← Quay lại trang sách

- 7 -

Tom cúi xuống và chú mèo Rafe hay Rafer gì đó – đều là cách gọi thân thiện cho Rafael – nhảy lên tay ông ta, kêu gừ gừ rồi vươn cổ đánh hơi bộ ria được tỉa tót cẩn thận của

“Ừ, tao cũng nhớ mày lắm,” Tom nói. “Tha thứ hết, tin tao đi.” Ông ta bế con mèo qua chiếc cửa vòm, vừa đi vừa xoa đầu nó. Alice bước theo. Clay đi sau cùng. Anh đóng cửa lại và xoay nắm đấm cửa trước khi bước theo hai người kia.

“Đi theo tôi xuống bếp,” Tom nói khi họ đã vào trong nhà. Có mùi thơm thơm của những đồ nội thất được sơn bóng và mùi da thuộc, một thứ mùi khiến anh luôn hình dung tới những người đàn ông sống một cuộc sống bình lặng không cần đến phụ nữ. “Cửa thứ hai bên phải. Hãy bám sát vào nhau. Hành lang rất rộng, và trên sàn không có một thứ gì, nhưng ở cả hai bên đều có những chiếc bàn, đen như chiếc mũ của anh vậy. Tôi nghĩ là anh thấy điều đó.”

“Chắc chắn rồi.” Clay nói.

“Ha – ha.”

“Ông có đèn pin không?” Clay hỏi.

“Đèn pin và một chiếc đèn xách Coleman, hay hơn đèn pin nhiều, nhưng phải xuống bếp đã.”

Clay và Alice theo ông ta đi xuôi hành lang, Alice đi giữa hai người đàn ông. Clay có thể nghe thấy tiếng hơi thở nhanh của cô bé. Clay biết cô gái đang cố không để những âm thanh lạ trong bóng tối làm mình khiếp đảm, nhưng rõ ràng chuyện đó không phải là dễ. Chết tiệt, chính anh cũng cảm thấy rờn rợn. Không phân biệt được phương hướng. Chỉ cần một chút ánh sáng le lói là đủ, nhưng…”

Đầu gối anh va vào một trong những chiếc bàn mà Tom đã nhắc đến, và một cái gì đó kêu kèn kẹt như tiếng nghiến răng vang lên như đã chờ sẵn từ lâu. Clay cứng người vì tiếng va chạm, và vì tiếng hét của Alice, một tiếng hét cũng đã chờ để bật ra từ lâu. Cái tiếng nghiến răng kia đã dừng lại, nhưng hành lang có vẻ như dài thêm. “Thế nào, không sao chứ? Sợ, đúng không.”

Căn bếp cũng tối đen như hành lang, và Clay chỉ có một vài giây để nghĩ tới những thứ mà anh cảm thấy thiếu vắng lúc này,những thứ mà chắc là Tom còn cảm thấy thiếu vắng hơn anh: những con số và những dòng chữ sáng xanh trên mặt lò vi sóng, tiếng kêu o o của tủ lạnh, ánh sáng từ ngôi nhà bên cạnh hắt vào qua cửa sổ bếp và phản chiếu trên vòi nước bồn rửa bắt.

“Bàn đây rồi.” Tom nói. “Alice, chú sẽ cầm tay cháu. Đây là ghế, thấy chưa? Xin lỗi vì đã để mọi người phải chơi trò bịt mắt bắt dê này.”

“Không sao đâu ạ…” cô ta bắt đầu nói, và thình lình hét lên một tiếng nhỏ khiến Clay nhảy dựng lên. Tay anh đặt vào cán con dao bên hông (bây giờ anh đã xem nó là của mình) trước khi anh kịp nhận ra mình đã làm như vậy.

“Cái gì thế?” Tom hỏi thất thanh. “Cái gì thế?”

“Không có gì đâu ạ,” cô gái nói. “Chỉ là…không có gì. Con mèo. Đuôi của nó…quệt vào chân cháu.”

“Ồ, xin lỗi.”

“Ổn rồi ạ. Ngu xuẩn,” cô bé tự chửi mình khiến Clay cau mày trong bóng tối.

“Không,” anh nói. “Đừng rủa mình như thế, Alice. Hôm nay là một ngày làm việc nhiều căng thẳng mà.”

“Một ngày làm việc căng thẳng!” Alice nhắc lại lời anh rồi phá lên cười, một tiếng cười mà anh không mong muốn. Tiếng cười ấy khiến anh nhớ lại giọng nói của cô bé khi cô khen ngôi nhà của Tom. Anh nghĩ: Rồi cô sẽ bình tĩnh trở lại. Trong các bộ phim, những cô gái bị kích động mạnh thường được nhận một cú tát và sẽ tỉnh lại, nhưng ở trong phim bao giờ cũng có đủ ánh sáng để ta biết phải tát vào đâu.

Anh không cần phải tát cô bé, lắc cô bé, hay ôm chặt lấy cô bé, một giải pháp mà có thể là anh sẽ lựa chọn đầu tiên. Cô bé đã nghe thấy giọng nói của chính mình, có lẽ thế, và đã ghìm nó xuống: đầu tiên là một tiếng ọc tắc nghẹn, rồi một tiếng thở hắt ra, rồi im lặng.

