← Quay lại trang sách

Hồi 19 Đêm phá án, giãi bày tâm sự-Mưu tại nhân, thành sự tại thiên

Hồng Sư gia ngồi thừ ra, im lặng nhìn Địch Công chậm rãi uống cạn chén trà. Vẻ tổn thương hằn rõ trên khuôn mặt già nua của lão.

Khi Huyện lệnh đã dùng trà xong, lão Hồng thất vọng nói, "Bẩm đại nhân, chiều nay ngài đã nói cho lão nghe về việc giăng bẫy họ Kha, họ Biện và họ Quách. Nhưng ngài không buông một lời nào về họ Dương cả."

"Ngồi xuống nào, lão Hồng", Địch Công khẽ khàng nói. Ông nói lỏng vạt áo ngực của bộ quan phục và đây mũ ô sa khỏi trán.

Tỳ khuỷu tay xuống bàn, ông bắt đầu phân trần, "Đầu mối từ thẻ bài cẩu bị mất đã cho ta gợi ý rằng các nghi phạm chỉ gói gọn trong ba người họ Kha, họ Biện và họ Quách. Có một khả năng ẩn tàng khác là một trong ba nam nhân này đã hành động theo mệnh lệnh của một kẻ thứ tư. Ta giữ kín khả năng này vì đây chỉ là một trực giác mơ hồ, rằng cung cách xuống tay trong hai vụ án sau có gì đó không ổn. Hạ Quảng và Mạnh bà bà đều bị hạ sát một cách man rợ. Ta không thể ngăn suy nghĩ là Kha Nguyên Lương, Biện Gia hoặc Quách Minh sẽ đâm Hạ Quảng từ phía sau, thay vì hung bạo đập gạch vào đầu hắn. Rất có thể họ sẽ bỏ độc vào trà của Mạnh bà bà hơn là siết cổ bà ta đến chết."

"Thêm nữa, việc các vụ án mạng xảy ra liên hoàn trong khoảng thời gian ngắn, lại ở những địa điểm cách xa nhau, cho thấy kẻ thủ ác phải là một nam nhân cường tráng, nhanh nhẹn, quen rong ruổi ngược xuôi trên lưng ngựa. Cả họ Kha và họ Biện đều không phù hợp với đặc điểm đó, họ Quách càng không. Đúng là gã thương gia khó chịu ấy chu du khắp thiên hạ, nhưng gã luôn ở trên một con thuyền mành tiện nghi."

"Vì tên sát nhân có liên đới đến việc buôn bán cổ vật, nên ta nghĩ dĩ nhiên đó là Dương chưởng quỹ, nghi can thứ tư. Hắn phù hợp với hình dung trong trực giác của ta và có cơ hội gây án như ba nghi phạm kia. Họ Dương hiện diện tại cuộc đua thuyền và đặc biệt quan tâm đến chẩn đoán của Ngỗ tác. Sáng nay, hắn đã giục cương tuấn mã ra ngoài, vì thế hắn có thể xuống tay kết liễu Hạ Quảng. Hắn cũng ở quanh công đường khi Lương nữ hiệp đến trình báo về vụ bắt cóc kỹ nữ. Hơn thế nữa, có ba điểm chống lại họ Dương."

"Đầu tiên, mặc dù họ Dương cam đoan là mình không bao giờ lai vãng đến miếu thờ đổ nát, nhưng hắn biết rõ án thờ tách rời với bệ tượng. Điều này chỉ ra hắn quả thật đã viếng thăm ngôi miếu, có lẽ là để ăn cắp. Thứ hai, họ Dương vờ vịt không quen biết gì bọn Đổng Hạ, một điều bất khả thi vì cả hai tên kia đều tham gia buôn bán cùng một loại hàng với hắn. Thứ ba, thông tin của họ Dương mâu thuẫn với Thẩm Bát về việc Biện đại phu thiếu thốn ngân lượng. Chuyện này cho thấy Biện Gia là tay chân của họ Dương, là người mà hắn muốn bảo vệ khỏi các nghi ngờ."

Ông chờ Hồng Sư gia châm đầy chén trà, đoạn tiếp tục, "Tuy nhiên, mỗi luận điểm trong ba điều trên đều có một giả thuyết khác thay thế. Có thể họ Dương đã đọc trong một khảo cứu cổ vật nào đó về ngôi miếu. Có thể bọn Đổng Hạ cố tình tránh né Dương chưởng quỹ vì hắn là một đối thủ nguy hiểm trên thương trường. Và có thể Biện đại phu đã che đậy tình hình kinh tài nan giải của mình, khéo đến mức chỉ có đám cái bang tai mắt của Thẩm Bát mới hay biết."

