← Quay lại trang sách

- 10 -

“Một khi đã ra khỏi thành phố, tôi không muốn trông thấy bất kỳ ai cầm súng nói. “Ban đầu tôi cũng không định nhìn, nhưng rồi tôi vẫn thấy rõ tất cả.”

“Anh hiểu tại sao, đúng không? Có lẽ trừ California, Massachusetts là bang có bộ luật nghiêm ngặt nhất về việc sử dụng súng.”

Clay nhớ lại là anh đã nhìn thấy những tấm biển đề những câu tương tự như thế ở đường biên giới của bang này mấy năm trước. Rồi sau đó những tấm biển ấy bị thay bằng những tấm biển khác nói rằng nếu anh bị phát hiện là đang lái xe trong tình trạng mất kiểm soát, anh sẽ phải ngồi tù.

Tom nói, “Nếu cảnh sát phát hiện thấy một khẩu súng ngắn giấu trong xe anh – trong ngăn để găng tay với giấy tờ đăng ký và bảo hiểm xe – họ sẽ cho anh ngồi tù có lẽ là 7 năm. Nếu bị tuýt còi và bị phát hiện thấy có một khẩu súng săn trong xe, dù là đang mùa săn, anh sẽ bị phạt 10 nghìn đôla 2 năm lao động công ích. “Ông ta cầm chiếc bánh lên, nhìn đi nhìn lại, rồi bỏ xuống. “Anh có thể sở hữu một khẩu súng và cất nó trong nhà nếu anh không phải là tội phạm, nhưng giấy phép để mang theo súng? Có thể anh có một Bố già O’Malley của Câu lạc bộ Các chú bé, nhưng chưa chắc anh đã kiếm được giấy phép.” “Không có súng thì một số người sẽ không phải chết oan, nhất là trong những thành phố.”

“Tôi hoàn toàn đồng ý với anh,” Tom nói. “Hai gã đánh nhau để tranh két bia ấy? Ơn Chúa là không ai trong bọn họ có một khẩu 38.”

Clay gật đầu.

Tom ngồi ngả ra ghế, khoanh tay trước bộ ngực lép kẹp của mình, và nhìn quanh. Cặp kính của ông ta lấp lánh. Quầng sáng của chiếc đèn Coleman quá nhỏ, dù rất sáng. “Dù vậy, ngay bây giờ, tôi cũng muốn có một khẩu súng ngắn. Cho dù đã phải chứng kiến cái cảnh tởm lợm kia. Và tôi sẽ tự xem mình là một người gìn giữ hòa bình.”

“Ông đã sống ở đây trong bao lâu, Tom?”

“Gần mười hai năm. Đủ lâu để chứng kiến Malden mở rộng tới Shitsvill. Chưa tới, nhưng rồi sẽ tới, anh bạn ạ.”

“Được rồi, vậy thì nghĩ về chuyện đó đi. Ai trong số hàng xóm của ông có thể có súng trong nhà?

Tom trả lời ngay. “Arnie Nickerson, bên kia phố, cách ba nhà. Có nhãn của NRA trên chiếc Camry của anh ta – cùng với một số đề can sọc vàng và một chiếc nhãn Bush – Cheney cũ…”

“Chưa chắc…”

“Và hai chiếc nhãn NRA trên chiếc xe tải nhỏ mà anh ta thường dùng trong những chuyến đi săn.”

“Và bây giờ chúng ta sẽ vui lòng tiếp nhận những khẩu súng săn của anh ta,” Clay nói. “Ngày mai, chúng ta sẽ đột nhập vào nhà của anh ta để tìm.”

Tom McCourt nhìn anh như thể đang nhìn một người điên. “Anh ta không phải là người bị mắc bệnh hoang tưởng như những dân quân ở Utah đâu – ý tôi là, anh ta đúng là người Texas đấy – và có một tấm biển báo hiệu cắm ở bãi cỏ trước nhà anh ta, viết rằng anh bạn có cảm thấy mình là người may mắn không, đồ ôn vật, và tôi chắc là anh biết chính sách của NRA về chuyện khi nào thì hội viên bị tước súng.”

“Tôi nghĩ đó là khi có ai đấy tò mò sờ vào những ngón tay lạnh như người chết của họ.”

“Chính thế.”