“Ngồi xuống đi,” Tom nói. “Chắc là cháu mệt lắm rồi. Anh cũng vậy, Clay. Tôi sẽ đi kiếm chút ánh sáng.”

Clay sờ tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên chiếc bàn mà anh gần như không nhìn thấy, cho dù lúc này mắt anh đã hoàn toàn quen với bóng tối. Có một cái gì đó cọ nhẹ vào ống quần anh. Một tiếng meo nhỏ. Rafe

“Này, đoán xem là gì nào?” anh nói với cái bóng tối mờ của cô gái trước mặt mình khi tiếng bước chân của Tom lùi xa. “Lão già Rafer cũng vừa đá vào tôi đấy.” Thực sự thì nó không đá anh.

“Chúng ta phải tha thứ cho nó,” cô bé nói. “Nếu không có con mèo, Tom có lẽ lúc này cũng đã bị điên như những người kia. Và đó là một chuyện thật khủng khiếp.”

“Đúng vậy.”

“Cháu sợ lắm,” cô gái nói. “Chú có nghĩ là ngày mai mọi chuyện sẽ tốt hơn không, khi mặt trời lên ấy? Sẽ đỡ sợ hơn?”

“Chú không biết.”

“Chắc là chú đang lo phát ốm cho vợ và con trai.”

Clay thở dài và xoa mặt. “Điều tội tệ nhất là ta cố bám lấy những gì vô vọng. Chúng tôi ly thân, cháu biết đấy, và…” Anh dừng lại và lắc đầu. Chắc chắn là anh đã không nói tiếp nếu cô bé không nắm lấy tay anh. Ngón tay cô bé rắn chắc và mát lạnh. “Chúng tôi ly thân từ hồi mùa xuân. Chúng tôi vẫn sống trong cùng một thị trấn bé nhỏ, và mẹ chú nếu còn sống sẽ gọi đây là một cuộc hôn nhân cỏ dại. Vợ chú dạy ở trường tiểu học của thị trấn.”

Anh nghiêng người về phía trước, cố nhìn gương mặt cô bé trong bóng tối.

“Cháu có muốn nghe những chuyện vớ vẩn này không? Nếu chuyện này xảy ra một năm trước, Johnny lúc đó chắc chắn đang ở cùng cô ấy. Nhưng tháng Chín vừa rồi, thằng bé đã lên cấp hai, học ở trường cách nhà 5 dặm. Chú cứ cố hình dung xem liệu nó có nhà khi mọi chuyện tồi tệ này xảy ra không. Nó và các bạn đi xe buýt. Chú nghĩ chắc là nó đã về tới nhà. Và chú nghĩ chắc là nó tìm gặp mẹ nó ngay.”

Hoặc là lấy điện thoại từ trong cặp sách ra và gọi cho cô ấy! Con chuột cống kia gợi ý… và cắn sâu vào suy nghĩ của anh. Clay thấy mình xiết chặt những ngón tay của Alice và cố bắt con chuột ấy phải dừng lại. Nhưng anh không thể ngăn mồ hôi đừng túa ra từ mặt và cánh tay mình.

“Nhưng chú không biết.” cô gái nói.

“Không.”

“Bố cháu có một cửa hàng in ở Newton.” Alice nói. “Cháu nghĩ là sẽ không có chuyện gì xảy ra với bố. Bố là một người rất biết dựa vào chính mình, nhưng bố sẽ lo lắng về cháu. Cháu và… chú biết đấy, cháu và…”

Clay biết.

“Cháu không hiểu ông sẽ nấu bữa tối bằng các nào,” cô gái nói. “Cháu biết chuyện này thật là điên khùng, nhưng đúng là bố cháu chưa bao giờ biết đến chuyện nấu nướng.”

Clay định hỏi xem bố cô bé có dùng điện thoại di động hay không, và có một cái gì đó nói với anh rằng không nên. Thay vào đó, anh hỏi, “Bây giờ cháu thấy ổn rồi chứ?”

“Vâng,” cô bé nói và nhún vai. “Chuyện gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Cháu không thể thay đổi được.”

Anh nghĩ: Tôi ước cô đừng nói điều đó.

“Thằng bé nhà chú có một chiếc điện thoại, chú đã nói với cháu chuyện đó chưa nhỉ?” Giọng nói của anh nghe khàn khàn như tiếng kêu của một con quạ.

“Chú đã nói rồi. Trước khi chúng ta đi qua chiếc cầu.”

“Ừ, đúng thế.” Anh cắn chặt môi dưới. “Nhưng nó thường quên xạc pin. Có lẽ chú cũng đã nói về chuyện đó.”

“Vâng.”

“Chú không có cách nào để biết được.” Con chuột cống kia lúc này đã sổ lồng và đang vừa chạy vừa cắn tứ tung.

Lúc này cả hai tay cô bé nắm chặt lấy hai tay anh. Anh không muốn nhận sự an ủi của cô – anh cảm thấy rất khó thoát khỏi những suy nghĩ trong mình để chấpan ủi đó – nhưng anh đã làm được điều đó, và nghĩ rằng cô ta cần được có cơ hội để an ủi anh hơn là anh cần được an ủi. Họ cứ nắm chặt tay nhau như thế bên chiếc bàn ăn. Rồi Tom cũng trở lại từ hầm rượu với bốn chiếc đèn pin và một chiếc đèn xách vẫn còn để trong hộp.