← Quay lại trang sách

- 12 -

“Clay. Dậy đi.”

Một bàn tay lay anh dậy. Clay mở mắt và trông thấy Tom đang cúi xuống phía anh. Ông ta mặc chiếc quần bò màu xanh và áo sơ mi màu xám. Chiếc cửa vòm được chiếu sáng bởi một thứ ánh sáng xanh nhạt. Clay liếc nhìn đồng hồ đeo tay trong lúc bỏ chân xuống khỏi ghế. Sáu giờ hai mươi phút.

“Anh cần phải xem thứ này,” Tom nói. Trông ông ta tái nhợt, đầy vẻ lo lắng, và hai bên ria mép của ông ta có vẻ như bạc thêm. Một bên đuôi áo tuột ra ngoài, và tóc gáy ông ta dường như dựng

Clay nhìn ra phố Salem. Anh trông thấy một con chó chạy qua mấy chiếc xe chết máy cách đó một nửa tòa nhà về phía tây, miệng nó ngậm một cái gì đó. Ngoài ra chẳng còn bất kỳ chuyển động nào trên phố. Anh ngửi thấy mùi khét trong không khí và đoán rằng cái mùi ấy bay đến từ Boston hoặc từ Revere. Có thể là từ cả hai nơi ấy, nhưng cũng may là gió đã lặng. Anh quay sang nhìn Tom.

“Không phải ở đây,” Tom nói. Ông ta hạ giọng. “Ở đằng sau kia. Tôi trông thấy khi vào bếp để pha cà phê trước khi nhớ ra rằng cà phê đã hết, ít nhất là trong lúc này. Có thể là chẳng có gì, nhưng… anh bạn, tôi không thích chuyện ấy.”

“Alice vẫn đang ngủ chứ?” Clay dò tìm đôi tất trong chăn.

“Ừ, và như thế là tốt. Cần gì giầy với tất, có phải là đi ăn tối ở khách sạn Ritz đâu. Đi nào.”

Anh đi theo Tom dọc hành lang xuống bếp. Trên mặt bàn có một cốc trà đá đã bị uống vơi một nửa.

Tom nói, “Tôi không thể bắt đầu một ngày mới mà không có chút cà phê vào bụng, anh biết đấy? Vì vậy tôi rót cho mình một cốc cái thứ ấy – tiện đây anh cũng tự rót cho mình một ít đi, vẫn còn ngon và mát đấy – và tôi kéo tấm rèm che chiếc cửa sổ phía trên bồn rửa bát để nhìn ra ngoài vườn. Chẳng có lý do gì đặc biệt, chỉ là muốn thấy mình còn gắn với thế giới bên ngoài. Và tôi thấy… nhưng anh tự nhìn đi.”

Clay hé nhìn qua chiếc cửa sổ phía trên bồn rửa bát. Có một chiếc sân lát gạch sạch sẽ phía sau ngôi nhà. Trên nền sân có một chiếc bếp ga. Qua chiếc sân là mảnh vườn, một nửa trồng cây, một nửa để mặc cho cỏ dại mọc. Phía sau mảnh vườn là hàng rào cao có một chiếc cổng. Chiếc cổng lúc này mở toang. Chốt cửa chắc chắn đã bị đập gãy, bởi vì lúc này nó đang mắc ở đó, trông giống như một cánh tay gãy. Một người đàn ông ngồi phía sau chiếc xe cút kít trong vườn, loại xe chủ yếu dùng để trang trí. Anh ta đang móc ruột một quả bí ngô để ăn lớp cùi và phì hạt ra ngoài. Anh ta mặc bộ quần áo của thợ cơ khí và đội một chiếc mũ lưỡi trai nhờn mỡ có chữ B đã mờ trên đó. Bên phía ngực áo trái có chữ George màu đỏ đã mờ. Clay có thể nghe thấy tiếng anh ta nhai bí ngô sồn sột.

“Chó chết,” Clay hạ giọng nói. “Đó là một trong những k mất trí.”

