← Quay lại trang sách

- 5 -

“Chúng ta đi đâu thế này?” Tom hỏi. “Lúc nãy tôi đang tới ga tầu điện ngầm.” Ông ta chỉ tay về phía chiếc kiốt màu xanh cách đấy một tòa nhà. Một đám người đang đứng túm tụm ở đó. “Bây giờ tôi không dám chắc tầu điện ngầm có còn an toàn không.”

“Tôi cũng vậy,” Clay nói. “Tôi có Common một căn phòng tại một nơi gọi là Quán trọ Đại lộ Atlantic, cách đây khoảng năm tòa nhà.”

Tom tươi tỉnh hẳn lên. “Tôi nghĩ là mình biết chỗ đó. Ở khu Louden, đúng không.”

“Đúng thế. Vậy thì đi thôi. Chúng ta có thể kiểm tra lại chiếc tivi, và tôi muốn gọi điện cho vợ mình.”

“Bằng điện thoại cố định.”

“Bằng điện thoại cố định, để xem đã. Tôi thậm chí còn không có điện thoại di động.”

“Tôi có một chiếc, nhưng để ở nhà. Nó bị hỏng rồi. Rafe – con mèo của tôi – làm nó bị rơi xuống đất. Tôi đang định mua một chiếc, đúng vào hôm nay, nhưng… nghe này. Anh Riddell…”

“Clay.”

“Vậy thì Clay. Anh tin là chiếc điện thoại trong phòng mình vẫn an toàn chứ?”

Clay dừng lại. Anh chưa nghĩ đến điều đó. Nhưng nếu đường điện thoại mà còn không an toàn thì chuyện gì sẽ xảy ra? Anh vừa định nói điều này với Tom thì một cuộc ẩu đả xảy bỗng nổ ra ở ga tầu điện ngầm phía trước mặt họ. Có những tiếng la hét, những tiếng kêu kinh hoàng, và những tiếng gào tắc nghẹn – dấu hiệu của chứng điên, mà lúc này anh có thể nhận ra ngay lập tức. Đám người nãy giờ đứng túm tụm trong căn phòng nhỏ bằng đá xám của ga tầu điện chạy tán loạn. Một vài người trong bọn họ chạy xuống phố, hai người trong số đó ôm eo nhau, vừa chạy vừa ngoái nhìn qua vai. Những người khác – phần đa – chạy vào công viên, rồi túa ra các hướng khác nhau, và điều đó làm cho trái tim Clay gần như tan vỡ. Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nhìn thấy hai người ôm eo nhau đã vượt qua phố an toàn.

Vẫn còn ở lại trong ga tầu điện là hai người đàn ông và hai người phụ nữ.

Clay tin chắc chính họ là những người vừa từ dưới tầu điện ngầm lên và khiến những người khác phải bỏ chạy. Trong khi Clay và Tom đứng quan sát cách đó nửa tòa nhà, bốn người này quay sang đánh lộn lẫn nhau. Một kiểu đánh lộn điên dại và dữ dội mà Clay từng được chứng kiến, nhưng không theo một kiểu đã biết nào. Không phải là ba đánh một, không phải là hai đánh hai, cũng không phải là con trai đánh nhau với con gái; thực tế là một trong hai người “con gái” ấy là một phụ nữ khoảng 65 tuổi, béo núc ních và có một mái tóc không phải là không đáng nể khiến Clay nghĩ tới mấy bà giáo sắp về hưu mà anh quen biết.

Họ đánh nhau bằng tay và chân và răng và móng. Họ gầm gừ và la hét trong khi xoay quanh năm sáu thân hình đang nằm trên mặt đất, bất tỉnh hoặc cũng có thể là đã chết. Một trong hai người đàn ông vấp phải một cái chân duỗi ra trên đất và ngã khuỵu xuống. Người phụ nữ trẻ tuổi hơn trong bọn họ nhào lên đầu anh ta. Người đàn ông đang quỳ nhặt cái gì đó lên – Clay không ngạc nhiên khi nhận ra đó là một chiếc điện thoại di động – rồi đập vào mặt chị ta. Chiếc điện thoại vỡ tan, cứa rách má người phụ nữ trẻ ấy và làm tóe máu xuống cầu vai chiếc áo khoác mỏng của chị ta, nhưng tiếng la hét của chị ta nghe có vẻ như vì căm phẫn thay vì đau đớn. Chị ta túm lấy hai tai của người đàn ông đang quỳ như thế đó là hai chiếc quai bình, rồi chị ta tông đầu gối vào bụng anh ta, và cố lẳng anh ta xuống cầu thang. Hai người bọn họ bấu chặt lấy nhau như hai con mèo hoang đang tử chiến, rồi cả hai cùng mất hút trong bóng tối nơi cầu thang.

“Đi thôi,” Tom thì thầm và giật giật tay áo sơ mi của Clay. “Đi thôi. Sang phía bên kia phố. Đi thôi.”

Clay để ông ta dẫn mình băng qua phố Boylston. Anh cho rằng Tom McCourt đã chú ý nhìn đường, hoặc là vì anh may mắn, bởi vì họ đã sang được phía bên kia một cách an toàn. Họ dừng lại trước cửa hàng Sách Thuộc địa (Sách cũ hay nhất, Sách mới hay nhất), nhìn theo người chiến thắng trong trận chiến ở ga tầu điện đang sải từng bước dài đi vào trong công viên theo hướng chiếc máy bay đang cháy, máu từ trên mái tóc muối tiêu chảy nhỏ giọt xuống cổ bà ta. Clay chẳng ngạc nhiên khi kẻ cuối cùng trong số bốn người kia còn sống sót đến lúc này lại là một người phụ nữ trông giống bà thủ thư hay cô giáo dạy tiếng Latinh sắp được người ta tặng một chiếc đồng hồ mạ vàng trước khi về nghỉ hưu. Anh đã từng làm việc bên cạnh những người như vậy, và anh biết họ là những người vô địch.

Anh mở miệng nói gì đó với Tom – trong đầu óc anh thì nó nghe có vẻ rất khôn ngoan – và từ miệng anh bật ra một tiếng giống tiếng ếch kêu dưới nước. Cái nhìn của anh cũng mờ đi. Rõ ràng Tom McCourt, người đàn ông thấp bé mặc complê may bằng vải tuýt, không phải là người duy nhất gặp rắc rối với nước trong miệng mình. Clay quệt một cánh tay qua mắt mình, cố gắng để nói, và chỉ có thể phát ra mấy tiếng kêu như ếch ngạt thở.

“Không sao,” Tom nói. “Hãy để cho nó chảy tự nhiên.”

Và thế là đứng trước một cửa hàng chứa đầy những cuốn sách cũ vây quanh một chiếc máy chữ hiệu Hoàng gia vốn đã nhìn thấy mặt trời từ rất lâu trước thời đại của điện thoại di động. Clay òa lên khóc. Anh khóc cho người phụ nữ mặc bộ đồ vét, cho Yêu tinh Vàng và Yêu tinh Nâu, và anh khóc cho bản thân mình, bởi vì Boston không phải là nhà của anh, và chưa bao giờ anh lại cảm thấy mình ở cách xa nhà như thế này.