← Quay lại trang sách

Hồi 18 Tâm thần liệt, ác ma thú tội-Ngỡ ngàng thay một nỗi thương tâm

Kha Nguyên Lương dẫn nàng đi, dịu dàng nâng đỡ thê tử. Huyện lệnh vẫy tay ra hiệu cho các thuộc hạ tiến vào phòng. Bốn vị Bộ khoái nhanh chóng đứng vây xung quanh Dương chưởng quỹ. Ông lệnh cho viên Bộ đầu, "Hãy thắp nến trên tường lên!"

Lại một tiếng sấm nổ vang trời khác. Rồi một cơn mưa cuồn cuộn như thác lũ trút ào ào lên mái ngói. Một trận gió mạnh giật tung những cánh cửa chớp. Cơn giông tố cuối cùng cũng bùng nổ. Biện đại phu chỉ vào họ Dương.

"Hắn... hắn đã đưa cho thảo dân thuốc bột!" Ông ta run rẩy thốt lời. "Hắn nói đó là thuốc mê, làm thế nào mà thảo dân có thể biết..."

"Chính ngươi đã ăn cắp thẻ bài cẩu của ta!" Địch Công lạnh lùng cắt ngang.

"Bẩm, thảo dân có thể giải thích tường tận mọi thứ! Họ Dương nói rằng hắn muốn Hạ Quảng thế thân Đổng Mai để tới gia trang bỏ hoang vào tối hôm đó. Đó là một sự vụ vô cùng hệ trọng. Hạ Quảng đã lên kế hoạch đến đó sau cuộc đua thuyền. Buổi trưa, thảo dân hỏi họ Hạ xem hắn đã lấy thẻ bài khi ra ngoài trấn theo lối Nam môn chưa. Hắn đáp chưa. Do thế, khi chạm mắt phải thẻ bài song linh, thảo dân đã lấy nó và sau đó trao cho Hạ Quảng."

Trao cho Huyện lệnh ánh nhìn van nài, ông ta rên rỉ kể lể, "Thưa, họ Dương đã buộc thảo dân phải giúp hắn, thảo dân xin thề! Thảo dân đã mượn hắn quá nhiều ngân lượng... Vận đen đã đeo bám thảo dân trong kinh tài, bọn chủ nợ thì đang thúc ép, nương tử lại cứ quấy rầy liên miên, từ sáng sớm cho đến mịt tối. Họ Dương có thể hủy hoại sự nghiệp của thảo dân... Hắn trao cho thảo dân một gói nhỏ, bảo rằng trong đó là một thứ thuốc mê vô hại. Đúng là nhìn bề ngoài thì nó giống y như hắn bảo, thảo dân thề là mình nói thật! Sau khi nhận ra mình đã đầu độc Đổng Mai, thảo dân không biết mình nên làm gì..."

Biện Gia vùi mặt trong lòng bàn tay.

"Họ Biện kia, ngươi đã biết chân tướng tên sát nhân!" Địch Công nghiêm khắc nói. "Vậy mà ngươi không chịu đứng ra tố giác, khiến bản thân trở thành đồng phạm của hắn. Ta sẽ đánh giá chi tiết tội trạng ngươi sau. Bộ đầu, cho hai thuộc hạ đưa Biện đại phu lên kiệu và giam ông ta vào nhà lao."

Hồng Sư gia nhặt chiếc gậy dưới sàn lên và trao nó cho họ Biện. Vị đại phu khập khễnh bước về phía cửa, hai Bộ khoái đi theo áp giải.

Nãy giờ, tên thương gia đồ cổ vẫn đứng thừ người ra, theo dõi toàn bộ sự việc với khuôn mặt đờ đẫn và biểu cảm trống rỗng.

