← Quay lại trang sách

Hồi 20 Trăm năm thiên mệnh sắp bày-Ngỡ ngàng thiên cổ, bỗng cay mắt người

Sáng hôm sau, ngay khi bình minh vừa ló dạng, Địch Công và lão Hồng đã rời thành theo lối Nam môn, giục ngựa buông cương tiến về miền thôn dã. Sau cơn bão đêm hôm trước, bầu không khí đã trở nên thoáng đãng, hứa hẹn một ngày đẹp trời và mát mẻ.

Huyện lệnh ngồi suy tư đến tận đêm khuya, soạn thảo tấu chương tường tận về các vụ án mạng để chuyển lên các quan trên ở chốn kinh kỳ. Ông thao thức cả đêm, cảm thấy khó mà gạt khỏi tâm trí những khoảnh khắc căng thẳng trong thư viện của Kha gia. Ông cũng chẳng hào hứng với viễn cảnh phải nghe họ Dương cung khai một lần nữa trong phiên thăng đường xử án buổi sáng.

Thức dậy sau một giấc ngủ chập chờn, Địch Công quyết định cùng lão Hồng du hành sớm đến rừng Mạn Đà La để xem xét khả năng phát quang. Ông dự tính viết thêm một đề nghị tóm lược vào tấu sớ, nói rằng sự tồn tại của một nơi như vậy chỉ tổ tạo điều kiện cho bọn vô lại xây dựng hang ổ mà thôi.

Họ đi theo lối tắt mà gã thương gia đồ cổ chỉ ra. Băng qua các cánh đồng lúa, những tán cây cao lớn nhanh chóng hiện ra trong tầm mắt.

Hai người dễ dàng xác định được những cây du trắng đánh dấu con đường mòn dẫn lối vào ngôi miếu đổ nát. Tuy nhiên, họ phát hiện thấy cơn giông tố đã tàn phá tan hoang nơi này. Dọc theo lối mòn nằm giữa những cây leo dày đặc xen lẫn các cây bụi đầy gai, cây cối bị nhổ bật rễ và đổ rạp xuống, ngăn trở họ tiến vào.

Họ đi vòng quanh khu rừng, liên tục tìm kiếm các lối vào khác, nhưng chẳng tìm thấy gì ngoài một bức tường dày đặc những cây cổ thụ già cỗi và các bụi cây con mọc kín mít.

Cuối cùng, hai người cũng phát hiện được đường đi ra phía sau trang viên bỏ hoang. Họ cưỡi ngựa men theo lớp tường ngoài và tiến đến cổng vào.

Địch Công xuống ngựa ở đó. Ông nói với Sư gia, "Chúng ta hãy đến hoa viên để nhìn sang khu rừng. Bốn năm trước, Kha phu nhân đã xuất hiện ở đó, giữa những hàng cây. Đây là cơ hội cuối cùng để chúng ta tìm ra một lối dẫn vào trong rừng!"

Họ băng qua thông đạo như một đường hầm, bước sang hoa viên bên cạnh để tiến tới phía đông khu nhà chính.

Đứng cạnh bờ tường thấp, họ dõi mắt nhìn rừng cây rậm rạp và âm u. Không có lấy một chiếc lá lay động trong không gian lặng gió buổi sớm mai. Chim chóc ríu rít bay qua bay lại từ dưới hàng hiên, nhưng chúng lại né xa khu rừng. Ở đó, mọi thứ đều lặng thinh như tờ. Một bầu không khí im ắng lạ lùng dường như đang bám víu vào những tán lá tối tăm.

Sau một hồi lâu, Huyện lệnh khẽ lắc đầu. Ông lên tiếng, "Không, chúng ta không nên quấy rầy nơi cư ngụ của Nữ thủy thần. Chúng ta nên để Người sống trong yên bình, tại miếu thờ đổ nát tọa lạc giữa khu rừng linh thiêng của mình. Có những điều chúng ta không nên đụng chạm tới, lão Hồng à. Thôi ta và lão hãy quay về trấn!"

Lúc quay người lại, ông bắt gặp một chú chim non đang bất lực vùng vẫy giữa đám cỏ, gần bức tường của phương lầu. Nó điên cuồng vỗ đôi cánh non to trần trụi.

Ông khum hai bàn tay lại và cẩn thận nâng nó lên. "Chú chim non tội nghiệp bị rơi ra khỏi tổ! Nhưng có vẻ như nó không bị thương gì cả."

Ngẩng đầu lên, ông nói tiếp, "Nhìn này, tổ của nó ở trên đó, bên dưới mái hiên của khu lầu, chim mẹ đang bay vòng vòng xung quanh. Ta sẽ đặt nó trở lại tổ."

Địch Công leo lên bờ tường thấp và đặt chú chim non vào lại tổ. Nhưng thay vì hạ mình bước xuống, ông cứ đứng im trên đó. Nhón chân lên, ông quan sát kỹ càng hơn, không bận tâm đến chim mẹ đang bồn chồn bay lượn quanh đầu mình.