“Đúng thế. Và đã có một tên thì chẳng có lý gì lại không có một tên nữa.”

“Hắn đã phá cửa để vào à?”

“Chắc chắn là thế,” Tom nói. “Tôi không thấy tận mắt, nhưng hôm qua trước khi ra khoiả nhà, tôi đã khóa chiếc cửa ấy lại. Tôi không thân lắm với tay Scottoni sống ở phía bên kia.” Ông ta dừng lại, rồi lại tiếp tục bằng một giọng hạ thấp đến mức Clay phải cúi xuống mới có thể nghe được. “Anh có biết không, tôi quen thằng cha kia. Gã làm ở Texaco của Sonny, ngay trong trung tâm. Đó là trạm xăng duy nhất trong thị trấn vẫn còn nhận công việc sửa chữa. Cho đến hôm qua. Gã đã thay vòi dẫn cho tôi một lần. Kể cho tôi nghe chuyện gã và anh trai đã tới sân vận động Yankee hồi năm ngoái, được xem Curt Schilling đánh bại Big Unit. Có vẻ là một anh chàng khá dễ chịu. Trông kìa! Ngồi giữa vườn nhà tôi ăn bí ngô!”

“Có chuyện gì vậy?” Alice lên tiếng phía sau họ.

Tom quay lại, vẻ mặt ông ta có vẻ khổ sở. “Cháu không nên thấy cảnh này,” ông ta nói.

“Chẳng có ích gì đâu,” Clay nói. “Cô bé cần phải trông thấy.”

Anh mỉm cười với Alice, và cũng không quá khó để cười. Không có những chữ cái lồng nhau trên túi chiếc áo pijama mà Tom cho cô bé mượn, nhưng đúng là nó có màu xanh dương như anh đã hình dung, và cô bé trông thực sự xinh đẹp trong bộ quần áo ngủ đó, với đôi chân trần và ống quần cuộn lên bắp chân cùng mái tóc rối. Cho dù gặp ác mộng, trông cô bé có vẻ đã khá hơn nhiều. Clay biết anh và Tom trông cũng đã khá hơn.

“Đó không phải là một chiếc xe bị đậm, hay một cái gì đó giống thế,” anh nói. “Chỉ là một người đàn ông đang ăn bí ngô trong vườn nhà Tom.”

Cô bé đứng giữa hai người bọn họ, đặt tay lên thành bồn rửa bát và kiễng chân lên để nhìn ra ngoài. Cánh tay cô bé chạm vào tay anh, và anh có thể cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ làn da cô bé. Cô bé nhìn một lúc lâu, rồi quay sang Tom.

“Chú nói là họ đã tự sát hết rồi mà.” Cô bé nói, và Clayiết là cô bé đang cáo buộc hay đang đùa cợt. Có lẽ cô bé chưa thể nhận thức được mọi chuyện, anh nghĩ.

“Chú đâu có dám chắc.” Tom phân bua.

“Chú nói bằng một giọng đoan chắc mà.” Cô bé lại nhìn ra ngoài. Clay nghĩ ít nhất thì cô bé cũng không phát hoảng. Thực tế thì anh thấy cô bé có vẻ khá điềm tĩnh, thậm chí còn hơi khôi hài trong bộ quần áo như của hề Sác lô. “Này… chú?”

“Gì thế?” cả Clay và Tom củng lên tiếng.

“Hãy nhìn chiếc xe cút kít mà xem. Nhìn bánh xe ấy.”

Clay đã thấy điều mà cô bé muốn nói – một đống vỏ, cùi, và hạt bí ngô.

“Anh ta đập quả bí ngô vào bánh xe để móc ruột bên trong,” Alice nói. “Cháu đoán anh ta là một người trong bọn họ…”

“Ừ, một người trong bọn họ, đúng thế.” Clay nói. Người đàn ông trong vườn ngồi dạng chân, khiến anh có thể nhận thấy là gã đã quên những gì mà mẹ gã dặn từ khi gã còn bé là không được bậy ra quần.

