← Quay lại trang sách

- 3 -

Clay quỳ xuống một bên gối và dùng bàn tay không phải giữ chiếc cặp (anh càng sợ mất nó hơn sau khi nhìn thấy người thanh niên vác chiếc thùng các tông có chữ panasonic chạy qua) để nhấc cổ tay Yêu tinh Vàng lên. Anh bắt ngay được mạch. Chậm nhưng khỏe và đều. Dù cô ta có làm gì đi chăng nữa, cô ta cũng vẫn còn là trẻ con. Anh không dám nghĩ tới chuyện anh đã đập chết cô ta bằng chiếc chặn giấy mà anh mua tặng vợ mình.

“Coi chừng, coi chừng!” người đàn ông thấp bé có bộ ria mép la lên gần như hát. Clay chẳng có thời gian. May thay, nguy hiểm lần này ở cách khá xa. Một chiếc xe – loại xe SUV thân – thiện – với – OPEC – rẽ ngoặt khỏi phố Boylston và lao vào công viên, cách chỗ anh đang quỳ chừng 20 íat, phá vỡ một đoạn hàng rào bằng chấn song sắt rồi nằm yên sau khi đã cắm đầu xuống cái ao nuôi vịt.

Cửa xe mở ra, một nam thanh niên chui ra ngoài rồi ngửa mặt lên trời và tru lên. Anh ta cúi xuống, khum hai bàn tay vốc một ít cho vào miệng (Clay thoáng nghĩ tới những con vịt đã thải không biết bao nhiêu là phân xuống cái ao ấy trong suốt bao nhiêu năm qua), rồi loạng choạng đứng lên và lội sang phía bờ bên kia. Anh ta biến mất giữa những lùm cây, tay vẫn vẫy vẫy, và miệng vẫn la lên những tiếng kêu vô nghĩa.

“Chúng ta cần gọi người để giúp đỡ cô gái này,” Clay nói với người đàn ông có ria mép. “Cô ta bị bất tỉnh, nhưng không thể để cho cô ta chết.”

“Điều chúng ta cần làm là rời khỏi con phố này trước khi bị cán chết,” người đ có ria mép nói, và như để chứng minh lời ông ta, một chiếc tắc xi và một chiếc limo tông vào nhau cách chỗ chiếc Thuyền Vịt không xa. Chiếc limo chạy ngược chiều, nhưng chiếc tắc xi phải hứng chịu những điều tồi tệ nhất. Từ chỗ anh đang quỳ, Clay nhìn thấy người tài xế tắc xi bay qua cửa kính vỡ và rơi xuống phố. Anh ta giơ một cánh tay đầy máu lên rồi bắt đầu cất tiếng rên la.

Người đàn ông có ria mép đã nói đúng, tất nhiên là thế. Với tất cả phần lý trí mà Clay có thể gom lại – chỉ có một phần rất nhỏ có thể xuyên qua được lớp màn chấn động đang làm tê liệt đầu óc anh – anh biết hành động khôn ngoan nhất lúc này là chuồn khỏi phố Boylston và tìm chỗ trú ẩn càng nhanh càng tốt. Nếu đây là hành động khủng bố, thì là một hành động khủng bố mà anh chưa từng nhìn thấy hay đọc thấy ở bất cứ đâu. Những gì mà anh – họ – nên làm là nằm yên chờ cho đến khi tình hình được làm rõ. Chuyện này có thể dẫn đến việc phải kiếm một chiếc tivi. Nhưng anh không muốn để Yêu tinh Vàng đang bất tỉnh nằm lại con phố đã hóa thành nhà thương điên này. Tất cả những gì có trong trái tim nhân hậu – và dĩ nhiên là văn minh – của anh đều phản đối điều đó.

“Ông cứ đi đi,” anh nói với người đàn ông có ria mép một cách miễn cưỡng. Anh chẳng biết gì về con người này, nhưng ít nhất thì ông ta cũng không vung tay hay ngửa mặt lên trời và tru lên. Hoặc nhe răng ra và nhằm cổ họng anh mà lao tới. “Trốn vào chỗ nào đó. Tôi sẽ…” Anh không biết nói hết câu như thế nào.

