao đi trong nỗi kinh hoàng mụ mị đầu óc, không để tâm đến gai góc đang cào xé tay chân. Rồi..."

Bất chợt thiếu phụ ngừng lời. Hơi xoay người lại, nàng ngó nhìn phu quân với vẻ hoang mang và khe khẽ thêm lời, "Không, ta không biết chuyện gì xảy ra sau đó. Nhưng giờ ta đã trở về, ở ngay trong chính tư gia của mình. Ta..."

Đôi chân nàng loạng choạng. Họ Kha vội vàng đi vòng qua bàn để đỡ lấy cánh tay nương tử. Ngó nhìn Huyện lệnh, y lắp bắp, "Thảo dân không hiểu chuyện này là sao! Nàng đâu có ra ngoài tối nay, làm sao nàng lại..."

"Phu nhân của ngươi vừa kể lại chuyện đã xảy ra bốn năm về trước, Kha tiên sinh à", Địch Công nghiêm nghị nói.