Giờ Huyện lệnh mới quay sang hắn. Khoanh hai tay vào ống tay áo, ông nói, "Họ Dương kia, ngươi đã bắt cóc và làm nhục Kha phu nhân. Ngươi sẽ bị kết tội và hứng chịu hình phạt tàn khốc nhất theo vương pháp Đường triều là lăng trì. Bây giờ ngươi hãy cung khai đầy đủ, từ việc đầu độc Đổng Mai và đâm chết phu nhân Hổ Phách, cho đến việc tự tay hạ sát Hạ Quảng và Mạnh bà bà, rồi cả chuyện cố gắng kết liễu Biện đại phu nữa. Nếu ngươi khai hết chân tướng mọi việc, bản quan có thể bẩm tấu lên triều đình để ban cho ngươi một án tử đỡ tàn khốc hơn."

Dường như Dương chưởng quỹ không nghe thấy lời ông. Hắn nhìn chăm chăm về phía trước với ánh mắt vô hồn.

"Ngươi cũng có thể tự thú", ông tiếp lời, "về tội trộm cắp ở miếu thờ Nữ thủy thần, chôm chỉa kho đồ bằng vàng mà các từ chúc đã cất trữ ở đó."

"Ngài sẽ tìm thấy các bình vàng trong mật tương trên vách tường của ta", hắn cất giọng yếu ớt, "tất cả có chín cái, được chế tác bởi một trong các nghệ nhân vĩ đại nhất của Hán triều huy hoàng. Ta cần ngân lượng, nhưng cũng không nỡ đem các công trình nghệ thuật cao quý đó đi nấu chảy. Chúng đều ở đó, tất cả. Kể cả viên hồng ngọc."

(Mật tương: Tủ sắt bí mật)

Họ Dương ngừng lại, trân trối ngó nhìn Địch Công và cay nghiệt hỏi, "Làm thế nào ngài phát hiện ra chuyện đó?"

"Khi bản quan ghé thăm cửa hiệu đồ cổ sáng nay, ngươi nói rằng mình chưa bao giờ lai vãng đến miếu thờ. Nhưng ngươi lại miêu tả án thờ tách rời với bệ tượng. Quyển sách mà ngươi cho ta xem lại khẳng định rõ ràng rằng bức tượng, bệ tượng và án thờ được tạc từ cùng một khối đá cẩm thạch. Tuy nhiên, qua một ghi chú viết bên lề sách của riêng mình, ta biết được rằng án thờ và bệ tượng được gắn với nhau bằng vữa. Do đó, ta giả định là ngươi đã gian trá về chuyện mình chưa bao giờ đặt chân đến miếu thờ. Trong khi mô tả bức tượng cho ta, ngươi đã vô tình nhầm lẫn giữa những gì mình từng đọc với những thứ tận mắt trông thấy. Dĩ nhiên, đó chỉ là giả định. Ngươi hoàn toàn có thể đã đọc về việc gỡ bỏ lớp vữa, trong một quyển sách khác hoặc một bản thảo viết tay mà ta không biết. Nhưng ngươi đã tự khẳng định tội lỗi ấy khi sa vào cái bẫy mà ta dày công sắp đặt tối nay!"

"Vậy là rốt cuộc, ngài mới chỉ có những nghi ngờ mơ hồ!" Họ Dương nói vẻ chua chát. "Ôi, việc ngài cử Sư gia đến chỗ ta để mượn một bàn tay sơn trắng, có đeo nhẫn hồng ngọc, là một bước đi khôn ngoan. Nó khiến ta tự hỏi bản thân nhiều điều. Liệu ngài có bằng chứng gì về việc ta ăn cắp kho đồ của miếu thờ hay không? Hay bàn tay đó chẳng liên can gì đến ta, ngài thật sự dùng nó cho một cuộc thử nghiệm nào đó? Liệu ngài còn có mưu đồ nào khác chăng? Ta cảm thấy bị thôi thúc phải biết chuyện gì sẽ được đem ra luận bàn vào tối nay. Ta đã đến, sẵn sàng chặn họng ngài hay họ Biện chết nhát kia nếu cần."

Hắn rút ra một phi đao lưỡi mỏng từ ngực áo mình. Viên Bộ đầu vội nhảy bổ vào, nhưng họ Dương đã vứt nó lên trên bàn.

"Đừng lo!" Hắn ngạo nghễ chế nhạo Bộ đầu với một ánh nhìn khinh bỉ.

