- 9 -
Mười lăm phút sau Tom mới quay trở lại. Ông ta gạt Rafe ra khỏi ghế và cắn một miếng bánh to. “Cô bé đã ngủ,” ông ta nói. “Mặc một bộ quần áo ngủ của tôi trong lúc tôi chờ ngoài hành lang, rồi chúng tôi cùng vứt quần áo bẩn vào thùng rác. Tôi nghĩ cô bé ngủ ngay sau khi vừa đặt lưng xuống giường. Trút bỏ quần áo là việc cuối cùng. Tôi nghĩ thế.” Một khoảng dừng. “Đúng là mùi không thể chịu được.”
“Trong lúc ông không có ở đây,” Clay nói. “tôi đã đề cử Rafer làm tổng thống nước Mỹ. Nó được bầu bằng cách vỗ tay.”
“Tốt,” Tom nói. “Một lựa chọn khôn ngoan. Những ai bầu cho nó?”
“Hàng triệu người. Tất cả những ai chưa bị điên. Họ gửi phiếu bầu đến qua suy nghĩ.” Clay mở to mắt và gõ gõ vào thái dương. “Tôi có thể đọc thấy…”
Tom ngừng nhai, rồi lại tiếp tục…nhưng rất chậm. “Anh biết không,” ông ta nói, “trong những hoàn cảnh như thế này, đó không phải là chuyện đùa hoàn toàn.”
Clay thở dài, nhấp chút trà đá, và cố bắt mình ăn thêm một chút bánh. Anh tự nói với mình là phải xem nó như một thứ cao lương. “Không. Có lẽ không phải. Xin lỗi.”
Tom lắc cốc nước của mình trước khi uống. “Được rồi. Tôi đánh giá cao sự cố gắng của anh. Này, chiếc cặp của anh đâu?”
“Để ngoài cổng vòm. Tôi muốn cả hai tay được rảnh trong khi chúng ta thương lượng trong hành lang Thần chết của Tom McCourt.”
“Được rồi. Nghe này, Clay, tôi rất lấy làm tiếc về việc gia đình anh…”
“Chưa phải lấy làm tiếc vội,” Clay nói, giọng hơi gắt. “Vẫn chưa có gì để lấy làm tiếc cả.”
“… nhưng tôi thật sự rất vui đã tình cờ gặp được anh. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói.”
“Tôi cũng muốn cảm ơn ông,” Clay nói. “Tôi đánh giá cao sự tĩnh lặng của ngôi nhà này, một nơi rất tốt để ngủ qua đêm, và tôi tin rằng Alice cũng biết ơn ông vì điều đó.”
“Chừng nào Malden còn chưa phát nổ và cháy trụi quanh chúng ta.”
Clay gật đầu và hơi mỉm cười. “Chừng nào còn thế. Ông có vứt chiếc giầy ấy đi không?”
“Không. Cô bé đem chiếc giầy ấy đi ngủ cùng với mình giống như… tôi không biết có chính xác không, một con gấu bông. Ngày mai cô ấy sẽ khá hơn nếu tối nay cô ấy ngủ được.”
“Ông có thực sự tin là cô ấy sẽ ngủ ngon giấc không?”
“Không,” Tom nói. Nhưng nếu cô ấy giật mình tỉnh giấc và không ngủ được vì sợ hãi, tôi sẽ ở bên cạnh cô bé. Nằm cạnh, nếu như thế là đủ. Anh biết là tôi hoàn toàn an toàn đối với cô bé, đúng không?”
“Đúng.” Clay biết anh cũng an toàn đối với cô bé, nhưng anh hiểu Tom đang nói về điều gì. “Sáng mai tôi sẽ đi về hướng bắc ngay khi mặt trời lên. Nếu ông và Alice đi cùng tôi là tốt nhất.”
Tom suy nghĩ một lát rồi hỏi, “Còn bố cô bé thì sao?”
“Cô bé nói là ông ta, gì nhỉ, ‘rất biết dựa vào chính mình.’ Theo cô bé thì điều đáng lo ngại nhất là ông ta không biết nấu ăn. Theo tôi thì cô bé cũng không quá lo lắng về bố mình. Tất nhiên là chúng ta phải hỏi cô bé xem sao, nhưng tôi muốn đưa cô bé đi cùng, và tôi không muốn đi về hướng nam tới các thành phố công nghiệp.”
“Anh hoàn toàn không muốn đi về hướng nam.”
“Không.” Clay thừa nhận.
Anh nghĩ Tom muốn tranh luận về điểm này, nhưng ông ta lại hỏi, “Thế tối nay thì thế nào? Anh có nghĩ là chúng ta cần canh gác không?”
Cho đến lúc này Clay vẫn chưa nghĩ tới điều đó. Anh nói, “Tôi không biết điều đó cần thiết đến mức nào. Nếu một lũ điên kéo đến phố Salem với súng và đuốc trong tay, chúng ta có thể làm được gì?”