Ở chính giữa những vỏ trứng vỡ, ba chú chim non đang rúc vào nhau, há mỏ kêu chiếm chiếp. Cạnh bên chúng là một vật hình quả trứng, bụi bẩn cũng không thể che mờ đi sắc trắng sáng ngời.

Ông nhón vật đó lên, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, rồi rút khăn tay chùi sạch nó. Địch Công cùng Hồng Sư gia lặng lẽ ngắm nhìn vật nằm trong lòng bàn tay trái của ông. sắc ngọc trắng tinh khiết tỏa sáng lung linh.

Sau một hồi, ông khẽ khàng nói, "Đây chính là viên minh châu ngự tứ của Hoàng đế, lão Hồng à!"

Vị Sư gia thở gấp. Cúi mình về phía bàn tay của Huyện lệnh, lão Hồng chăm chăm ngó nhìn viên ngọc. Rồi lão cất tiếng hỏi, âm giọng bỗng nhiên hạ thấp, "Bẩm, có thể nào nó là giả châu không?"

Địch Công lắc đầu.

"Không đâu, lão Hồng à. Trên thế gian, không cao nhân nào có thể giả mạo được hình dáng hoàn mỹ và ánh sáng tinh nguyên của cực phẩm minh châu này, nhân gian không thể có được viên ngự châu thứ hai. Câu chuyện của Đổng Mai là thật, đây quả đúng là báu vật của Hoàng cung Đại nội đã thất lạc bao đời. Là một kẻ túc trí đa mưu, quả thật y đã cất giấu viên ngọc trong phương lầu, nhưng ở một nơi mà không ai có thể tìm ra được. Khi Hạ Quảng lục soát các mái hiên, chắc hắn cũng nhìn thấy tổ chim, nhưng khi đó minh châu vẫn đang nằm lẫn với các quả trứng chim chưa nở. Và chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm ra báu vật nếu không có dịp may tình cờ này một cơ hội mà thiên mệnh đã sắp bày trao tặng."

Để viên minh châu sáng ngời lăn chầm chậm trong lòng bàn tay, ông thở dài và tiếp lời, "Vậy là sau bao tháng năm đằng đẵng, sau biết bao đau khổ của nhân tình thế thái, sau khi thấm đẫm máu của bao nhiêu người vô tội, viên dạ lý minh châu này cũng trở về với Hoàng đế Bệ hạ, Thiên tử anh minh của Đại Đường."

Huyện lệnh cung kính bọc kín viên ngọc trong tấm khăn tay rồi cho vào ngực áo. Đoạn ông tiếp lời, "Ta sẽ trao tận tay viên ngọc cho Kha tiên sinh, cùng với một thông cáo chính thức do chính tay ta đóng triện, nội dung rằng một vụ án mạng đã ngăn họ Kha bẩm báo ngay về tung tích của báu vật đã thất lạc này. Nhờ thế, Kha tiên sinh có thể đến kinh thành mà chẳng phải âu lo gì cả, cứ thế mà dâng nộp ngự châu cho Hoàng cung Đại nội. Ta hi vọng Bệ hạ sẽ ban thưởng cho Kha Nguyên Lương. Cùng với sự hồi phục của phu nhân Kim Liên, có lẽ tiên sinh sẽ nguôi ngoai nỗi đau mất đi người đầu ấp tay gối là phu nhân Hổ Phách."

"Ta đã vô cùng bất công với Hổ Phách, lão Hồng à. Nàng chưa bao giờ có chút tư tình với Đổng Mai, cũng như chẳng đời nào lên kế hoạch bỏ trốn cùng y. Nàng chỉ muốn kiếm được thứ báu vật quý hiếm ấy cho phu quân, phụ thân của hài nhi trong bụng mình. Ngự châu là món quà để nàng tỏ lòng tri ân với nam nhân đã đưa cuộc đời mình sang trang mới, người đã ra tay cứu vớt phận thuyền uyên bạc mệnh, từ chỗ một nô tỳ bất hạnh trở thành nhị phu nhân của Kha gia. Đổng Mai mà Hổ Phách quen biết chỉ là trưởng tử của chủ nhân cũ, là người thi thoảng mua cổ vật cho phu quân của nàng. Nàng không hề hay biết những vụ giao thương bẩn thỉu giữa y và họ Dương. Giả thuyết của ta về khía cạnh này của vụ án đã sai hoàn toàn rồi. Ta đã phạm một sai lầm cực lớn mà chẳng thể làm gì để sửa chữa. Ta chỉ có thể nghiêng mình tạ lỗi trước hương hồn của bậc hồng nhan bạc mệnh."