Rồi hắn tiếp tục nói với Huyện lệnh. "Ta biết mình đã thua dưới tay đại nhân. Nhưng ta cũng có thể vỗ ngực tự nhận mình là một tay phi đao lão luyện và một khi đã ra tay thì không bao giờ trượt đích. Nhưng ban nãy, nàng đã ở đó... đã đứng ngáng giữa đường bay của mũi phi đao."

Họ Dương cau mày. Bất chợt hắn hỏi, "Làm thế nào ngài khám phá ra ta xém chút nữa đã hạ sát được con chuột nhắt Biện vào trưa nay?"

"Bản quan cũng hiểu biết chút ít về nghề y", Địch Công đáp. "Nếu chỉ nhận một cú đấm vào đầu cùng vài cú đá khác, chẳng cớ gì mà Biện đại phu lại yêu cầu kiểm tra nội thương trước. Ông ta chỉ cẩn trọng như thế khi bị thương tổn nặng nề do ngã từ trên cao xuống. Hơn nữa, một tên đạo tặc không cần xé toạc áo của nạn nhân để cướp đi hầu bao. Ta phỏng đoán rằng ngươi đã ném Biện đại phu ra khỏi cửa sổ phòng khảo cứu đồ cổ tại lầu trên. Áo của họ Biện đã mắc vào đinh sắt bên bệ cửa, nhờ đó ông ta mới không gãy cổ..."

"Ta không ném gã ra ngoài cửa sổ", Dương chưởng quỹ cộc cằn cắt ngang. "Họ Biện đến gặp ta, than vãn về vụ siết cổ Mạnh bà bà quỷ tha ma bắt kia. Khi gã nói mình sẽ không câm miệng lâu hơn nữa, ta đã đấm một quả trời giáng vào bản mặt hắn. Không ngờ họ Biện lại yếu đuối như vậy. Gã đâm sầm vào bức bình phong và ngã nhào ra khỏi cửa sổ trước khi ta kịp tóm cổ gã. Ta phóng xuống dưới nhà và chạy ra ngoài, nhận thấy áo họ Biện đã mắc vào đinh sắt trước khi gã rơi xuống đất. Gã chẳng chịu thương tích nặng nề gì cả và vẫn tỉnh táo. Ta phải nhanh chóng ra tay, không thì một khách bộ hành có thể trông thấy cả hai bất cứ lúc nào. Vì thế ta nói với họ Biện là sự vụ nho nhỏ này là để dạy cho gã một bài học, gã khôn hồn thì đừng có bán đứng ta. Ta bảo gã giả vờ là bị một tên cướp tấn công. Trong lúc ta kéo lê họ Biện đến phía bên kia đường, gã rên rỉ xin ta tha thứ! Dĩ nhiên ta đã có thể kết liễu gã ngay tại chỗ. Nhưng gã nợ ta rất nhiều ngân lượng, đồng thời câu chuyện về một kẻ tấn công vô danh sẽ giúp đánh lạc hướng điều tra."

Địch Công gật đầu.

"Sáng mai, bản quan sẽ nghe bản cung khai đầy đủ của ngươi ở nha phủ. Giờ thì ta chỉ muốn kiểm tra những điểm thiết yếu. Biện đại phu đã nói thật về việc mình không chủ tâm đầu độc Đổng Mai?"

"Tất nhiên! Ngài nghĩ sao mà ta tin tưởng giao cho cái gã yếu bóng vía và hay làm hỏng việc ấy nhiệm vụ đầu độc kẻ khác chứ? Ta chỉ bảo họ Biện là mình muốn Đổng nằm im trong tối nay, để Hạ Quảng thế chân y đến chỗ hẹn. Ta nói thêm là mình cũng muốn thuyền Cửu thua cuộc, nhằm gỡ gạc chút ngân lượng từ việc cá cược. Ta đưa cho Biện gói thuốc bột và nói, 'Ông bỏ thuốc mê này vào chén rượu của Đổng Mai trong buổi thiết đãi tại Thạch Kiều!' Họ Biện sợ ta một phép, gã nợ ta kim ngân, như ta đã nói trước đấy, nên phải làm theo những gì ta dặn dò. Nhưng đó nào phải là thuốc mê gì, nó là một loại độc dược chết người! Dù vậy, ta đã gặp xui xẻo. Nếu tên Ngỗ tác chết tiệt không tình cờ có mặt khi thi thể của Đổng Mai được mang lên bờ, họ Biện sẽ tưởng rằng thuốc mê đã ảnh hưởng đến tim của Đổng Mai, cái chết của y sẽ được quy là tai nạn. Đến lúc đó, chẳng ai có thể vỗ ngực nói mình là kẻ khôn ngoan hơn ta!"