“Anh sẽ làm gì?” người đàn ông có ria mép hỏi, rồi thụp người xuống và nhăn mặt khi có cái gì đó phát nổ. Có vẻ như tiếng nổ ấy phát ra từ phía sau khách sạn, và lúc này khói đen bắt đầu bốc lên từ phía đó, làm hoen ố bầu trời xanh trước khi lên đủ cao để gió cuốn đi.

“Tôi sẽ gọi cảnh sát,” Clay đáp, và thình lình nghĩa ra một điều. “Chị ta có một chiếc điện thoại di động.” Anh chỉ tay vào người phụ nữ đã chết giữa vũng máu của chính mình. “Chị ta đang sử dụng nó ngay trước khi… ông biết đấy, chuyện khốn kiếp…”

Anh cố móc nối mọi chuyện, và đầu óc anh tua lại tất cả những gì nhìn thấy ngay trước khi chuyện tồi tệ này bắt đầu. Mắt anh lướt nhìn từ xác người phụ nữ sang cô gái đang nằm bất tỉnh rồi sang những mảnh vụn của chiếc điện thoại di động màu bạc hà của cô ta.

Những tiếng còi hú thuộc hai cung bậc khác hẳn nhau lúc này bắt đầu thống lĩnh bầu. Có lẽ là tiếng hú của xe cảnh sát và xe cứu hỏa. Anh nghĩ rằng bất kỳ những ai sống trong thành phố này cũng phân biệt được hai cung bậc đó, nhưng anh không sống ở đây, anh sống ở Kent Pond, tiểu bang Maine, và anh ước, bằng tất cả trái tim mình, rằng lúc này anh đang ở đó.

Chuyện xảy ra ngay trước lúc mọi chuyện trở nên tồi tệ là người phụ nữ mặc đồ vét gọi điện cho một người bạn có tên là Maddy để khoe với chị ta kiểu tóc mới của mình, và một người bạn của Yêu tinh Vàng gọi điện cho cô ta. Yêu tinh Nâu cũng ghé tai nghe cuộc nói chuyện này. Sau đó cả ba người bọn họ đều hóa điên.

Anh không nghĩ là…

Từ phía sau họ, về hướng đông, vang lên một tiếng nổ, to hơn những tiếng nổ trước đó. Clay nhảy dựng lên. Anh và người đàn ông thấp bé mặc complê vải tuýt nhìn nhau, rồi cùng nhìn về hướng phố Trung Hoa và Mạn Bắc của Boston. Họ không trông thấy cái đã phát nổ, nhưng lúc này những đám khói đen hơn, lớn hơn đang bốc lên từ hướng đó.

Trong khi họ đang nhìn, một chiếc xe của cảnh sát Boston và một chiếc xe cứu hỏa móc – và – thang dừng lại trước cổng Khách sạn Bốn mùa phía bên kia phố. Clay liếc nhìn về phía đó vừa kịp trông thấy một người nhảy ra khỏi tầng trên cùng của tòa khách sạn, tiếp đến là hai người khác nhảy từ nóc xuống. Trông giống như hai người này đang cãi nhau trong không trung.

“Jesus Mary và Joseph KHÔNG!” một người phụ nữ hét lên, giọng bà ta nghe rất chói tai. “ÔI KHÔNG, ĐỦ RỒI, ĐỦ RỒI!”

Người đầu tiên trong số ba người nhảy lầu tự tử ấy rơi xuống đuôi chiếc xe cảnh sát, làm vỡ cửa kính sau và để lại tóc và máu trên cốp xe. Hai người còn lại rơi trúng chiếc thang của xe cứu hỏa trong khi những người lính cứu hỏa mặc áo khoác màu vàng túa ra trông giống như một bầy chim lạ.

“KHÔNG!” người phụ nữ kia lại hét lên. “ĐỦ RỒI! ĐỦ RỒI! CHÚA ơi, ĐỦ rồi!”