"Điều quan trọng nhất là họ Dương không có động cơ nào cả. Ta quen biết Dương chưởng quỹ và cũng thông hiểu các lề lối của hắn. Nếu có một động cơ, nó phải nằm lẩn khuất đâu đó trong bóng tối của quá khứ. Nhưng chẳng có thời gian cho một cuộc điều tra chi tiết, giờ khắc đáng giá ngàn vàng, ta phải ngộ biến tùng quyền cấp tốc, kiểm tra các suy luận hợp lý cũng như khẳng định lại trực giác mơ hồ của mình."

(Ngộ biến tùng quyền: Tùy tình cảnh mà xử trí)

"Do thế, ta đã dày công sắp đặt cái bẫy tối nay, dự định cùng lúc giăng ra cho tất cả bốn nghi phạm, nhất tiễn xạ tứ thử. Vì thế mà ta đọc to lá thư giả mạo, nói bóng gió về sai lầm của tên sát nhân, kể câu chuyện rùng rợn về hồn ma báo thù, rồi đẩy mọi thứ lên đến cực điểm bằng sự xuất hiện bất thình lình của bàn tay trắng ma quái. Nếu một trong ba nam nhân kia là hung thủ, hẳn hắn sẽ bị dọa cho khiếp vía và để lộ chân tướng, như ta đã diễn giải chi tiết cho lão trước khi chúng ta đến đây. Điều ta không nói khi đó là ta đã mong chờ họ Dương bộc lộ bản chất. Nếu đúng là hung thủ thì hắn sẽ đến để do thám chúng ta."

(Nhất tiễn xạ tứ thử: Một mũi tên hạ bốn con thú)

"Trước khi rời khỏi nha phủ, ta đã ra lệnh cho Bộ đầu tháp tùng chúng ta đến đây. Ngay khi ta cho quản gia của họ Kha lui, y và các thuộc hạ sẽ phải lùa tất cả gia nhân vào hậu sảnh, ngoại trừ người gác cổng. Sau đó, họ sẽ mai phục kín kẽ ở các góc quành của hành lang. Họ được lệnh phải bắt giữ bất cứ kẻ nào rời khỏi thư viện, nhưng không được ngăn trở bất kỳ ai thâm nhập vào. Chỉ lệnh này nhằm đảm bảo Kha Nguyên Lương, Biện Gia hay Quách Minh sẽ không thể tẩu thoát nếu một trong số họ là hung thủ. Cùng lúc ấy, nó sẽ dẫn dụ họ Dương thám thính chúng ta, nếu hắn đúng là tên sát nhân. À thì, hóa ra dự cảm của ta lại đúng. Họ Dương đã rơi vào thiên la địa võng mà ta giăng ra. Chính lão cũng đã nghe thấy hắn thú nhận là đang chuẩn bị ra tay với ta hoặc Biện đại phu. Điều càng chứng minh hắn là tên tội nhân thiên địa bất dung kia."

"Thưa, ngài đã quá sức liều lĩnh, coi thường sinh tử an nguy! Nếu biết trước, không đời nào lão phu đồng ý với kế hoạch đó, không bao giờ!"

Địch Công trìu mến nhìn lão Sư gia và nhã nhặn nói, "Giờ thì lão biết lý do tại sao ta không kể về phần đặc biệt trong kế hoạch rung cây nhát khỉ rồi chứ, lão Hồng."

"Bẩm đại nhân, ngài đã đúng khi làm vậy! Thực tình lão phu vô cùng e sợ chuyện đã diễn ra! Khi tình thế ngày một căng thẳng, lão cứ sợ rằng một trong ba nam nhân kia sẽ có thể tấn công ngài bất cứ lúc nào!"

"Chính ta cũng không cảm thấy tốt lành gì!" Ông buông lời với một nụ cười yếu ớt.

"Mới chỉ trông thấy gian phòng này một lần, ta đã giả định sai lầm rằng khi các giá nến dọc vách trong được thổi tắt, ngọn nến lớn trên bàn vẫn sẽ cho phép ta trông chừng cửa ra vào và ba nam nhân cùng một lúc. Nếu họ Dương đến để thám thính, ta nghĩ mình sẽ nhận ra cánh cửa bị mở hờ. Nếu sau đó hắn lẻn vào trong để ám toán ta hay gã đồng phạm, ta vẫn có nhiều thời gian để giải quyết hắn và thét gọi các Bộ khoái."