"Ngươi muốn Hạ Quảng đến cuộc hẹn của Đổng Mai để lấy vàng và ngự châu", Địch Công nói cộc lốc.

"Ngài sai rồi! Nói cho ngài biết, ta hoàn toàn mù tịt về vàng cũng như ngọc! Ta chỉ muốn có Hổ Phách, ả kỹ nữ tự phụ ấy! Ngài có biết rằng ả đã từ chối ta khi vẫn còn là một tiểu nô tỳ xấu xí? Ta đã nói với Đổng lão gia là ả đã cố gắng mồi chài mình trong khi ta viếng thăm nơi đó. Ta đã tận mắt chứng kiến ả nhận đòn roi. Nhưng trừng phạt thế vẫn là chưa đủ với đứa nữ nhi lẳng lơ ấy! Ta đoan chắc là Hổ Phách còn lén lút tình tự với Đổng Mai, thậm chí cả sau khi tên họ Kha ngu ngốc đã lập ả làm nhị phu nhân. Đổng Mai chối bay chối biến khi ta tra hỏi y chuyện đó, nhưng y chỉ là một tên tống tiền hèn hạ và ả kia... Ta biết thừa hạng người như ả! Ta sẽ dạy dỗ ả, khiến ả phải van xin ta khoan dung tha thứ, như Kim Liên từng làm ở miếu Nữ thủy thần trước... trước khi ta..."

Họ Dương đột ngột chìm trong im lặng, đôi mắt lộ vẻ đau buồn trước khi hắn nhẹ nhàng tiếp lời, "Không, ta không nên xếp thứ nô tỳ bẩn thỉu ấy ngang hàng với Kim Liên. Ta đã không thể kết liễu nàng ở nơi đó, trên án thờ. Làm sao ta có thể làm vấy bẩn tấm thân ngà ngọc không tì vết ấy bằng máu tươi? Ta chỉ muốn dọa nạt nàng, để sở hữu được vẻ đẹp tột bậc ấy, gìn giữ nó mãi mãi, chỉ thuộc về mình ta... Khắp thiên hạ này, không ai có thể hủy hoại một nhan sắc như vậy, chẳng kẻ nào đang tâm phạm phải một tội ác thiên địa bất dung như vậy! Vừa nãy, ta không thể đang tâm hạ sát Kim Liên khi nàng đứng chắn mũi đao, y hệt như cách đây bốn năm..."

Hắn vùi bản mặt vào lòng bàn tay.

Một khoảng lặng dài dằng dặc. Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng mưa rơi rào rào. Quách Minh đang quan sát Dương chưởng quỹ, hàng lông mày mỏng rướn lên. Gã muốn nói gì đó, nhưng Huyện lệnh đã nhanh chóng phẩy tay ra hiệu cho gã im lặng. Rồi họ Dương nhìn lên.

Hắn tiếp tục với tông giọng vô cảm, "Ta đã lệnh cho Đổng Mai sửa chữa phương lầu. Gian buồng tồi tàn của mụ tú bà gớm ghiếc kia đã không còn an toàn nữa. Lúc nào mụ ta cũng vòi vĩnh thêm ngân lượng, còn Đổng Mai cứ suốt ngày đòi thêm ngân lượng cho lũ nữ nhân ngu ngốc mà y săn tìm cho ta. Toàn là những ả ngu ngốc và dơ bẩn, nhưng ta cần chúng. Cần bọn nữ nhân ti tiện ấy để trả thù tội ác mà Kim Liên đã gây ra cho mình."