Nhưng lại một người phụ nữ nữa lao ra từ tầng thứ năm hay thứ sáu gì đó. Bà ta quay vòng trong không khí giống một vận động viên nhào lộn, rồi rơi trúng đầu một người cảnh sát đang ngước nhìn. Cả hai cùng chết, chắc chắn là

Từ hướng bắc vang lên một tiếng nổ nữa, một tiếng nổ long trời – tiếng quỷ dữ xả súng nơi địa ngục – và một lần nữa Clay lại nhìn người đàn ông thấp bé, ông ta cũng giương mắt nhìn anh. Khói bốc lên ngày càng nhiều, và dù trời có gió nhẹ, bầu trời xanh gần như đã bị che khuất.

“Bọn chúng lại sử dụng máy bay,” người đàn ông thấp bé nói. “Những thằng con hoang khốn kiếp lại sử dụng máy bay một lần nữa.”

Như để chứng minh cho lời phỏng đoán đó, một tiếng nổ làm rung chuyển cả bầu không khí vang lên từ phía đông bắc của thành phố.

“Nhưng… phía đó là Logan.” Clay lại thấy rất khó có thể nói ra lời, thậm chí là rất khó để suy nghĩ. Tất cả những gì thực sự dường như đang có trong đầu anh là một câu chuyện cười nhạt nhẽo. Bạn đã nghe chuyện về những tên khủng bố người [bạn tự điền nhóm sắc tộc mà bạn thích vào chỗ này], những kẻ muốn nước Mỹ phải quỳ gối bằng cánh cho nổ tung các sân bay chưa?

“Thế nào?” người đàn ông thấp bé hỏi bằng một giọng gần như hùng hổ.

“Tại sao không phải là toà nhà Hancock? Hay tòa nhà Pru?”

Đôi vai của người đàn ông thấp bé so lại. “Tôi không biết. Tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi này.”

Như để nhấn mạnh điều ông ta muốn nói, một nửa tá thanh niên khác chạy lồng qua chỗ họ. Boston là một thành phố của giới trẻ, Clay đã nhận thấy điều đó – có bao nhiêu là trường đại học. Sáu thanh niên này, ba nam, ba nữ, chạy bằng chân trần, và không cười sằng sặc như ba thanh niên lúc nãy. Vừa chạy, một người trong bọn họ vừa rút điện thoại di động ra rồi đưa lên tai.

Clay liếc nhìn qua phố và thấy chiếc xe cảnh sát thứ hai vừa đỗ lại phía sau chiếc thứ nhất. Không cần phải sử dụng chiếc điện thoại của người phụ nữ mặc đồ vét nữa (như thế là tốt, vì Clay biết là anh không hề muốn làm điều đó). Anh chỉ cần bước qua bên kia phố và nói chuyện với họ, có điều anh không dám chắc là mình có đủ dũng khí để băng qua phố Boylston lúc này. Mà cho dù anh có đủ dũng khí đi nữa, chắc gì họ đã chịu lại đằng này để chăm sóc một cô gái đang bất tỉnh trong khi ở đằng kia có không biết bao nhiêu ca tử vong và chấn thương đang chờ họ? Trong lúc anh đứng nhìn, những người lính cứu hỏa bắt đầu trèo trở lại chiếc xe móc – và – thang của họ; có vẻ như họ đang chuẩn bị chạy tới một địa điểm khác. Sân bay Logan, nhiều khả năng là thế, hoặc…

“Ôi Jesus, lạy Chúa tôi, cẩn thận với người kia,” người đàn ông thấp bé nói nhỏ bằng giọng khản đặc. Ông ta đang nhìn về hướng tây dọc phố Boylston, về phía trung tâm thành phố, theo hướng mà từ đó Clay đã xuất phát khi mục tiêu chính trong đời anh là bắt được Sharon trên điện thoại. Anh thậm chí còn biết mình sẽ bắt đầu như thế nào: Tin tốt lành, cưng ạ - dù cho có chuyện gì xảy ra giữa hai chúng mình đi nữa, con chúng mình vẫn luôn có giầy để đi . Trong đầu anh, câu nói đó vang lên nhẹ nhàng và vui vẻ – giống những ngày xưa êm đềm.

