MALDEN - 1 -
Hàng nghìn người đứng trên cầu Mystic River để nhìn biển lửa đang thiêu trụi mọi thứ giữa khu vực Comm Ave và cảng Boston. Gió tây vẫn khô và ấm ngay cả sau khi mặt trời đã lặn, và những ngọn lửa réo ầm ầm làm mờ các vì sao. Mặt trăng đang mọc tròn vành vạnh, trông thật gớm ghiếc. Ðôi khi nó bị khói che khuất, nhưng rồi con mắt rồng ấy lại bơi ra, và ném xuống những tia sáng vàng vọt. Clay nghĩ đó là mặt trăng của một đêm kinh dị, nhưng anh không nói ra lời.
Không ai nói gì. Những người có mặt trên cầu chỉ đứng lặng nhìn cái thành phố mà họ vừa rời bỏ, nhìn những ngọn lửa lan đến các vila bên mép nước và bắt đầu nhấn chìm chúng. Lan rộng trên mặt nước là một hỗn hợp nhũng âm thanh báo động đủ loại – báo cháy là chủ yếu, kèm theo còi hú. Một giọng nói qua loa phóng thanh đang yêu cầu các công dân RA KHỎI PHỐ, trong khi một giọng nói khác lại yêu cầu họ CHẠY BỘ RA KHỎI THÀNH PHỐ BẰNG CÁC CON ĐƯỜNG HUYẾT MẠCH PHÍA TÂY VÀ PHÍA BẮC. Hai lời khuyên mâu thuẫn với nhau này được lặp đi lặp lại và hòa vào nhau. Một lúc sau, lời khuyên RA KHỎI PHỐ dừng lại. Năm phút sau đó, lời khuyên CHẠY BỘ RA KHỎI THÀNH PHỐ BẰNG CÁC CON ĐƯỜNG HUYẾT MẠcH PHÍA TÂY VÀ PHÍA BẮC cũng tắt ngấm. Lúc này chỉ còn tiếng réo của những ngọn lửa đang được gió tiếp sức, tiếng còi và chuông báo động, và những tiếng nổ giòn mà Clay cho rằng đó là do các cửa kính bị nổ trong hơi nóng khủng khiếp.
Anh băn khoăn không hiểu có bao nhiêu người bị kẹt trong biển lửa ấy. Bị kẹt giữa lửa và nước.
“Anh còn nhớ là đã băn khoăn không hiểu một thành phố hiện đại có thể cháy không?” Tom McCourt nói. Trong ánh lửa, khuôn mặt nhỏ thông minh của ông ta trông mệt mỏi và ốm yếu. Có một vệt tro ở bên má của ông ta. “Nhớ chứ hả?”
“Chú ơi, thôi đi nào,” Alice nói. Rõ ràng có bé rất kinh sợ, nhưng cũng giống như Tom, cô bé nói rất khẽ. Cứ như ở trong thư viện, Clay nghĩ. Rồi sau đó anh lại nghĩ, không phải – Trong nhà tang lễ. “Chúng ta đi được chưa? Bởi vì cháu không thể chịu được cảnh này.”
“Ừ, đi thôi,” Clay nói. “Nhà ông còn xa không, Tom?”
“Cách đây không đầy hai dặm,” ông ta nói. “Nhưng tôi e là không phải tất cả mọi thứ đều đã ở lại phía sau.” Lúc này họ đang nhìn theo hướng bắc, và ông ta chỉ về đằng trước và sang bên phải. Những ánh lửa bùng lên ở phía đó giống ánh sáng của natri cháy. Không thể là đèn đường, vì mọi ngọn đèn đường lúc này đều đã tắt, và ánh thì không làm bốc lên những cột khói.
Alice rên rỉ, rồi lấy tay bịt miệng mình như thể cô ta mong chờ có ai đó trong đám đông câm lặng đang đứng nhìn thành phố Boston chìm dần trong biển lửa quay sang trách mắng mình vi tội làm ồn.
“Đừng lo,” Tom nói bằng một giọng bình tĩnh một cách kỳ dị. “Chúng ta sẽ tới Maiden, và ở đó trông giống như Revere. Cứ nhìn hướng gió thì biết. Chắc Maiden vẫn còn an toàn.”
Thôi đi ông, Clay khẽ giục ông ta, nhưng ông ta vẫn tiếp tục lên tiếng.
“Ít nhất là trong lúc này.” ông ta nói thêm.