"Ta không dùng Đổng Mai nữa, hứa hẹn trả một khoản trợ cấp hàng tháng để mua lấy sự im lặng của y. Thay vào đó, ta thuê Hạ Quảng, một tên cướp vặt nghèo nàn và ngu xuẩn. Nhưng ta cần thông tin về những gì đang diễn ra trong biệt phủ này. Tên đại phu kém cỏi kia cứ quả quyết với ta rằng Kim Liên sẽ không bao giờ hồi phục lại. Nhưng ta phải kiểm chứng điều đó, phải biết mọi thứ về nàng, nàng đang sống ra sao..."

Họ Dương dừng nói. Sau khi đã tĩnh tâm lại, hắn tiếp tục với âm giọng đều đều, "Hạ Quảng tỏ ra rất hữu dụng trong việc moi móc mọi loại thông tin từ miệng Đổng Mai. Vài ngày trước, hắn nói với ta rằng mình có bằng chứng về việc Hổ Phách ăn nằm với Đổng Mai, vì họ sắp có một cuộc hẹn bí mật trong phương lầu, sau cuộc đua. Cặp đôi mèo mả gà đồng ấy sẽ sử dụng tấm phản mà ta vẫn thường trói bọn nữ nhân vào! Nhưng ta sẽ ngăn chuyện đó lại. Hạ Quảng sẽ thế chân Đổng Mai đến chỗ hẹn. Thay vì âu yếm tình nhân của mình, Hổ Phách sẽ thấy mình bị trói nghiến trên tấm phản kia!"

Mặt họ Dương chùng xuống. Hắn làu bàu nguyền rủa rồi nói tiếp, "Thế mà tên ngốc ấy làm hỏng đại sự! Khi Hạ Quảng quay lại trấn, đến nơi bọn ta hẹn gặp là gia trang ở gần Nam môn, thằng ranh con ấy lại bị thương. Họ Hạ lắp bắp về chuyện Hổ Phách đâm mình bằng chủy thủ khi hắn cố gắng lột trần ả. Hắn hoảng loạn đến mức hạ sát luôn tiện nữ này trong lúc tự vệ. Hình như vấn đề chưa đủ tồi tệ hay sao, hắn còn bị đương chức phủ nha theo dõi đến tận gia trang bỏ hoang mới ghê chứ! Ta đưa cho hắn một chén rượu và bảo hắn nằm xuống nghỉ ngơi. Ta cần thời gian để suy tính thêm."

"Khi đỡ Hạ Quảng nằm xuống, ta nhận thấy có thứ gì đó nằng nặng trong tay áo hắn. Ta lấy nó ra và thấy một gói giấy bọc mười nén vàng ròng! Từ trên trường kỷ, Hạ Quảng cố tình lăn xuống sàn, mưu toan chạy ra khỏi phòng. Nhưng ta đã tóm cổ hắn lại và siết tay quanh yết hầu hắn. Khi đó tên vô lại này mới phun ra là hắn đã biết Hổ Phách sẽ mang từng ấy vàng đến chỗ hẹn hò. Hắn đã lên kế hoạch cướp kim ngân làm của riêng. Ta bèn tra hỏi Hạ Quảng là tại sao Hổ Phách mang số vàng đó theo người. Tên ngốc trẻ người non dạ ấy đáp rằng vàng ấy dùng để mua viên minh châu ngự tứ của Hoàng đế từ chỗ Đổng Mai! Hắn không lường được câu chuyện về viên ngọc chẳng qua chỉ là một trò bịp bợm của Đổng Mai và nhân tình, nhằm đoạt lấy ngân lượng của họ Kha và cùng nhau xây đắp mộng uyên ương! Nhưng dĩ nhiên là ta chẳng hơi đâu khai sáng cho cái đầu ngu si của Hạ Quảng làm gì."