Địch Công đứng lặng lẽ trong một chốc, đôi mắt dán vào tầng tầng lớp lớp những tán cây đen kịt của rừng Mạn Đà La, phía sau bờ tường thấp của hoa viên. Rồi ông đột ngột quay lưng, ra dấu cho Hồng Sư gia nối gót theo mình. Họ bước trở lại chòi gác, lên ngựa và phi nước kiệu về thôn Thạch Kiều.

Trong khu chợ, các tiểu thương đang bận rộn gầy dựng quầy hàng. Không có khách bộ hành nào thơ thẩn xung quanh vào lúc sớm sủa này.

Một làn sương mỏng vắt ngang trên làn nước nhuốm bùn nâu của kênh đào, những giọt sương sớm lấm tấm trên những hàng cây phủ bóng lên miếu thờ Nữ thủy thần nằm bên bờ sông. Ông từ già đang cầm chổi tre quét chỗ lá vàng vương vãi trên thềm.

Lão thờ ơ ngước nhìn khi Địch Công xuống ngựa và bước lên bậc tam cấp. Rõ ràng, lão không nhận ra ông chính là Huyện lệnh.

Làn khói xanh uốn mình bay lên từ lư hương trên án thờ, hương trầm thơm ngát phảng phất khắp ngôi miếu. Qua màn khói, ông thấp thoáng trông thấy gương mặt của Bạch Nương, bờ môi khẽ uốn lên thành một nụ cười mơ hồ.

Đứng đó với đôi tay khoanh lại trong ống tay áo rộng, ông ngước nhìn khuôn mặt an nhiên của nữ thần. Những sự kiện xảy ra trong hai ngày qua lướt qua trước tâm nhãn của ông. Đã có những sự trùng hợp lạ lùng. Nhưng liệu trên đời có tồn tại những điều ngẫu nhiên như vậy? Thực sự ông biết quá ít về tâm tưởng và động cơ xử sự của thế thái nhân tình! Liệu có bao giờ ông dám thử thấu hiểu sức mạnh vô hình của thiên mệnh, đấng tối cao sắp đặt nên số phận chúng sinh?

Ông nhẹ nhàng buông lời, "Người chỉ là tượng thần do bàn tay bách tính tạc nên, nhưng Người sừng sững đứng đó như biểu tượng của điều mà không người trần mắt thịt nào có thể hiểu thấu. Thiên mệnh không ưu ái ban cho phàm nhân chúng ta khả năng tường tri những điều như vậy. Do thế, ta, Địch Nhân Kiệt, xin kính cẩn nghiêng mình trước Người."

Sau khi đứng thẳng dậy và xoay người định bước đi, Địch Công nhận ra ông từ già đang đứng ngay sau mình. Ông thò tay vào ống tay áo tìm vài đồng cắc. Bất chợt, ngón tay ông chạm phải một đĩnh bạc. Ông lấy nó ra và ngắm nghía một hồi, tâm tưởng lại chìm sâu trong những suy tưởng ủ dột. Đó chính là đĩnh bạc mà phu nhân Hổ Phách đã trao cho ông.

Huyện lệnh trao nó tận tay ông từ và nói, "Vào mùng 5 hàng tháng, lão hãy thắp một nén hương trầm và cầu nguyện cho hương hồn của Kha phu nhân, tên húy là Hổ Phách, được an nghỉ."

Nam nhân già cỗi cúi đầu kính cẩn và nhận bạc. Lão đi đến cái bàn nhỏ và mở cuốn sổ công đức dày cộm ra. Sau khi nhúng mực cây bút lông đã mòn vẹt, lão nắn nót ghi lại cúng phẩm vào sổ, mái đầu bạc ghé sát trang giấy vàng úa.

Địch Công đi ra ngoài và bước dần xuống các bậc tam cấp. Ông nhận dây cương từ Hồng Sư gia, đoạn quăng mình lên tuấn mã.

Thình lình, ông từ già xuất hiện ngay ở đầu thềm, bàn tay nhăn nheo vẫn cầm cọ viết. Lão hỏi với giọng run run, "Tên của người quyên góp là gì, thưa tiên sinh tôn kính? Và cả danh phận cao quý của tiên sinh nữa?"

Tựa mình trên yên ngựa, Địch Công quay lại và đáp lời ngắn gọn, "Chỉ cần viết là: Địch đến từ Phổ Dương." Rồi thở dài đầy phiền muộn, ông thêm lờ, "Một thư sinh."

"Chữ Tình, chữ Hận, chữ Đau

Chữ Thiên, chữ Mệnh, biết đâu kiếp người

Vì yêu ánh mắt nụ cười

Mà thành thiên cổ hận người đa đoan!

Ai gieo hai áng phong trần

Vào lòng hậu thế muôn phần đớn đau

Trời cao định mệnh long châu

Giang hồ dậy sóng, bể dâu khôn lường..."

Tùng Vũ tại hạ ký bút

Tri ngộ Ngự châu án hồi sau...