Một người đàn ông đang tiến nhanh về phía họ – không phải bằng những bước chạy mà là bằng những bước sải dài trên đôi chân trần. Ông ta khoảng năm mươi tuổi, mặc quần complê và những gì còn sót lại của một chiếc áo sơmi và một chiếc caravát. Chiếc quần có màu xám. Không thể biết được chiếc sơmi và chiếc caravát trước kia có màu gì, bởi lúc này cả hai thứ đó đều rách tả tơi và nhuốm đầy máu. Tay phải của người đàn ông đó cầm một thứ trông giống như một con dao mổ lợn có lưỡi dài 18 insơ. Clay tin là mình thực sự đã từng trông thấy một con dao như vậy, qua cửa sổ của một cửa hàng có tên là Dao Linh hồn, trên đường trở về sau cuộc hẹn của anh tại Khách sạn Quảng trường Copley. Dãy dao trưng bày trong cửa sổ (THÉP THỤY ĐIỂN! dòng chữ in chìm trên tấm biển nhỏ phía trước những con dao chào mời qua cửa kính) sáng lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng con dao này đã làm được khá nhiều việc – hoặc chẳng làm được việc gì – kể từ khi nó được giải phóng, vì lưỡi dao lúc này có màu xỉn do dính đầy máu.

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi rách tả tơi ấy vung con dao và chém vào không khí theo nhịp sải bước của ông ta. Ông ta chỉ thay đổi kiểu vung dao ấy đúng một lần để tự cứa vào thịt mình. Một dòng máu tươi rói chảy dọc theo vết rách mới trên chiếc áo sơ mi tả tơi. Cái thứ trước kia là chiếc caravát của ông ta bay bay trong gió. Khi tiến đến gần hai người, ông ta hét lên bằng một giọng giống như lên đồng.

“Eyelab! Eeelah – eyelah – a – babbalah naz! A – babbalah tại sao? A – bunnaloo xấu hổ? Kazzalah! Kazzalah – CÓ THỂ! Nhục nhã! XẤU HỔ – nhục nhã!” Và lúc này ông ta đưa con dao ra phía sau sườn phải, và Clay, với một thị giác phát triển hơn người thường, nhìn thấy cú rạch tiếp theo đó. Một cú rạch kiểu tự mổ bụng, được thực hiện trong khi ông ta vẫn tiến bước vô phương hướng qua buổi chiều tháng Mười bằng những bước sải dài trên đôi chân trần

“Cẩn thận!” người đàn ông thấp bé có ria mép kêu lên, nhưng chính ông ta thì vẫn đứng im tại chỗ. Ông ta, con người bình thường duy nhất mà Clay tiếp xúc kể từ khi chứng điên này bùng phát, người đã đứng lại nói chuyện với anh, một hành động có lẽ cần đến lòng dũng cảm, đứng đờ ra tại chỗ như trời trồng, mắt ông ta như sắp lồi ra sau gọng kính mạ vàng. Phải chăng người điên kia sẽ chọn ông ta vì trong hai người bọn họ, ông ta nhỏ con hơn và trông dễ nuốt hơn? Nếu thế, người lên đồng kia không điên hoàn toàn, và Clay thình lình vừa khiếp hãi vừa nổi khùng, như thể anh vừa nhìn qua hàng rào một sân trường và thấy một tên vô lại đang bắt nạt một cậu bé.

“CẨN THẬN!” người đàn ông thấp bé nói bằng cái giọng gần giống như một tiếng rên, và vẫn không nhúc nhích trong khi cái chết lướt về phía mình, cái chết được giải phóng từ một cửa hàng có tên là Dao Linh hồn, nơi thẻ Diner’s Club và Visa chắc chắn được chấp nhận, cùng với SÉC NẾU ĐI CÙNG THẺ NGÂN HÀNG.

Clay không suy nghĩ. Anh chỉ đơn thuần nhặt chiếc cặp hai quai của mình lên và giơ nó lên chắn ngang đường con dao đang bổ xuống người đàn ông thấp bé có ria mép mà anh vừa quen. Lưỡi dao xẻ ngang chiếc cặp, nhưng mũi dao dừng lại cách bụng của người đàn ông thấp bé khoảng bốn insơ. Cuối cùng thì ông ta cũng bừng tỉnh và nhảy tránh sang một bên, về phía công viên Common, rồi gào lên kêu cứu.