Clay hơi cúi người về phía trước để nói lên điều mà anh cảm thấy gần như là đã rõ ràng kể từ khi họ rẽ xuống dốc từ Lộ Một: Malden bây giờ chỉ còn là một thị trấn nát bét của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, một quốc gia giờ đã trở thành vô chủ, bị cắt đứt mạch sống, xin lỗi, làm ơn gọi lại sau. Phố Salem đã trở thành hoang phế. Anh cảm thấy điều đó khi họ đến gần… đúng vậy không nhỉ?

Không. Mình cảm thấy bị theo dõi.

Đúng vậy không nhỉ? Và cho dù đúng là anh đã cảm thấy như vậy, liệu anh có thể tin vào trực giác của mình nữa hay không, sau một ngày như thế này? Ngớ ngẩn thật.

“Này ông Tom. Một trong hai chúng ta sẽ vào nhà tay Nackleson ấy vào ngày mai, khi mặt trời đã lên.”

.Nickerson, không phải Nackleson, và tôi không cho rằng đó là một ý kiến hay, đặc biệt là khi chính mắt Swami McCourt này đã nhìn thấy anh ta quỳ bên cửa sổ phòng khách với một khẩu súng trường tự động mà anh ta để dành cho ngày tận thế. Có lẽ là ngày mai.”

“Chuyện đó để tôi,” Clay nói. “Và tôi sẽ không làm chuyện đó nếu trong đêm nay hoặc sáng ngày mai chúng ta nghe thấy có tiếng súng. Chắc chắn tôi sẽ không làm chuyện đó nếu tôi thấy có xác chết trên bãi cỏ trước nhà anh ta, dù có là vết thương do đạn gây nên hay không. Tôi cũng đã xem tất cả các hồi của vở kịch Tranh tối Tranh sáng – những hồi mô tả cảnh nền văn minh hóa thành một lớp nhựa mỏng.”

“Nếu thế, “ Tom nói bằng giọng buồn rầu. “Chẳng cần phải truy tố Idi Amin hay Pol Pot nữa.”

“Tôi sẽ giơ tay lên đầu. Bấm chuông cửa. Nếu có người trả lời, tôi sẽ nói là tôi chỉ muốn hỏi chuyện. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì? Anh ta sẽ bảo tôi cuốn xéo.”

“Không, điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là anh ta sẽ bắn chết anh ngay trước cửa nhà và để lại cho tôi một cô bé mồ côi.” Tom nói gay gắt. “Những cảnh trong Tranh tối Tranh sáng cũng chẳng là gì. Đừng quên những gì anh đã chứng kiến hôm nay. Những kẻ đã đánh nhau ở ga điện ngầm tại Boston.”

“Đó là… Tôi không biết đó là gì, nhưng họ là những người mất trí. Chắc chắn là như vậy. Tom”

“Thế còn người phụ nữ với cuốn Kinh thánh thì sao? Và hai người đàn ông tranh nhau két bia nữa? Họ đều mất trí à?”

Không, tất nhiên họ không phải là những kẻ mất trí, nhưng nếu có một khẩu súng trong căn nhà bên kia phố, anh vẫn muốn có nó. Và nếu có thể, anh muốn cả Tom và Alice mỗi người cùng có một khẩu.

“Tôi đang tính chuyện sẽ đi theo hướng bắc khoảng 100 dặm,” Clay nói. “Chúng ta có thể kiếm được một chiếc xe và đi bằng xe trên một vài quãng, nhưng chủ yếu là phải đi bộ. Ông có muốn đi như vậy mà chỉ có vũ khí là dao không? Tôi hỏi ông một cách nghiêm túc đấy, bởi vì một số người mà chúng ta gặp sẽ có súng. Chắc là ông hiểu điều đó.”” Tom nói. Ông ta đưa tay vuốt mái tóc được tỉa tót cẩn thận của mình, khiến nó rối bù lên vẻ khôi hài. “Và tôi biết có lẽ Arnie và Beth không có nhà. Họ nghiện vật dụng cũng giống như nghiện súng. Lúc nào cũng thấy anh ta mang theo đủ thứ vật dụng khi đi ngang qua tượng Dodge Ram Detroit của chính mình.”

“Thấy chưa? Cứ thế nhé.”