“Xuống hầm rượu?”
Clay nghĩ về chuyện đó. Xuống hầm rượu có vẻ như là lựa chọn cuối cùng đối với anh – hầm cố thủ - nhưng nếu có một đám đông những kẻ điên càn quét trên phố, gần như chắc chắn là họ sẽ bỏ qua những ngôi nhà vắng chủ. Vẫn còn tốt hơn là bị giết trong nhà bếp. Có thể là sau khi phải chứng kiến cảnh Alice bị hiếp dâm tập thể.
Không tới mức như thế đâu, anh nghĩ. Mình bị chìm trong những giả thiết rồi. Giữa đêm hôm thế này. Không đến mức thế đâu.
Trừ phi Boston bị cháy trụi. Các cửa hàng rượu bia bị cướp phá và đàn ông đánh nhau chí tử để cướp những két bia. Cũng đã gần đến mức như thế.
Trong khi đó, Tom ngồi quan sát anh và chờ anh quyết định… điều đó có nghĩa là ông ta đã đi đến quyết định. Rafer nhảy lên lòng ông ta. Tom bỏ chiếc bánh xuống và xoa đầu nó.
“Thế này đi,” Clay nói. “Nếu ông có vài chiếc chăn hay gối, tại sao tôi không ngủ ở cửa vòm ngoài kia? Rất kín, và còn tối hơn là ở ngoài phố. Có nghĩa là nếu có ai đó đi ngoài phố, tôi sẽ thấy họ trước khi họ thấy tôi. Đặc biết nếu đó là những người điên. Làm sao họ còn biết cách đi rón rén để qua mặt tôi?”
“Đúng thế, những người xông vào từ ngoài phố thì không thể qua mặt anh. Sợ là sợ những người xông vào từ phía sau. Đại lộ Lynn chỉ cách đây một toà nhà.”
Clay nhún vai, cố thể hiện rằng họ không thể chống cự với mọi chuyện – và có chống cự cũng không thể chắc chắn thành công hoàn toàn – trong hoàn cảnh như thế này.
“Được rồi, cứ thế đi,” Tom nói, sau khi đã cắn một miếng bánh và cho Rafer một mẩu thịt băm. “Nhưng anh có thể đánh thức tôi vào lúc ba giờ. Nếu lúc đó Alice vẫn chưa thức giấc, chắc chắn cô bé đang ngủ say.”
“Cứ để xem tình hình thế nào đã,” Clay nói. “Này, tôi nghĩ tôi đã có câu trả lời cho chuyện này, nhưng ông không có
“Không,” Tom nói. “Đến một chiếc gậy cũng không có.” Ông ta nhìn chiếc bánh của mình rồi đặt xuống bàn. Rồi ông ta ngước nhìn Clay bằng một ánh mắt buồn rầu. “Anh có nhớ viên cảnh sát nói gì trước khi anh ta bắn người đàn ông điên cạnh công viên không?”
Clay gật đầu. Này, ông anh, tình hình thế nào? Có chuyện gì xảy ra với ông anh vậy? Anh không thể quên.
“Tôi biết là không giống như trong phim,” Tom nói, “nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ sức mạnh khủng khiếp của nó, hoặc sự bất ngờ… và cái âm thanh của… phát ra từ…”
Bỗng ông ta nghiêng người về phía trước, một tay đưa lên miệng. Cử động ấy khiến con mèo giật mình nhảy xuống đất. Tom ợ lên ba tiếng, và Clay cứng người lại. Ông ta sắp nôn, và anh hy vọng là mình sẽ không nôn theo, nhưng anh không dám chắc. Anh biết lúc đó anh ta đứng quá gần, chỉ cách không đầy một bước chân. Bởi vì anh biết Tom sắp nói đến điều gì. Phát súng, và máu vãi khắp nền xi măng.
Không ai bị nôn. Tom đã kìm chế được và ngước nhìn lên bằng đôi mắt mọng nước. “Tôi xin lỗi,” ông ta nói. “Nhẽ ra không nên tới đó.”
“Ông không phải xin lỗi.”
“Tôi nghĩ nếu chúng ta quyết tâm vượt qua tất cả những gì ở phía trước, chúng ta cần phải biết cách kìm chế cảm xúc của mình. Tôi nghĩ những ai không làm được điều đó…” Ông ta dừng lại, rồi bắt đầu nói tiếp. “Tôi nghĩ những ai không làm được điều đó…” ông ta dừng lại lần thứ hai. Đến lần thứ ba ông ta có thể kết thúc. “Tôi nghĩ những ai không làm được điều đó thì sẽ chết.”
Họ nhìn nhau chằm chằm trong ánh sáng trắng của chiếc đèn Coleman.