← Quay lại trang sách

- 4 -

“Ông làm cái gì vậy?” Clay hỏi Tom McCourt. “Đừng đụng vào ông ta, có thể ông ta, tôi không biết, sẽ truyền bệnh lây nhiễm.”

“Tôi không đụng vào ông ta,” Tom nói, “nhưng tôi phải lấy lại chiếc giầy.”

Nằm cạnh những chiếc ngón tay xòe ra của bàn tay trái người điên, chiếc giầy ít nhất thì cũng không nằm trên đường chảy của máu. Tom cẩn thận móc ngón tay vào chiếc giầy rồi kéo nó về phía mình. Rồi ông ta ngồi xuống rãnh thoát nước của phố Boylston – ngay chỗ chiếc xe kem của ông Softee đỗ ban nãy và xỏ chân vào chiếc giầy. “Dây bị đứt hết rồi,” ông ta nói. “Thằng con hoang ấy làm đứt hết dây giầy của tôi rồi.” Và ông ta lại bắt đầu khóc rống lên.

“Hãy làm tất cả những gì ông có thể,” Clay nói. Anh bắt đầu cố cạy cây dao ra khỏi chiếc cặp. Nó găm rất chặt, và Clay phải vận đủ kiểu mới lấy được nó ra. Anh vừa làm vừa băn khoăn không hiểu nhân vật nào trong chiếc cặp của mình chịu nhiều đau đớn nhất. Đó là một chuyện ngớ ngẩn, chẳng qua chỉ là những suy nghĩ khi bị sốc, nhưng anh không thể nén được. Tiếng động cơ nghe như tiếng muỗi vo ve nãy giờ lúc này đã trở thành những tiếng rú. Tom ngẩng đầu lên. Clay quay đầu lại. Những chiếc xe cảnh sát vừa chạy khỏi Khách sạn Bốn mùa đã dừng lại trước cửa hàng Ánh đèn Thành phố và chiếc Thuyền Vịt. Những viên cảnh sát thò đầu ra ngoài cửa sổ khi một chiếc máy bay tư nhân – không to không nhỏ, có lẽ là một chiếc Cessna hay loại mà người ta gọi là Bonanza Đôi, Clay không biết nhiều về máy bay – bay sát nóc những tòa nhà giữa cảng Boston và công viên Boston Common rồi tình lình chúc mũi xuống. Chiếc máy bay liệng như một người say trên công viên, cánh dưới của nó gần như phạt đứt ngọn một cái cây đang trút lá trong chiều thu, và lách vào dãy phố Charles, như thể viên phi công đã chọn con phố đó làm đường bă. Rồi, cách mặt đất không đầy 20 bộ, chiếc máy bay nghiêng sang bên trái, và chiếc cánh phía đó quệt vào mặt tiền một toà nhà bằng đá xám, có lẽ là một ngân hàng, tại điểm giao nhau giữa hai con phố Charles và Beacon. Nó xoay vòng quanh chiếc cánh bị mắc kẹt, rồi đâm sầm vào tòa nhà gạch ngay cạnh ngân hàng đó, và biến mất giữa biển lửa màu đỏ pha da cam. Những luồng sóng chấn động ào qua công viên. Đàn vịt vừa bay lên vừa kêu quàng quạc.

Clay nhìn xuống và thấy mình đang cầm con dao mổ lợn trong tay. Anh đã lôi được nó ra trong lúc anh và Tom McCourt nhìn cảnh máy bay rơi. Anh chùi nó và chiếc áo sơ mi của mình, mặt này rồi đến mặt khác, cẩn thận để lưỡi dao không cứa vào thịt mình (lúc này tay anh đang run). Rồi anh gài nó – rất cẩn thận – vào thắt lưng của mình, xuống đến tận chuôi dao. Trong khi Clay làm điều đó, một cuốn truyện tranh mà anh đã cố sáng tác từ thời xưa xuất hiện trong đầu anh… từ thời mới tập viết, đúng thế.

“Cướp biển Joxer xin sẵn sàng phục vụ,” anh lẩm bẩm.

“Cái gì?” Tom hỏi. Lúc này ông ta đang đứng bên cạnh Clay, và nhìn chằm chằm vào những lưỡi lửa đang vây quanh chiếc máy bay ở phía đầu kia của công viên Boston Common. Chỉ còn chiếc đuôi thò ra. Trên đó, Clay có thể đọc thấy số hiệu LN6409B. Phía trên số hiệu ấy là một cái gì đó trông giống như lôgô của một đội thể thao.

Rồi nó cũng bị nuốt chửng.

Anh có thể cảm thấy những luồng hơi nóng đầu tiên phả vào mặt mình.

“Chẳng sao,” anh nói với người đàn ông thấp bé. “Nhảy điệu bugi thôi.”

“Hả?”

“Chuồn thôi.”

“Ôi. Đúng thế.”

Clay bắt đầu bước dọc theo mạn nam của công viên Common, theo hướng mà anh đang nhắm tới lúc ba giờ chiều, mười tám phút dài vô hạn trước đó. Tom McCourt vội bước nhanh để theo kịp anh. Ông ta quá lùn. “Tôi hỏi anh nhé,” ông ta nói, “anh có hay ăn nói lung tung không?

“Có chứ,” Clay nói. “Cứ hỏi vợ tôi thì biết.”