Tom thở dài. “Thôi được. Tùy thuộc vào việc sáng ngày mai mọi việc sẽ như thế nào. Nhất trí không?”

“Nhất trí.” Clay cầm chiếc bánh của mình lên. Lúc này anh cảm thấy hình như anh bắt đầu có vẻ thèm ăn.

“Bọn họ đi đâu?” Tom hỏi. “Những người mà anh gọi là điên điện thoại ấy. Bọn họ đi đâu?”

“Tôi không biết.”

“Để tôi nói cho anh biết là tôi đang nghĩ gì,” Tom nói. “Tôi nghĩ là bọn họ đã bò vào các ngôi nhà và các tòa nhà chung cư vào lúc hoàng hôn và đã chết hết rồi.”

Clay nhìn Tom bằng ánh mắt tỏ vẻ không tin phán đoán của ông ta.

“Hãy phân tích một chút và anh sẽ thấy là tôi nói đúng,” Tom nói. “Gần như chắc chắn đây là một hành động khủng bố, anh có nghĩ như vậy không?”

“Có vẻ như đó là một lời giải thích hợp lý, cho dù tôi không hiểu là tại sao một dạng tín hiệu nào đó lại có thể được lập trình để gây nên một chuyện như thế này.”

“Anh là nhà khoa học à?”

“Ông biết tôi không phải là nhà khoa học. Tôi là một họa sỹ vẽ tranh thiếu nhi.”

“Vì vậy khi chính phủ nói với anh rằng họ có thể điều khiển những quả bom thông minh chui qua cửa các boong – ke giữa sa mạc từ tàu sân bay cách đó hàng nghìn dặm, tất cả những gì anh có thể làm là nhìn vào những bức ảnh và chấp nhận rằng những công nghệ như vậy thực sự

“Liệu có bao giờ Tom Clancy nói dối không?” Clay hỏi, và không cười.

“Và nếu công nghệ đó tồn tại, tại sao không thừa nhận công nghệ này, ít nhất là trên lý thuyết?”

“Được rồi, quên chuyện ấy đi. Làm ơn hãy nói về những gì có vẻ thực tế hơn.”

“Vào khoảng ba giờ chiều nay, một tổ chức khủng bố, thậm chí có thể là một chính phủ thù địch, đã kích hoạt một dạng tín hiệu hay xung động gì đó. Lúc này chúng ta phải giả định rằng tín hiệu đó đã được truyền qua điện thoại di động trên khắp thế giới. Chúng ta hy vọng đó không phải là sự thực, nhưng chúng ta phải tính đến chuyện tồi tệ nhất.”

“Liệu chuyện đó đã kết thúc chưa?”

“Tôi không biết,” Tom nói. “Anh có muốn cầm một chiếc điện thoại di động lên và thử không?”

“Dễ nghe đấy,” Clay nói. “Con trai tôi hay nói là dễ nghe.” Ôi, Chúa ơi, làm sao để biết rằng lúc này nó vẫn còn cười nói.

“Nhưng nếu nhóm người này có thể truyền đi một tín hiệu khiến bất kỳ ai nghe thấy nó cũng bị mất trí,” Tom nói, “liệu có khả năng tín hiệu ấy cũng mang theo một chỉ dẫn khiến những nạn nhân tự sát sau năm giờ kể từ khi nhận được tín hiệu? Hoặc đơn giản là đi ngủ và ngừng thở vĩnh viễn?”

“Tôi nghĩ không thể có chuyện đó.”

“Thì tôi đâu có nghĩ là sẽ có ngày một người nào đó cầm dao lao về phía mình ngay cạnh Khách sạn Bốn mùa.” Tom nói. “Hay là Boston sẽ bị cháy trụi trong khi toàn bộ cư dân của thành phố trừ những người may mắn không sử dụng điện thoại di động – phải chạy nạn qua cầu Mystic.”