Người đàn ông có chiếc áo sơ mi và chiếc caravát rách nát – má và cổ ông ta đã bắt đầu xệ xuống, như thể phương trình cân bằng giữa những bữa ăn ngon và những bài tập thể dục tốt đã ngừng phát huy tác dụng từ hai năm trước – bất ngờ dừng những hành động điên dại của mình lại. Khuôn mặt ông ta trong có vẻ ngơ ngác, rồi chuyển thành kinh sợ.

Clay cảm thấy như mình sắp nổi khùng. Lưỡi dao kia đã xẻ đôi tất cả các bức tranh dành cho cuốn truyện Bóng đen lang thang của anh (đối với anh, đó luôn là những bức tranh, không bao giờ là những bức phác họa), và đối với Clay, cái tiếng phập mà lưỡi dao tạo ra khi xẻ đôi những bức tranh ấy như đâm vào giữa trái tim anh. Chuyện này có vẻ ngu xuẩn khi mà anh đã sao lưu mọi thứ, kể cả những trang truyện có tranh màu, nhưng điều đó không làm thay đổi cảm xúc của anh. Lưỡi dao của người điên đã xẻ đôi Cầu thủ John (đặt theo tên con trai anh, tất nhiên rồi), Thầy pháp Flak, các Thiếu niên Đặc nhiệm, Gene Ngái ngủ, Sally Nọc độc, Huệ tây Không mồm, Phù thủy Xanh, và tất nhiên là cả Cá đuối Ram bản thân Bóng đen lang thang nữa. Những nhân vật tưởng tượng mà anh sáng tạo nên giúp anh thoát khỏi việc phải đi lại hàng nghìn dặm đường mỗi tháng để dạy môn họa tại hàng chục ngôi trường ở miền thôn quê của tiểu bang Maine trong cảnh hết tiền đổ xăng cho xe.

Clay có thể thề rằng anh nghe thấy những nhân vật của mình cất tiếng rên la khi lưỡi dao Thụy Điển xẻ dọc người họ trong giấc ngủ say vô tội.

Điên tiết, bất chấp lưỡi dao (ít nhất là trong vài giây), anh dùng chiếc cặp như một tấm lá chắn và xô người đàn ông lùi lại phía sau, và anh càng điên tiết hơn khi thấy chiếc cặp bị gập lại thành hình chữ V quanh lưỡi dao.

“Blet!” người điên rống lên, và cố rút lưỡi dao về. Nó bị giữ quá chắc, đối với ông ta. “Blet ky – yam doe – ram kazzalah a – babbalah!”

“Tao sẽ a – babbalah mày a – kazzalah, thằng khốn!” Clay hét lên, và đạp chân trái vào cẳng chân phải của người điên. Sau này anh nhận ra rằng cơ thế con người ta biết cách chiến đấu khi cần phải chiến đấu. Đó là một bí mật mà cơ thể cất giấu trong mình, cũng giống như những bí mật về việc phải chạy, nhảy, hay tung xúc xắc như thế nào khi không còn sự lựa chọn nào khác. Trong những tình huống đặc biệt, cơ thể sẽ tự quyết định cần phải làm gì, trong khi trí óc đứng ngoài cuộc, huýt sáo, dậm chân và ngước nhìn trời. Hoặc ghi nhớ cái âm thanh mà một con dao sắc bén xẻ đôi chiếc cặp mà cô vợ đã mua tặng Clay nhân dịp sinh nhật lần thứ hai mươi tám của anh.

Người điên ngã ngửa xuống vỉa hè. Clay đứng bên ông ta, thở dốc, hai tay vẫn giữ chặt chiếc cặp giống như giữ một chiếc khiên khi xung trận. Con dao đồ tể bị kẹt chặt giữa hình chữ V, cán thò ra đầu này, lưỡi thò ra đầu kia.