"Tuy nhiên, lúc nhìn sang bên phải, ta chỉ thấy được bóng tối. Ta cũng nhận ra mình không thể vừa xuất ngôn, vừa trông chừng cửa ra vào cũng như ba tên nghi phạm cùng một lúc. Khi biết đã có ai đó đột nhập phòng và nghe được tiếng hơi thở sát ngay sau mình, ta ngộ ra rằng mình đã toan tính quá liều lĩnh!"

Ông giơ tay che mắt, đoạn tiếp tục với giọng mệt mỏi, "Giờ thì ta đã nghe lời thú tội của họ Dương và hiểu rằng mọi chuyện đều khởi nguồn từ tình yêu hắn dành cho Kim Liên. Sự mê đắm này bắt đầu xoắn quyện với tình yêu tha thiết của hắn đối với cái đẹp. Cuối cùng hai thứ tình cảm ấy hòa trộn vào nhau, tạo thành một sự thèm khát điên cuồng ẩn khuất trong nội thể một nam nhân cô đơn và già cỗi, khao khát được sở hữu và tận hưởng những gì mình sắp đánh mất mãi mãi. Việc chiếm đoạt được Kim Liên trong ngôi miếu đổ nát, để rồi đánh mất nàng, đã đánh gục họ Dương cả về tâm hồn lẫn thể xác. Tâm trí bị thiêu đốt bởi một cơn cuồng nộ thất điên bát đảo, hắn buộc phải giải khuây bằng cách hành hạ các nữ nhân khác."

Ông thở hắt một hơi dài, đoạn tiếp lời, "Về phần Biện đại phu, chiếu theo vương pháp thì ông ta phải chịu tội bêu đầu. Nhưng do có những tình tiết giảm nhẹ cho vị đại phu lầm đường lạc lối ấy, nên ta sẽ xin giảm án tử thành giam giữ dài hạn trong nhà lao. Sau khi vụ án khép lại, lão hãy nhắc ta thu xếp cho Lý cô nương. Chúng ta sẽ trích từ số tài sản bị sung công của họ Dương một ít ngân lượng, để thân phụ của nàng có thể chuộc thân cho nhi nữ. Lý cô nương có vẻ là một nữ nhân trung thành, có trước có sau. Nàng xứng đáng với một cuộc sống tốt đẹp hơn là chôn vùi đời mình trong chốn lầu xanh nhơ nhớp đấy."

Trong một chốc, Địch Công yên lặng ngắm nhìn chú rùa nhỏ đang khoái trá nham nháp rau xanh.

Rồi ông nói, "Sinh linh nhỏ bé này đã làm tròn nhiệm vụ của mình, lão Hồng à. Nhưng mọi thứ hóa ra lại diễn tiến khác với ta nghĩ. Dĩ nhiên bây giờ chuyện đã rõ ràng. Khi ra lệnh tập hợp tất cả gia nhân lại, ta đã quên khuấy mất Kha phu nhân. Viên Bộ đầu mẫn cán của chúng ta có đầu óc thật thiển cận, y tóm luôn cả các tỳ nữ đảm nhận việc trông coi vị phu nhân đáng thương đó. Còn trơ trọi một mình trong buồng, Kim Liên đi ra ngoài và bắt đầu lang thang khắp biệt phủ vắng ngắt. Chắc thiếu phụ đã bắt gặp họ Dương tiến vào gian phòng này, nhưng hắn thì không hề thấy nàng. Họ Dương đã tránh chạm mặt Kim Liên kể từ khi hắn làm ô uế tiết hạnh của nàng trong ngôi miếu hoang. Dương chưởng quỹ từng nói là mỗi lần đến thăm nơi đây, hắn không bao giờ đi quá khách sảnh, vì không muốn nhìn vào bộ sưu tập cổ vật tuyệt phẩm của họ Kha. Dĩ nhiên, lý do thật sự là bởi hắn không có lòng dạ nào chạm mặt Kim Liên. Nàng có thể sẽ nhận ra tên dâm tặc ấy rồi nhớ lại mọi chuyện."

