← Quay lại trang sách

- 7 -

Quán trọ Đại lộ Atlantic khóa cửa.

Clay ngạc nhiên khi thấy mình chẳng biết phải làm gì ngoài việc cứ đứng đó mà xoay chiếc nắm đấm cửa và cảm nhận việc nó trượt qua những ngón tay mình, cố gắng để thuyết phục mình tin rằng nó đã bị khóa. Những chiếc cánh cửa của khách sạn nơi anh ở đã chặn anh lại.

Tom bước lên một bước, tì trán vào lớp kính trên cửa và cố nhìn vào bên trong. Từ hướng bắc – chắc chắn là từ sân bay Logan – vọng lại một tiếng nổ dữ dôi, và lần này Clay chỉ hơi giật mình. Còn Tom thì hoàn toàn không có phản ứng gì. Ông ta đang chú tâm vào những gì ông ta nhìn thấy.

“Một người chết trên sàn,” cuối cùng ông ta thông báo. “Mặc đồng phục, nhưng gác cửa gì mà già thế?”

“Tôi không muốn ai lấy mất hành lý của mình,” Clay nói. “Tôi chỉ muốn lên căn phòng khốn nạn của tôi.”

Tom khịt liếng. Clay nghĩ có lẽ ông ta lại sắp khóc, rồi anh nhận ra rằng đó là một tiếng cười bị ngạt mũi.

Trên những chiếc cánh cửa đôi ấy, ở một bên panen bằng kính có dòng chữ QUÁN TRỌ ĐẠI LỘ ATLANTIC, ở bên panen còn lại là một câu nói dối trắng trợn – ĐỊA CHỈ HÀNG ĐẦU Ở BOSTON. Tom lấy tay đập mạnh vào lớp kính panen bên trái, ở khoảng giữa dòng chữ ĐỊA CHỈ HÀNG ĐẦU Ở BOSTON và một hàng đề - can thẻ tín dụng.

Lúc này Clay cũng ghé nhìn vào bên trong. Sảnh khách sạn không lớn lắm. Phía bên trái là quầy tiếp tân. Phía bên phải là hai buồng thang máy. Trên sàn là một tấm thảm màu mào gà. Người đàn ông mặc đồng phục nằm trên thảm, mặt úp xuống, một chân gác trên đi văng, và trên mông ông ta là một bức tranh có khung vẽ con tầu Currier & Ives.

Chỉ còn lại cảm giác thất vọng trong anh, và khi Tom bắt đầu đập thình thình lên cửa kính, Clay đặt tay mình lên nắm đấm của ông ta. “Thôi, chẳng có ích gì đâu,” anh nói. “Họ sẽ không cho chúng ta vào, cho dù là họ còn sống và hoàn toàn tỉnh táo.” Anh nghĩ về điều đó và gật đầu. “Đặc biệt là khi họ còn tỉnh táo.”

Tom nhìn anh bằng ánh mắt băn khoăn. “Anh không bị làm sao chứ?”

“Hử? Bị làm sao?”

“Mọi thứ đã thay đổi. Họ không thể để chúng ta ở ngoài này.” Ông ta gạt tay Clay ra, rồi thay vì dùng nắm đấm, ông ta đập mạnh trán mình vào panen kính và la lên. Clay nghĩ một người nhỏ con như ông ta mà có thể la to như vậy hẳn là phải có năng khiếu. “Này! Này, có ai không?”

Chẳng có gì thay đổi trong sảnh, vẫn chỉ có ông già gác cổng nằm đó với một bức tranh gác trên mông.

“Này, nếu có ai trong đó, tốt nhất hãy mở cửa ra! Người đang đứng cạnh tôi là khách của các ông, và tôi là khách của anh ta! Mở ra ngay, nếu không tôi sẽ kiếm một hòn đá vỉa hè và đập vỡ cửa kính! Các ông có nghe thấy tôi nói gì không?”

