← Quay lại trang sách

- 11 -

Tiếng hét của Alice lôi Clay ra khỏi một giấc mơ rối rắm và nặng nề. Trong mơ, anh thấy mình đang ở giữa Lều Xổ Số tại Hội chợ Akron, một chú bé mới chỉ lên sáu tuổi – có thể còn bé hơn, nhưng chắc chắn là không lớn hơn – đang chui dưới một chiếc bàn dài nơi mẹ anh ngồi. Anh nhìn thấy một rừng chân phụ nữ và ngửi thấy mùi mạt cưa ngòn ngọt. Rồi tiếng người báo số trúng thưởng vang lên, “B-12, các bạn ơi, B12! Vitamin ánh sáng!”

Có một giây lát khi tiềm thức của anh cố kết nối với tiếng hét của cô bé vào trong giấc mơ ấy và biến nó thành tiếng còi trưa thứ Bảy, nhưng chỉ một giây lát. Clay đã cho phép mình đi ngủ ngoài cửa vòm sau một giờ canh chừng bởi vì anh tin rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra ở đó, ít nhất là trong đêm nay. Nhưng rõ ràng anh cũng tin chắc rằng Alice sẽ không thể ngủ ngon, bởi vì tiếng hét của Alice làm anh tỉnh như sáo sau cái giấy lát thoáng qua ấy. Chẳng cần phải mất thời gian, anh hiểu ngay đó là tiếng kêu gì và phát ra từ đâu. Vừa mới là một chú bé chui dưới gầm bàn trong quầy xổ số ở Ohio, Clay đã lăn ra khỏi chiếc ghế dài đặt dưới cửa vòm kín đáo với một chiếc chăn vẫn còn quấn quanh cẳng chân anh. Và ở một nơi nào đó trong ngôi nhà, Alice đang hét lên bằng một thứ âm thanh đủ để làm vỡ pha lê, như muốn giải phóng tất cả các nỗi kinh hoàng của buổi ban ngày, và những tiếng hét liên tiếp như muốn phủ nhận tất cả những gì đã diễn ra lúc ban ngày.

Clay cố rút chân ra khỏi chiếc chăn; ban đầu nó cứ quấn chặt lấy chân anh. Rồi anh thấy mình nhảy về phía cửa trong và kéo mạnh cánh cửa trong một trạng thái như kinh hoàng. Anh quay nhìn ra phố Salem, và ước rằng những ngọn đèn sẽ được bật lên dù anh biết điện đã bị cắt, và mong rằng có một ai đó – có thể là một người có súng, thích điện thoại di động như anh chàng Nickerson bên kia phố - sẽ bước ra đứng trên bãi cỏ nhà mình và hét toáng lên yêu cầu ai đó bắt cô bé đang la hét phải câm họng lại. Đừng bắt tôi phải sang bên đó! Arnie Nickerson sẽ la lên như vậy. Đừng bắt tôi phải sang bên đó và bắn chết con bé nhé!

Hoặc những tiếng la hét của cô bé sẽ kéo những kẻ điên tới như một ngọn đèn lôi kéo lũ thiêu thân. Tom có thể nghĩ là bọn họ đã chết, nhưng Clay chẳng mấy tin vào điều đó, cũng giống như anh chẳng mấy tin vào ông già Nôen.

Nhưng phố Salem – một dãy phố ở về phía tây của trung tâm thành phố và ở dưới một khu vực của Malden mà Tom gọi là Granada Highlands – vẫn tối đen, yên lặng và không một chuyển động. Thậm chí ánh lửa từ phía Revere dường như cũng đã tắt ngấm.

Cuối cùng thì Clay cũng gỡ được tấm chăn ra khỏi chân và bước vào trong nhà. Anh đứng dưới chân cầu thang nhìn lên bóng tối trước mặt. Anh có thể nghe thấy giọng của Tom, không phải những lời nói mà chỉ là giọng nói an ủi. Những tiếng la hét lạnh người của cô bé bắt đầu bị đứt quãng vì những tiếng thở dốc, rồi đến những tiếng nức nở và biến dần thành những lời nói. Clay nghe được mấy từ ác mộng. Giọng của Tom vẫn cất lên đều đều, với những câu nói dối để an ủi: mọi thứ đều ổn, rồi cô bé sẽ thấy, sáng hôm sau mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Clay có thể hình dung thấy cảnh họ đang ngồi cạnh nhau trên chiếc giường trong phòng dành cho khách, cả hai đều mặt pijama với những chữ viết tắt TM trên túi áo ngực. Anh có thể vẽ ra bức tranh ấy. Ý nghĩ đó gần như khiến anh mỉm cười.

Sau khi đã tin rằng cô bé sẽ không la hét nữa, anh quay trở lại cửa vòm. Ở đó hơi lạnh nhưng không phải là không dễ chịu sau khi anh đã cuộn mình vào trong chăn. Anh ngồiường kỷ, và quan sát những gì mà anh có thể thấy trên phố. Ở về bên trái, phía đông ngôi nhà của Tom, có một khu buôn bán. Anh nghĩ anh có thể trông thấy cột đèn giao thông đánh dấu lối vào khu quảng trường của thị trấn. Ở phía bên kia – là phía mà họ đã đi qua lúc ban ngày – còn một dãy dài những ngôi nhà. Tất cả vẫn chìm trong bóng đêm dày đặc.

“Mọi người đâu hết cả rồi?” anh thì thầm. “Một số đã đi về phía bắc hay phía nam, và đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Nhưng những người còn lại đã đi đâu?”

Không có tiếng trả lời từ ngoài phố. Chết tiệt, có lẽ là Tom đã nói đúng – những chiếc điện thoại di động gửi đến họ một mệnh lệnh làm họ mất trí vào lúc ba giờ chiều và làm họ tắt thở vào lúc tám giờ tối. Có vẻ như quá khó tin, nhưng anh nhớ là mình cũng đã cảm thấy như vậy về những chiếc đĩa CD có thể ghi được.

Sự câm lặng từ dãy phố trước mặt anh; sự câm lặng từ ngôi nhà sau lưng anh. Một lát sau, anh ngả người ra lưng ghế và nhắm mắt lại. Anh nghĩ anh có thể ngủ gật, nhưng ngờ rằng anh khó có thể thực sự ngủ lại. Tuy nhiên, cuối cùng thì anh đã thiếp đi, và lần này không có một giấc mơ nào. Một lần, ngay trước khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện, một con chó lai chạy tới trước cửa nhà Tom McCourt, nhìn anh trong lúc anh đang nằm ngáy trong chiếc vỏ kén bằng chăn của mình, rồi lại chạy đi. Nó chẳng có gì phải vội vã; thức ăn có đầy ở Malden vào buổi sáng hôm ấy, và có thể là trong nhiều buổi sáng tiếp theo.