Người điên cố lùi lại. Người bạn mới quen của Clay chạy tới và đá vào cổ ông ta, khá mạnh. Người đàn ông thấp bé ấy đang khóc rất to, nước mắt tuôn rơi trên gò má ông ta và làm ướt cả hai mắt kính. Người điên vẫn nằm ngửa trên đất, lưỡi thè ra. Quanh chiếc lưỡi ấy phát ra những âm thanh tắc nghẹn khiến Clay nhớ tới những tiếng lầm bầm rụt lưỡi của mình.

“Hắn muốn giết chúng ta!” người đàn ông thấp bé vừa khóc vừa nói. “Hắn muốn giết chúng ta!”

“Đúng thế, đúng thế,” Clay nói. Anh còn nhớ rõ là đã có lần anh nói đúng thế, đúng thế với Johnny theo kiểu này vào cái thời họ còn gọi cậu bé là Johnny – Gee và cậu bé thường bước tới trước mặt họ với khuỷu tay hay đầu gối bị xây xát và rên rỉ Con bị chảy MÁU !

Người đàn ông nằm trên đất (một kẻ có rất nhiều máu) đang tì khuỷu tay xuống và cố ngồi dậy. Lần này Clay chơi trong danh dự, anh đá vào khuỷu tay của ông ta và khiến ông ta lại ngã vật ra đất. Cú đá của anh có vẻ như là một giải pháp tốt. Anh cầm lấy cán cây dao, và rùng mình vì cảm giác trơn trơn của máu dính trên đó – gần giống như khi xoa tay vào mỡ đông – rồi rút cây dao ra. Cây dao hơi nhúc nhích, rồi trượt khỏi tay anh, hoặc là tay anh trượt khỏi nó. Anh tưởng như nghe thấy các nhân vật của mình đang rên la trong bóng tối giữa chiếc cặp, và chính anh cũng rên lên một tiếng đau đớn. Anh không thể kìm được. Và anh không thể không băn khoăn tự hỏi mình sẽ làm gì nếu rút được cây dao ra. Đâm chết người điên? Anh nghĩ rất có thể anh đã làm thế nếu vừa rồi anh rút được cây dao ra, nhưng lúc này thì không.

“Có chuyện gì vậy?” người đàn ông thấp bé hỏi bằng một giọng đẫm nước mắt. Clay, cho dù đang bị chấn động mạnh, không thể không xúc động trước sự quan tâm trong câu hỏi đó. “Hắn đã đâm trúng anh à? Anh che khuất hắn mấy giây và tôi chẳng nhìn thấy gì. Hắn đã đâm anh à? Anh có bị chảy máu không?”

“Không,” Clay nói. “Tôi không…”

Một tiếng nổ khủng khiếp nữa vang lên từ hướng bắc, gần như chắc chắn là từ sân bay Logan, phía bên kia cảng Boston. Cả hai cùng ngồi thụp xuống và cau mặt.

Người điên lợi dụng cơ hội định bò dậy, nhưng người đàn ông thấp bé đã kịp bồi cho ông ta một cú đá vào hông, vụng về nhưng hiệu quả, rồi dậm một chân lên chiếc caravát rách tả tơi của người điên khiến ông ta lại ngã vật xuống đất. Người điên rống lên và ôm chặt lấy chân người đàn ông thấp bé. Người điên chắc chắn sẽ kéo ngã ông ta và sẽ có một cuộc vật lộn nếu Clay không kịp thời nắm lấy hai vai người đàn ông thấp bé và kéo ông ta ra.

“Hắn làm tụt giầy của tôi!” người đàn ông thấp bé la lên. Phía sau họ, lại có thêm hai chiếc xe nữa đâm vào nhau. Lại có thêm những tiếng la hét và tiếng còi báo động. Còi xe, còi cứu hỏa, còi chống trộm. Còi hú từ phía xa. “Thằng con hoang làm t

Bỗng một người cảnh sát xuất hiện. Clay đoán anh ta là người của đội phản ứng nhanh từ bên kia phố, và khi người cảnh sát quỳ xuống bên người điên lúc này đang nói lắp bắp gì đó, Clay cảm thấy một cái gì đó gần giống như tình cảm yêu mến dành cho anh ta. Anh ta đã bỏ thời gian để bước sang đây! Anh ta đã để ý thấy.