“Một hòn đá vỉa hè à?” Clay nói. Anh bắt đầu cười. “Ông nói là một hòn đá vỉa hè a? Hay đấy.” Anh cười to hơn. Anh không thể nhịn được. Rồi một chuyển động ở bên phía trái thu hút ánh mắt anh. Anh quay đầu nhìn vô gái mới lớn đang đứng cách đó một đoạn ngắn. Cô bé đang nhìn hai người bằng đôi mắt màu xanh mang vẻ đờ dại của các nạn – nhân – thảm – họa. Cô bé mặc chiếc váy dài màu trắng, và đằng trước chiếc váy nhuốm đầy máu. Máu đóng vẩy dưới mũi, trên môi và cằm cô bé. Trông cô bé không có vẻ của người điên, và có vẻ không bị thương nặng.

“Cháu không sao chứ?” Clay hỏi. Anh bước một bước về phía cô bé, và cô bé lùi lại một bước. Trong hoàn cảnh như thế này, anh không thể trách cô bé. Anh dừng lại và chìa tay ra theo kiểu cảnh sát giao thông: Dừng lại.

Tom liếc nhìn, rồi lại bắt đầu đấm thình thình lên cửa. Lần này ông ta đấm mạnh tới mức tấm panen bằng kính kêu lách cách trong chiếc khung cũ bằng gỗ của nó. “Cơ hội cuối cùng, nếu không chúng tôi sẽ phá cửa xông vào!”

Clay quay lại và vừa định mở miệng để nói với ông ta rằng dọa nạt sẽ không ích gì, nhất là trong ngày hôm nay, thì một cái đầu hói từ từ nhô lên từ phía sau bàn tiếp tân. Clay nhận ra cái đầu ấy trước khi anh nhìn thấy khuôn mặt của người đó; nó thuộc về người nhân viên tiếp tân đã làm thủ tục cho anh vào nghỉ tại khách sạn này ngày hôm qua, và đóng con dấu lên vé đỗ xe để anh có thể cho xe vào bãi đỗ cách đó một tòa nhà. Đó cũng chính là người đã chỉ đường cho anh tới Khách sạn Quảng trường Copley sáng nay.

Ông ta vẫn núp sau chiếc bàn. Clay giơ cao chiếc chìa khóa phòng có một tấm nhựa nhỏ màu xanh mang dòng chữ Quán trọ Đại lộ Atlantic đính ở móc. Rồi anh giơ cả chiếc cặp của mình lên, với hy vọng là người nhân viên tiếp tân sẽ nhận ra nó.

Có thể là ông ta đã nhận ra. Nhiều khả năng là ông ta thấy mình không còn lựa chọn nào khác. Dù sao thì ông ta cũng đã bước qua chiếc cửa con ở cuối quầy và đi nhanh về phía cửa chính, sau khi đã vòng tránh cái xác. Clay tin rằng đây là lần đầu tiên anh được chứng kiến một sự vội vàng miễn cưỡng. Khi ra tới cửa, ông ta hết nhìn Clay lại nhìn Tom, rồi lại nhìn Clay. Cho dù có vẻ như vẫn không an tâm lắm với những gì nhìn thấy, ông ta lấy từ trong túi quần ra một chùm chìa khóa, tìm nhanh một chiếc chìa, rồi tra vào ổ khóa. Khi Tom nắm lấy tay đấm cửa, ông ta giơ lên giống như Clay đã giơ tay với cô gái có chiếc váy dính máu đang đứng ở phía sau họ. Rồi ông ta mở cửa ra.

“Vào đi,” ông ta nói. “Nhanh lên.” Và ông ta nhìn thấy cô gái đang đứng nhìn cách đó một đoạn. “Cô ta thì không

“Có cả cô ta,” Clay nói. “Vào nhanh đi, cưng.” Nhưng cô gái không nhúc nhích, và khi Clay bước một bước về phía cô ta, cô gái quay mình bỏ chạy, tà váy dài bay phần phật phía sau.