"Lúc đó ta đã có vàng và Hổ Phách cũng đã chết. Hạ Quảng cũng sẽ phải biến mất. Ta nói rằng mình sẽ rộng lòng bỏ qua cho họ Hạ, thậm chí còn để cho hắn giữ lại một nén vàng, với điều kiện hắn giúp ta lấy được ngự châu. Ta còn nói thêm rằng hắn có thể qua đêm ngay tại đây và đi đến Đổng gia trang vào sớm hôm sau, cải trang thành một thợ mộc."

"Ta cũng đến đó, sau khi nói với tiểu nhị là mình phải đi gặp một nông phu để bàn về tấm bia khắc chữ cổ mà ông ta đào lên được. Ta biết lối đi tắt đến Đổng gia trang. Sau nửa dặm đường đi trên cái quan, ta rẽ vào một con đường bùn lầy nằm kế một nông trang lớn ở đó, đoạn cưỡi ngựa phóng xuyên qua những cánh đồng để đến rìa phía đông của rừng Mạn Đà La. Nơi ấy có ba cây du trắng đánh dấu lối vào một con đường mòn hẹp xuyên thẳng qua rừng rậm đến miếu thờ. Nơi này cũng là khởi điểm cho một con lộ khác chạy vòng qua khu rừng, kết thúc ngay cạnh Đổng gia trang. Ta cột dây tuấn mã gần chỗ cây du, rồi tiếp tục đi đến trang viên."

"Ôi, Hạ Quảng đã làm hết sức mình. Hắn là một tên trộm láu cá, ta phải nói như vậy. Đầu tiên hắn tìm ở mái khu lầu và săm soi bên dưới mái hiên, vì Đổng Mai từng bảo là y giấu viên ngọc ở một nơi chẳng ai có thể nghĩ tới. Dĩ nhiên là Hạ Quảng chẳng tìm thấy gì ở đó ngoại trừ mấy tổ chim, vì câu chuyện về ngự châu vốn chỉ là trò lừa gạt. Rồi ta sai hắn phá tung buồng trong của phương lầu, chỉ để ngài có cái mà suy nghĩ. Ta đã quen biết ngài hơn một năm nay, Địch đại nhân à, và ta phải công nhận ngài quả là một Huyện lệnh lỗi lạc! Khi Hạ Quảng đang sục sạo xung quanh, ta lấy một viên gạch và đập mạnh vào thái dương hắn. Sau khi đã ném tử thi xuống rãnh, ta quay trở lại trấn bằng con đường mình đã đi tới. Ngay trước khi rời đi, ta thoáng trông thấy tên bủn xỉn tự phụ kia đang vênh váo đi tới."

Quách Minh bắt đầu lẩm bẩm giận dữ, nhưng Địch Công đã nhanh chóng quay sang nói với họ Dương, "Hẳn ngươi đã nhận ra Lý cô nương khi nữ nhân được đưa đến công đường vào trưa nay?"

"Làm sao ta quên được gương mặt tròn trĩnh ngốc nghếch ấy?" Hắn hỏi với vẻ khinh bỉ. "Mới tuần trước, ta còn bảo Hạ Quảng là mình muốn có ả, chỉ vì ả thuộc dạng nữ nhân ngu ngốc cứ la hét ầm ĩ và rên rỉ lê thê. Khi nhìn thấy nữ nhân ấy đến nha phủ cùng ba tên lưu manh kia, ta mới biết là Hạ Quảng chưa hủy bỏ giao kèo. Chúng đã bị bắt tại trận nên sẽ mau chóng phun ra địa chỉ của của mụ dạ xoa họ Mạnh kia. Và lẽ dĩ nhiên là mụ tú bà sẽ tố giác ta ngay tức khắc, hòng giảm nhẹ tội cho chính mụ! Thế là ta hộc tốc phóng đến đó. Lần này, ta đã gặp may vì mụ chỉ có một mình!"

"Dừng lại!" Địch Công nói lãnh đạm. "Thế là đủ rồi."

Ông ra hiệu cho Bộ đầu, lặng yên nhìn các Bộ khoái xiềng gã hộ pháp kia lại. Bất chợt, ông lên tiếng hỏi, "Ta suy đoán rằng ngươi nuôi dưỡng hận thù với đại phu nhân Kim Liên và nhị phu nhân Hổ Phách vì họ đã từ chối những lời tán tỉnh đường mật của ngươi. Nhưng tại sao ngươi lại hành hạ những nữ nhân khác? Ngay cả những nhi nữ ngươi chẳng hề quen biết?"

