← Quay lại trang sách

- 6 -

Qua công viên Common, phố Boylston hẹp lại và tắc nghẽn với những chiếc xe bị va chạm và bị bỏ rơi. Hai người bọn họ chẳng còn phải lo đề phòng những chiếc limo hay Thuyền Vịt nữa. Bớt đi được một mối nguy hiểm. Từ khắp phía xung quanh họ vang lên những tiếng nổ đì đùng như pháo tết. Ngoài ra còn đủ thứ các âm thanh khác – chủ yếu là tiếng hú của xe cảnh sát, xe cứu hóa và chuông báo động – nhưng bản thân con phố này lại có vẻ hoang vắng một cách dị thường. Tìm chỗ nào đó mà trú ẩn , viên sỹ quan Ulrich Ashland đã khuyên họ. Các ngài đã may mắn một lần . Các ngài không thể may mắn mãi đâu .

Nhưng, ở một địa điểm cách cửa hàng Sách Thuộc địa hai tòa nhà về phía đông và vẫn còn một tòa nhà nữa mới tới cái khách sạn không – nhếch – nhác – cho – lắm của Clay, họ lại may mắn một lần nữa. Một người điên, lần này là một thanh niên khoảng 25 tuổi có bộ ria mép trông rất hợp mốt, xuất hiện từ một con hẻm ngay trước mặt họ và lao qua phố, miệng lảm nhảm những câu vô nghĩa nghe như tiếng nước bồn cầu đang chảy. Mỗi tay một chiếc ăng ten của xe hơi và đâm đâm vào không khí giống như những con dao găm. Nếu không kể đến đôi giầy trông có vẻ như còn mới, hiệu Nike, anh ta hoàn toàn trần truồng. Anh ta nhảy lên vỉa hè bên kia đường, và bước nhanh về hướng tây, trở lại công viên Common, đôi mông anh dúm lại rồi lại nở ra trông rất kỳ quái.

Tom McCourt cầm lấy cánh tay của Clay, và bóp chặt. Cho đến khi người điên ấy đã đi khỏi, ông ta mới từ từ nới lỏng tay. “Nếu hắn trông thấy chúng ta” ông ta bắt đầu nói.

“Ừ, nhưng may là hắn đã không thấy,” Clay đáp. Anh bỗng cảm thấy vui, một niềm vui không đúng lúc. Anh biết cảm giác ấy sẽ qua mau, nhưng ít nhất thì anh cũng phải tận hưởng nó trước khi nó tan biến.

“Tôi cảm thấy thương cho người mà hắn nhìn thấy.” Tom nói.

“Tôi cảm thấy thương cho người nhìn thấy hắn,” Clay nói. “Đi thôi.”