Ông ta nghiêng người về phía trước và nhìn Clay chằm chằm. Ông ta muốn tin vào điều này, Clay nghĩ. Đừng lãng phí thời gian để gạt bỏ ý nghĩ ấy ra khỏi đầu ông ta, bởi vì ông ta thực sự rất muốn t

“Dưới một góc độ nào đó, chuyện này cũng chẳng khác mấy với một cuộc tấn công khủng bố bằng vũ khí sinh học mà chính phủ đã luôn e ngại kể từ sau vụ Mười một tháng Chín,” ông ta nói. “Bằng điện thoại di động, một thiết bị phổ biến nhất hiện nay, ta có thể ngay lập tức biến đám đông dân chúng thành một đạo quân tình nguyện của mình – một đạo quân không hề biết sợ, theo đúng nghĩa đen, bởi vì đó là một đạo quân mất trí – và ta có thể phá tan toàn bộ cơ sở hạ tầng. Tối nay Vệ binh Quốc gia ở đâu nhỉ?”

“Iraq?” Clay nói. “Cũng có thể là ở Louisiana?”

Không giống một câu nói đùa, và Tom không cười. “Chẳng ở đâu cả. Làm sao anh có thể sử dụng một lực lượng mà giờ đây hoàn toàn lệ thuộc vào các mạng điện thoại di động, dù là trong những việc nhỏ nhất? Lại nói đến máy bay, chiếc cuối cùng mà tôi thấy chính là chiếc bị bốc cháy ở góc phố Charles và Beacon.” Ông ta dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Clay qua chiếc bàn, rồi lại tiếp tục. “Đó chính là những gì mà chúng đã làm… dù chúng là ai. Chúng nhìn chúng ta từ một chỗ nào đó là hang ổ của chúng, chúng cầu nguyện những vị thần của chúng, và chúng thấy gì?”

Clay lắc đầu, ngạc nhiên với đôi mắt đang lấp lánh sau cặp kính của ông ta. Gần giống như đôi mắt của một nhà hiền triết.

“Chúng thấy chúng ta đã xây lại tháp Ba – ben… và chỉ bằng những sợi tơ nhện. Và chỉ trong tích tắc, chúng đã giật đứt những sợi tơ nhện ấy, và tòa tháp của chúng ta sụp đổ. Chúng đã làm thế đấy, và ba chúng ta chỉ là ba con bọ thoát chết nhờ may mắn đã tránh được bước chân của quái vật khổng lồ. Chính chúng đã làm điều này, và anh nghĩ là chúng không thể mã hóa một tín hiệu để ra lệnh cho những người bị nhiễm ngủ vùi và tắt thở sau năm tiếng đồng hồ à? Có gì khác biệt so với trường hợp trước không? Không nhiều, đúng không?”

Clay nói, “Tôi muốn nói là đã đến lúc chúng ta phải đi ngủ một chút.”

Tom vẫn ngồi nguyên tại chỗ, hơi cúi mình xuống bàn, và nhìn Clay như thể ông ta không hiểu anh muốn nói gì. Rồi ông ta cười phá lên. “Đúng thế,” ông ta nói. “Đúng thế, đó mới là chuyện quan trọng, Tôi đã đi quá xa. Xin lỗi nhé.”

“Có” Clay nói. “Tôi hy vọng là ông đã nói đúng về việc những người điên giờ đã chết hết.” Anh dừng lại, rồi nói tiếp: “Ý tôi là… trừ thằng bé nhà tôi… Johnny – Gee…” Anh không thể nói hết câu. Một phần hoặc cũng có thể là chủ yếu vì nếu Johnny đã cố sử dụng điện thoại hồi chiều nay và nhận được một cú điện thoại giống như Yêu tinh Vàng và người phụ nữ mặc áo vét bên công viên Common, Clay không dám chắc là cậu con trai của anh vẫn còn sống.

Tom giơ một tay qua chiếc bàn và Clay cầm lấy bàn tay mềm mại với những ngón tay dài của ông ta. Anh nhìn thấy cảnh này như thể anh đã thoát xác, và khi nói, anh cảm thấy như người đang nói không phải là mình, cho dù anh vẫn thấy miệng mình cử động và những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má anh.

“Tôi lo cho thằng bé quá,” cái miệng của anh nói. “Tôi lo cho cả hai mẹ con, nhưng tôi vẫn lo cho thằng bé hơn.”

“Không sao đâu,” Tom nói, và Clay biết ông ta có ý tốt, nhưng những lời của ông ta vẫn làm tim anh đau nhói bởi vì anh biết đó là những gì mà ta sẽ nói khi chẳng còn biết nói gì. Giống như Rồi sẽ qua thôi hay Cậu bé đang ở nơi an toàn.