“… nhưng anh ta sử dụng chiếc bánh xe làm công cụ. Người mất trí sao lại biết làm như vậy?”

“Một người trong bọn họ hôm qua cũng đã dùng dao,” Tom nói. “Và còn có một gã vung vẩy hai cái cần ăng ten.”

“Đúng thế, nhưng… chuyện này vẫn có cái gì đó khang khác.”

“Có vẻ hiền lành hơn, cháu muốn nói thế à?” Tom lại liếc nhìn kẻ đột nhập trong vườn nhà mình. “Chú sẽ không bao giờ bước ra ngoài đó để kiểm tra xem cháu nói có đúng không.”

“Không, không phải thế. Cháu không muốn nói là hiền lành. Cháu không biết giải thích thế nào.”

Clay nghĩ anh hiểu cô bé đang muốn nói điều gì. Sự hung hãn của những kẻ mất trí đã chứng kiến ngày hôm qua là một cái gì đó mù quáng chỉ biết lao thẳng về phía trước, một cái gì đó theo kiểu bất - cứ - thứ - gì - có - trong - tay. Đúng thế, đã có một doanh nhân cầm dao và một thanh niên lực lưỡng vừa chạy vừa vung gậy, nhưng cũng có một người đàn ông trong công viên đã cắn đứt tai của một con chó bằng đôi hàm răng của mình. Yêu tinh Vàng cũng sử dụng hàm răng của cô ta. Điều này có vẻ rất khác biệt, không phải bởi vì chuyện ăn uống khác với chuyện giết chóc. Nhưng cũng giống như Alice, Clay không thể diễn tả cảm giác của anh về sự khác biệt này thành lời.

“Ôi, Chúa ơi.” Alice nói.

Một người phụ nữ chạc bốn mươi tuổi mặc một bộ vét màu xám bẩn thỉu và một người đàn ông cao tuổi mặc chiếc quần soóc và áo phông thể thao có dòng chữ Sức Mạnh Xám in trước ngực bước qua chiếc cửa hậu đang mở toang. Người phụ nữ Công Sở mặc một chiếc áo cánh màu xanh đã bị rách tả tơi để lộ cả chiếc xu chiêng màu xanh nhạt bên trong. Người đàn ông cao tuổi đi khập khiễng, hai khuỷu tay khuỳnh ra như cánh ngỗng để giữ thăng bằng. Cẳng chân trái gầy nhẳng của ông ta bám đầy bùn, và chân trái của ông ta đã bị mất giầy. Những gì còn lại là một chiếc tất thể thao dính đầy bùn và máu bám trên mắt cá chân trái của ông ta. Mái tóc bạc của ông già rủ xuống khuôn mặt vô hồn trông giống như một chiếc mũ trùm đầu. Người phụ nữ Công Sở lặp đi lặp lại một tiếng kêu nghe giống như “Bùm! Bùm!” trong khi quay mặt nhìn quanh mảnh vườn. Bà ta nhìn George Người Ăn Bí Ngô như thể anh ta không hề tồn tại, rồi bước qua chỗ anh ta về phía những quả dưa chuột còn lại. Bà ta quỳ xuống, giật một quả trên giàn và bắt đầu nhai nghiến ngấu. Ông già Sức Mạnh Xám đi về phía cuối vườn rồi cứ đứng đó như một con rô bốt hết pin. Ông ta đeo một cặp kính nhỏ mạ vàng, loại kính dùng để đọc sách. Cặp kính của ông ta lấp lánh dưới ánh sáng ban mai. Clay nghĩ trước khi trở nên ngu độn như thế này, ông ta đã từng là một người rất thông minh.

Ba người trong căn bếp đứng sát lại bên nhau, cùng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, và hầu như nín thở.

Cái nhìn của ông già dừng lại trên người George, kẻ lúc này vừa ném một miếng vỏ bí ngô đi, rồi cầm một miếng bí ngô khác lên và lại tiếp tục bữa sáng của mình. Không những không có thái độ hung hãn đối với những người mới tới, anh ta dường như không để ý đến họ.