Xiềng xích trên người họ Dương rung liếng xiểng khi hắn dựng thẳng người lên.

"Ta không nghĩ là ngài sẽ hiểu", hắn bình tĩnh đáp, "nhưng dù sao thì cứ để ta giải thích cho Địch đại nhân nghe. Trong một khắc, quả thật ta đã đắm đuối Hổ Phách. Cũng như họ Kha, ta nhận ra bên trong nữ nhi bẩn thỉu ấy là một sắc đẹp đang đâm chồi nảy lộc. Nhưng Hổ Phách chỉ có cái mã ngoài rỗng tuếch, bản chất ả cũng chỉ là một nô tỳ dâm đãng mà thôi. Còn Kim Liên tao nhã như một đóa hương sen, nhan sắc của nàng đẹp không tì vết, phản chiếu ánh sáng nội tâm rực rỡ, sự kết hợp hài hòa của xuất thân khuê các danh môn và sự dưỡng dục đường hoàng. Kim Liên là hiện thân của vẻ đẹp toàn mỹ, thứ duy nhất trên thế gian này mang lại lẽ sống cho ta, chỉ nó mới khiến cuộc đời trần tục này đáng sống!"

Hắn nói ngày càng gấp gáp, "Vẻ đẹp được tạc nên từ gỗ hay đá, bạc hay sứ, đồng hay vàng, không bao giờ có thể so bì được với vẻ đẹp đang căng tràn trong huyết mạch một thân thể ấm nóng, khắc họa nên hình bóng một giai nhân. Và nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành ấy phải được thưởng thức bởi một nam nhân có thể sở hữu được nàng, cả về thể xác lẫn tâm hồn, để hàng ngày đóa sen ngát hương đó được đắm đuối và ngưỡng mộ, vuốt ve và mơn trớn, để tỏa ra những đường nét quyến rũ mới mẻ, những khoái cảm tươi mới. Sở hữu Kim Liên là mục tiêu tối thượng của đời ta, niềm hạnh phúc lớn lao nhất mà ta hưởng thụ sau nhiều năm đằng đẵng tôn thờ, nâng niu gìn giữ và khảo nghiệm về cái đẹp."

"Đêm đó, trong miếu thờ, nàng đã hạ sát ta, đã giết chết khả năng thưởng thức cái đẹp của ta, để lại một tâm hồn tàn phế và trống rỗng, chẳng còn gì ngoài khát khao trả thù. Ta phải trả thù tội ác bất nhân và tàn nhẫn mà nàng đã gây ra!"

Cặp mắt họ Dương lóe một tia điên cuồng khi hắn ré lên đắc chí, "Ta đã báo thù được! Ta đã trỗi dậy từ nấm mồ! Ta đã tra tấn nàng, nữ sát thủ máu lạnh. Nàng quyến rũ và cám dỗ nam nhân rơi vào bẫy tình bằng nụ cười bẽn lẽn và ánh mắt thơ ngây, rồi cự tuyệt hắn với nụ cười khinh khi, bỏ rơi nam nhân này khiến hắn trở thành kẻ tàn phế đáng thương, què quặt cả thân xác lẫn tâm hồn. Tất cả nữ nhân khác, ta đều đã bắt phải khom lưng quỳ gối, van xin ta dung thứ bằng âm giọng của nàng, chính là da thịt của nàng mà ta đã cứa sâu vào, là máu huyết của nàng mà ta thấy đã tuôn chảy thành dòng, tất cả đều của nàng..."

Hắn đột ngột dừng lại, liếm nước dãi trên đôi môi đang gầm gừ của mình, gương mặt méo xệch bỗng giãn ra. Họ Dương khẽ khàng nói, "Ta đã làm những gì phải làm. Giờ ta sẽ gánh chịu hậu quả."

Địch Công gật đầu với viên Bộ đầu. Dương chưởng quỹ được dẫn giải đi. Ông ngồi xuống và lau mồ hôi bịn rịn trên trán mình.