“Anh phải cẩn thận với hắn,” người đàn ông thấp bé nói bằng một giọng lo lắng. “Hắn bị…”

“Tôi biết ông ta bị gì”, viên cảnh sát trả lời, và Clay nhìn thấy một khẩu súng trong tay anh ta. Anh không biết viên cảnh sát đã rút khẩu súng ra lúc đang quỳ xuống hay anh ta đã cầm sẵn nó trên tay. Clay quá bận rộn với lòng biết ơn của mình nên không để ý thấy.

Viên cảnh sát nhìn người điên, rồi cúi sát xuống ông ta, gần như là mời người điên túm lấy mình. “Này, ông anh, tình hình thế nào?” anh ta hỏi. “Có chuyện gì xảy ra với ông anh vậy?”

Người điên vung tay tóm lấy cổ họng viên cảnh sát. Khi ông ta còn chưa kịp chạm vào anh ta, viên cảnh sát đã gí họng súng vào thái dương ông ta và bóp cò. Một tia máu khổng lồ phụt ra ở đầu thái dương bên kia của người điên và ông ta ngã vật ra đất, hai tay dang rộng.

Clay nhìn người đàn ông thấp bé có bộ ria mép, và người đàn ông thấp bé có bộ ria mép nhìn anh. Rồi cả hai cùng nhìn viên cảnh sát, lúc này đã cất súng vào bao và đang rút từ túi áo ngực ra một chiếc ví da. Clay có cảm giác gần giống như nhẹ nhõm khi thấy cánh tay mà anh ta dùng để rút chiếc ví cỏ vẻ run run. Lúc này anh đang khiếp hãi vì hành động của viên cảnh sát, nhưng chắc chắn anh sẽ còn khiếp hãi hơn nếu anh ta không run tay. Và lúc này anh chợt nhận thấy chuyện vừa xảy ra không phải là độc nhất. Tiếng súng nổ đã gây một ảnh hưởng nào đó tới thính giác của anh, làm thông một mạch nào đó hoặc một cái gì đó. Giờ thì anh nghe thấy tiếng súng nổ ở khắp nơi, hòa vào những âm thanh hỗn độn của một bản hợp xướng điên loạn.

Viên cảnh sát lấy ra một tấm các – Clay nghĩ có lẽ đó là một tấm danh thiếp – từ chiếc ví da mỏng, rồi cất chiếc ví trở lại túi áo ngực. Anh ta cầm tấm thiếp bằng ngón tay cái và ngón tay trỏ của bàn tay trái trong khi bàn tay phải một lần nữa lại đặt vào báng súng. Gần đôi giầy bóng lộn của anh ta, máu từ chiếc đầu bị bắn thủng của người điên tuôn ra thành vũng trên vỉa hè. Cđó, người phụ nữ mặc đồ vét nằm trong một vũng máu khác, giờ đã bắt đầu đông lại và chuyển sang màu đỏ thẫm.

“Tên ngài là gì?” viên cảnh sát hỏi Clay.

“Clayton Riddell.”

“Ngài có thể cho tôi biết tổng thống hiện này là ai không?”

Clay nói tên tổng thống đương nhiệm của nước Mỹ.

“Thưa ngài, hôm nay là ngày tháng năm nào?”

“Mùng Một tháng Mười. Anh có biết...”

Viên cảnh sát nhìn người đàn ông thấp bé có ria mép. “Tên ngài?”

“Tôi là Thomas McCourt, số 140 phố Salem, khu Maiden. Tôi…”

“Ngài có thể làm ơn cho biết tên người đã chạy đua đến phút chót với tổng thống đương nhiệm trong kỳ bầu cử vừa qua?”

Tom McCourt nói tên người đó.

“Brat Pitt đã kết hôn với ai?”

McCourt vung tay lên. “Làm sao tôi có thể biết điều đó? Một ngôi sao điện ảnh nào đó, tôi đoán thế.”

“Được rồi.” Viên cảnh sát đưa cho Clay tấm thiếp mà anh ta cầm nãy giờ trên tay. “Tôi là sỹ quan Ulrich Ashland. Đây là danh thiếp của tôi. Có thể các ông sẽ được mời tới để chứng thực chuyện vừa xảy ra ở đây. Chuyện vừa xảy ra là các ông cần được giúp đỡ, tôi đã giúp đỡ, tôi bị tấn công, tôi đã tự vệ.”