Ông già tập tễnh đi về phía anh ta, cúi xuống, và bắt đầu giật một quả bí ngô to bằng quả bóng đá. Ông ta chỉ cách George khoảng một bước chân. Clay nhớ tới c đánh lộn ở bên ngoài ga điện ngầm; anh nín thở và chờ đợi.

Anh cảm thấy Alice nắm chặt lấy tay mình. Tất cả những hơi ấm mà giấc ngủ đem lại đã biến mất khỏi tay cô bé. “Ông ta sẽ làm gì?” cô bé thì thầm hỏi.

Clay chỉ biết lắc đầu.

Ông già tìm cách cắn quả bí ngô, nhưng điều đó chỉ làm ông ta bị trớt mũi. Cảnh ấy đáng ra rất tức cười, nhưng trong hoàn cảnh này nó chẳng tức cười một chút nào. Kính của ông ta bị rơi xuống và ông ta lại đeo lên. Đó là một cử chỉ bình thường tới mức trong một giấy lát thoáng qua Clay cảm thấy hình như chính anh mới là người mất trí.

“Bùm!” người phụ nữ mặc chiếc áo cánh rách kêu lên, và ném quả dưa chuột đang ăn dở đi. Bà ta đã phát hiện thấy mấy quả cà chua cuối mùa và bắt đầu bò về phía đó, mái tóc rủ xuống che kín cả khuôn mặt. Đũng quần bà ta dính đầy bùn đất.

Ông già lúc này đã nhìn thấy chiếc xe cút kít trang trí. Ông ta vác quả bí ngô lại đó, và rồi dường như nhìn thấy George, ông ta ngồi xuống bên cạnh chiếc xe. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Người Ăn Bí Ngô chằm chằm. George giơ tay chỉ chiếc xe cút kít, một cử chỉ mà Clay đã trông thấy hàng nghìn lần,

“Nếu tôi đoán nhầm thì tôi xin đi bằng đầu,” Tom thì thầm.

Ông già quỳ xuống, một cử động rõ ràng khiến ông ta rất đau. Ông ta nhăn mặt, ngửa khuôn mặt nhăn nheo lên trời, và kêu lên một tiếng phì phì. Rồi ông ta nâng quả bí ngô lên. Ông ta nhìn kỹ chiếc bánh xe rồi đập mạnh quả bí ngô xuống khiến nó vỡ đôi. Những gì sau đó diễn ra rất nhanh. George đặt miếng bí ngô đã ăn gần hết của mình vào lòng, nhoài người về phía trước túm chặt lấy đầu của ông già bằng đôi tay to bè của mình, rồi vặn mạnh. Dù đang đứng ở sau cửa sổ, ba người bọn họ vẫn nghe thấy tiếng cổ ông già bị gẫy đánh rắc một cái. Mái tóc dài của ông ta bay bay. Cặp kính nhỏ của ông ta đã biến mất dưới đám củ cải đường. Thân người ông ta dúm lại, rồi duỗi ra. George buông tay ra. Alice bắt đầu hét lên và Tom phải lấy tay bịt miệng cô bé lại. Mắt cô bé lồi ra vì sợ. Bên ngoài vườn, George cầm một miếng bí ngô tươi mới lên và bắt đầu ăn như không có chuyện gì xảy ra.

Người phụ nữ mặc chiếc áo cánh rách nát một cách thờ ơ rồi hái một quả cà chua và cắn một miếng. Nước cà chua đỏ ối chảy trên cằm và bắt đầu rơi xuống chiếc cổ bám đầy bụi bẩn của bà ta. Bà ta và George ngồi đó trong khu vườn phía sau nhà Tom McCourt, ăn hoa quả, và không hiểu sao Clay nhớ tới một trong những bức tranh ưa thích nhất của mình: Vương quốc Thái bình.

Anh không nhận ra rằng anh đã nói tên bức tranh ấy thành lời cho đến khi Tom nhìn anh bằng một cái nhìn trống vắng và nói: “Còn đâu nữa.”