Quách Minh húng hắng giọng và hỏi, "Bẩm đại nhân, ngài có thể giải đáp một thắc cho thảo dân không ạ?"

Thấy Huyện lệnh lừ đừ gật đầu, gã tiếp tục, "Bẩm, họ Dương đang nợ thảo dân một số ngân lượng kha khá cho hai món đồ đồng cổ. Không biết thảo dân có phải phép không khi cho rằng nha phủ sẽ thanh toán lại số đó cho thảo dân vào thời điểm thích hợp, trích ra từ tài sản bị tịch thu sung công của kẻ bị kết án tử?"

"Hẳn rồi, Quách tiên sinh", Địch Công đáp. Đoạn ông thêm lời, "Bản quan cần ngươi có mặt tại nha phủ vào sáng mai, với tư cách nhân chứng. Sau đó, ngươi được tự do tiếp tục chuyến du sơn ngoạn thủy của mình, tùy ý ngươi."

"Xin đa tạ đại nhân." Họ Quách buồn bã lắc đầu rồi tiếp lời, "Thảo dân lúc nào cũng coi Dương tiên sinh và Biện đại phu như các thương gia chính trực! Kinh nghiệm thương trường cho thấy việc chọn dân buôn mà giao dịch chẳng bao giờ thừa! Thảo dân vô cùng biết ơn ngài đã cho phép mình được tham dự vào phiên thăng đường tối nay, thật là một trải nghiệm để đời, đáng để khắc cốt ghi tâm. Phải chăng ngài đã lường trước rằng họ Dương và họ Biện có tội?"

"Phải", Địch Công đáp lời, cố thoát khỏi gã dai như đỉa đói này.

"Đại nhân quả là cao minh! Ngài có tin nổi không, thực sự thảo dân đã mơ hồ tưởng rằng ngài cũng nghi ngờ cả thảo dân nữa? Chán thật, chán thật, làm sao mà một thương buôn ngu dốt như thảo dân lại hiểu được sự khôn ngoan tinh tế trong trí tuệ của một đại quan nhân!"

"Giờ ngươi có thể lui, Quách tiên sinh à", ông cáu kỉnh nói. "Cho ta gửi lời hỏi thăm đến Tôn tiên sinh."

"Đa tạ đại nhân. Dĩ nhiên Tôn tiên sinh sẽ tri ân điều này." Gã mím môi và lo lắng tiếp lời, "Thưa, thảo dân e là Tôn tiên sinh đang dính vào một cơn bệnh khác. Thảo dân đã quá quen thuộc các triệu chứng. Ngay sau bữa trưa hôm nay, tiên sinh bắt đầu ợ to và phàn nàn về những chuyện chẳng hay ho gì..."

"Lão Hồng, lão còn không mau cung tiễn Quách tiên sinh ra về?" Địch Công ngắt lời.

Quách Minh cúi thấp mình cáo từ. Lão Sư gia tống tiễn gã đi về phía hành lang.

"Một gã ngớ ngẩn phiền phức!" Huyện lệnh lẩm bẩm với vẻ ngán đến tận cổ. Ông mò vào tay áo và lấy ra bàn tay gỗ, cẩn thận tháo nó ra khỏi lưng của chú rùa. Con vật nằm bất động trên bàn, đầu và tứ chi tụt hết vào mai như đề phòng bất trắc.

Hồng Sư gia quay lại. Lão yên lặng đi đến bàn trà trong góc, xem chừng ấm trà còn nóng hay không, đoạn châm trà ra chén.

"Lão Hồng à, hãy thưởng cho bằng hữu tí hon đây những lá rau mà lão đã giơ cao đằng sau ba vị khách!"

Vị Sư gia tiến lại gần bàn và đặt chén trà xuống trước mặt Huyện lệnh. Sau đó, lão lấy ra từ ống tay áo một nắm lá xanh. Ngay khi lão đặt chúng lên bàn, chú rùa thò ngay đầu ra, chớp mắt trước ánh nến, đoạn hào hứng bò tới các lá rau.