"Tối nay, lúc đầu thiếu phụ không nhận ra họ Dương, nhưng chắc chắn hình bóng hắn đã khuấy động những ký ức đang ngủ sâu trong tâm tưởng rối loạn ấy. Thế là nàng đi theo hắn vào thư viện này. Lão đã nhìn thấy Kim Liên mở cửa bước vào, lão Hồng à. Nàng băng qua họ Dương đang đứng nép trong góc bên trái cửa ra vào, tiến về phía ánh nến và đứng bên cạnh ghế của ta. Đúng lúc đó, tình cờ cơn bão đêm ầm ầm ập đến, tái tạo bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng như buổi tối định mệnh bốn năm trước, lúc họ Dương bắt cóc nàng. Những người bị loạn trí lại đặc biệt nhạy cảm với các điều kiện thời tiết. Bầu không khí tương tự năm xưa đã dẫn lối đưa đường cho những gì xảy ra tiếp theo. Khi ta đặt bàn tay trắng đeo viên đá đỏ lên bàn, Kim Liên như thấy lại bàn tay cẩm thạch của nữ thần, bàn tay mà nàng đã ngước nhìn lên trong khoảnh khắc kinh hoàng xưa kia, khi nàng đang nằm bất lực trên án thờ. Bất chợt, nàng liên tưởng cánh tay giả với nam nhân mà mình vừa trông thấy. Trong chớp mắt, mọi thứ ùa về và quá khứ sống dậy. Kha phu nhân đã hồi tâm tỉnh trí nhờ cú sốc đó."

Hồng Sư gia gật đầu.

"Thưa, trời cao đã mở lượng hải hà cứu giúp cho Kha gia", lão bình phẩm. "Ngọc Hoàng đã lấy mạng nhị phu nhân Hổ Phách can tội thông dâm, và thức tỉnh tâm trí đại phu nhân Kim Liên thủy chung son sắt, để nàng hoàn toàn hồi phục."

Lão Hồng nhíu mày, đoạn hỏi vẻ hiếu kỳ, "Bẩm, làm thế nào mà đại nhân biết có một cơn bão đêm vào buổi tối Dương chưởng quỹ bắt cóc Kha phu nhân? Lão không nhớ là phu nhân Kim Liên từng đề cập đến điều này."

"Chẳng ai nói ra chuyện đó. Nhưng lão không nhớ chuyện cách đây bốn năm, Bạch Nương hiển linh và dọa Đổng gia một phen khiếp vía à? Thật ra đó chính là đại phu nhân Kim Liên. Trong lúc quẫn trí bởi những trải nghiệm kinh khủng trong ngôi miếu, thiếu phụ đã xoay xở tìm được đường ra đến bìa rừng. Mọi thứ đều ăn khớp! Nàng chỉ khoác độc một manh áo mỏng, mái tóc buông xõa, tay và chân bị những nhánh cây gai cào chảy máu. Đó là hình ảnh mà Đổng gia đã tận mắt trông thấy. Rồi cơn giông lớn bắt đầu nổi lên. Nữ nhân loạn trí ấy thẫn thờ đi quanh khu rừng, lang thang suốt đêm trên những cánh đồng, cho đến khi nàng quỵ ngã vì kiệt sức ở ngoài Đông môn. Đó cũng là nơi mà sáng hôm sau, các nông phu đã tìm thấy nàng. Ta sẽ kiểm tra lại ngày tháng chính xác, tất nhiên rồi. Nhưng không mảy may nghi ngờ gì nữa, vụ bắt cóc Kim Liên và việc nữ thần hiện hình trong Đổng gia trang đều xảy ra vào cùng một tối!"

Chỉ còn hai nam nhân ngồi trong gian phòng rộng lớn, lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa rơi. Cuối cùng, Hồng Sư gia nở một nụ cười hài lòng và lên tiếng, "Xin chúc mừng đại nhân. Vậy là ngài đã giải quyết xong hai nan đề chỉ trong một buổi tối! Một cái liên đới đến bốn vụ án mạng, chưa kể đến bí ẩn ngày trước về Nữ thủy thần."

Địch Công nhấp một ngụm trà. Đặt chén xuống, ông trầm ngâm nhìn lão Hồng rồi chậm rãi nói, "Các vụ án mạng, đúng, ta đã phá giải chúng. Nhưng còn việc Bạch Nương hiển linh bốn năm về trước..."

Khẽ lắc đầu, ông tiếp lời, "Liệu Người có can dự vào những chuyện đã xảy ra ở đây hay không... Đáng tiếc là ta chẳng thể lý giải nổi, lão Hồng à."

Huyện lệnh đứng dậy khỏi ghế và đặt chú rùa nhỏ vào trong ống tay áo. Chỉnh sửa lại quan phục, ông nói, "Dường như mưa đã bớt nặng hạt. Chúng ta hồi phủ nào."