“Anh muốn giết ông ta,” Clay nói.

“Vâng, thưa ngài, chúng tôi cố gắng đưa họ ra khỏi thảm cảnh của họ càng nhanh càng tốt.” viên sỹ quan Ashland thừ. “Và nếu ngài nói như vậy với bất kỳ toà án hay bồi thẩm đoàn nào, tôi sẽ chối. Nhưng phải làm thế. Những người như thế này đang mọc lên ở khắp nơi. Một số chỉ biết tự tử. Như thế là tốt. Nhưng nhiều kẻ lại chỉ thích tấn công người khác.” Anh ta lưỡng lự, rồi nói thêm: “Trong chừng mực mà chúng tôi biết, tất cả những kẻ còn lại đều chỉ thích tấn công người khác.” Như để chứng minh cho lời anh ta nói, một tiếng súng vang lên phía bên kia đường, rồi tiếp đến là ba tiếng nữa vang lên liên tiếp từ phía sân Khách sạn Bốn mùa, lúc này đã trở thành một bãi gồm toàn kính vỡ, xác chết, xe bẹp và máu. “Giống hệt như cảnh trong phim Đêm của những hồn ma sống lại .” Viên sỹ quan Ulrich Ashland bắt đầu bước trở lại bên kia phố, tay vẫn đặt trên báng súng. “Chúng tôi phải giúp đỡ những người này, nếu họ không chết, thế đấy.”

“Rick!” Một viên cảnh sát khác gọi bằng một giọng gấp gáp từ bên kia phố. “Rick, chúng ta phải tới Logan ngay. Tất cả các đơn vị! Lại đây nhanh!”

Viên sỹ quan Ashland nhìn quanh để đề phòng xe cộ, nhưng chẳng có chiếc nào. Ngoại trừ những xác xe méo mó vì va chạm, phố Boylston hoàn toàn hoang vắng. Tuy nhiên, từ các khu vực xung quanh vang lên những tiếng nổ và tiếng xe đâm vào nhau. Mùi khói ngày càng nồng hơn. Anh ta bước nhanh, rồi dừng lại giữa đường và quay đầu lại. “Tìm chỗ nào đó mà trú ẩn,” anh ta nói. “Các ngài đã may mắn một lần. Các ngài không thể may mắn mãi đâu.”

“Sỹ quan Ashland,” Clay nói. “Các anh không dùng điện thoại di động, đúng không?”

Ashland đứng giữa phố và nhìn anh chằm chằm. Không phải là một nơi an toàn. Anh nghĩ tới chiếc xe Thuyền Vịt. “Không, chúng tôi không dùng,” anh ta nói. “Chúng tôi có bộ đàm trên xe. Và ở đây.” Anh ta vỗ vào chiếc máy bộ đàm đeo ở thắt lưng, ở phía ngược lại với bao súng. Clay, một người nghiện truyện tranh từ khi mới biết đọc, liên tưởng ngay tới chiếc dây lưng vạn năng của Người Dơi.

“Đừng sử dụng điện thoại di động,” Clay nói. “Hãy báo cho mọi người biết. Đừng sử dụng điện thoại di động.”

“Tại sao ngài nói như vậy?”

“Bởi vì những người này đã sử dụng điện thoại di động.” Anh chỉ tay vào người phụ nữ đã chết và cô gái đang bất tỉnh. “Ngay trước lúc họ phát cuồng. Và tôi cá là người đàn ông cầm dao kia…”

“Rick!” viên cảnh sát bên kia đường gọi to. “Nhanh lên! Làm gì mà lâu thế!”

“Kiếm chỗ mà trốn,” viên sỹ quan nhắc lại rồi chạy nhanh sang bên kia đường. Clay ước anh có đủ thời gian để giải thích rõ hơn cho anh ta hiểu chuyện gì đã xảy ra với mấy chiếc điện thoại di động này, nhưng nói chung anh cảm thấy yên tâm vì họ không sử dụng điện thoại di động.