← Quay lại trang sách

- 14 -

“Họ giống như những con chim,” Alice nói. Cô bé lau nước mắt trên má bằng lòng bàn tay mình. “Một đàn chim.”

Ngay lập tức, Clay hiểu những gì Alice muốn nói, và vòng tay ôm chặt lấy cô bé. Cô bé đã nói đúng ý nghĩ đầu tiên của anh khi anh trông thấy George Thợ Cơ Khí đi theo người ph thay vì giết chết bà ta như anh ta đã làm với ông già. Cả hai người bọn họ dường như có một thỏa thuận ngầm nào đó.

“Tôi không hiểu.” Tom nói.

“Chắc là chú không xem bộ phim Cuộc điều hành của chim cánh cụt.” Alice nói.

“Đúng thế,” Tom nói. “Khi chú muốn thấy ai đó đi lạch bạch trong bộ quần áo ximốckinh, chú sẽ tới một tiệm ăn của Pháp.”

“Nhưng ông không nhận ra đặc tính của lũ chim à, đặc biệt là vào mùa xuân và mùa thu?” Clay hỏi. “Chắc hẳn là ông đã từng thấy. Tất cả bọn chúng đều đậu trên cùng một thân cây hoặc dọc theo một đường dây điện thoại…”

“Đôi khi nhiều tới mức làm đường dây võng xuống,” Alice nói. “Rồi tất cả cùng bay đi. Bố cháu nói chắc chắn chúng có một con đầu đàn, nhưng ông Sullivan trong cuốn Khoa học Trái đất – hồi cháu học ở cấp hai – nói rằng đó là một cái gì đó giống như đầu óc bầy đàn, giống như lũ kiến hay lũ ong bò ra khỏi tổ cùng một lúc.”

“Cả đàn cùng bay sang phải hay bay sang trái cùng một lúc, và không có một con chim nào va vào nhau.” Clay nói. “Đôi khi cả bầu trời tối đen lại vì lũ chim và tiếng kêu của chúng đủ để làm ông hóa điên.” Anh dừng lại. “Ít nhất thì đó là vùng quê nơi tôi sống.” Anh dừng lại một lần nữa. “Tom, ông có… ông có nhận ra ai trong số họ không?”

“Một vài người. Có ông Potowami ở cửa hàng bánh mỳ,” ông ta vừa nói vừa đưa tay chỉ người đàn ông Ấn Độ đang nghiến răng và đung đưa quai hàm. “Người phụ nữ trẻ xinh xắn kia… tôi biết cô ta làm trong ngân hàng. Và anh có nhớ tôi đã nhắc tới Scottoni, người đàn ông sống ở phía đằng sau nhà tôi không?”

Clay gật đầu.

Lúc này trông Tom rất nhợt nhạt. Ông ta đưa tay chỉ người phụ nữ mang bầu chỉ mặc một chiếc áo bờ lu dính máu dài đến đùi. Những lọn tóc vàng rủ xuống má cô ta, và một chiếc khuyên sáng lấp lánh trên mũi cô ta. “Đó là con dâu của ông ta,” Tom nói. “Judy. Cô ta rất tốt với tôi.” Tom nói thêm bằng một giọng khô khan: “Điều đó làm tôi đau lòng

Từ phía trung tâm thành phố vang lên một tiếng súng ngắn. Alice hét lên, nhưng lần này Tom không phải bịt miệng cô bé, chính cô bé đã tự làm điều đó. Không một kẻ nào ngoài phố liếc nhìn vào chỗ họ đang đứng. Và tiếng súng cũng chẳng khiến họ để tâm. Họ cứ thế bước theo nhau, không nhanh hơn mà cũng chẳng chậm hơn. Clay chờ một tiếng súng nữa. Thay vào đó là một tiếng hét, chỉ độc một tiếng, như thể nó đã bị chặn lại giữa chừng.

Ba người đứng ngay sau cửa vòm vẫn tiếp tục quan sát, không ai nói gì. Tất cả những người ngoài phố đều đi về hướng đông, và cho dù họ không có một đội hình vuông vắn, rõ ràng là trong đội ngũ của họ có một trật tự nào đó tồn tại. Clay nhận thấy điều đó được thể hiện rõ nét không phải bằng những cử chỉ giật cục, những tiếng kêu vô nghĩa, những bước đi tập tễnh của bọn họ, mà là bằng dòng chuyển động câm lặng nhưng rất có trật tự của họ trên phố. Họ khiến anh nhớ tới những bộ phim về Chiến tranh thế giới lần thứ hai mà anh đã từng xem, trong đó từng đợt máy bay ném bom bay ngang qua bầu trời. Anh đếm đến con số hai trăm năm mươi thì dừng lại vì không đủ sức đếm tiếp. Đàn ông, đàn bà, thanh niên mới lớn. Cũng có một số trẻ em trong độ tuổi của Johnny. Ít trẻ em hơn người già, và anh chỉ trông thấy một vài đứa trẻ dưới mười tuổi. Anh không muốn nghĩ tới những chuyện chắc chắn đã xảy ra với những đứa bé không có ai chăm sóc sau khi xuất hiện XUNG ĐỘNG.

Hoặc những đứa bé được những người sử dụng điện thoại di động chăm sóc.

Với những đứa trẻ có ánh mắt vô hồn mà anh đang nhìn thấy, Clay băn khoăn không hiểu bao nhiêu đứa trong số chúng đã đòi cha mẹ mua cho mình những chiếc điện thoại di động có tiếng chuông đặc biệt vào hồi năm ngoái, giống như Johnny.

“Đầu óc bầy đàn,” Tom nói khô khan. “Cháu có thực sự tin điều đó không?”

“Cháu tin là thế,” Alice nói. “Bởi vì… cũng giống như… họ có những suy nghĩ riêng không?”

“Cô bé nói đúng.” Clay nói.

Bầy chim di cư (một khi đã nhìn thấy cảnh ấy, ta không thể nghĩ khác) thưa dần nhưng không dừng lại, dù đã nửa tiếng trôi qua; có ba người đàn ông đi sát bên nhau – một người mặc áo sơ mi cộc một người mặc những gì còn sót lại của một bộ complê, một người có phần dưới của khuôn mặt dính bê bết máu khô – rồi đến hai người đàn ông và một người phụ nữ đi thành hàng như trong vũ điệu uốn khúc, rồi đến một người phụ nữ trung niên trông giống một thủ thư (nếu bỏ qua hình ảnh một bên vú bị lộ ra của bà ta lúc lắc theo nhịp bước) đi song song với một cô gái cao kều có thể là một quản thư. Đội hình ấy có thể bị ngắt quãng một lát, rồi hàng chục người nữa lại kéo qua, như đang tạo thành một hình vuông rỗng, giống như một đơn vị chiến đấu trong các trận đánh của Napoleon. Từ phía xa, Clay bắt đầu nghe thấy âm thanh của chiến tranh – tiếng súng trường và súng ngắn, và cả tiếng gầm dài của một khẩu súng tự động có cỡ nòng lớn (có lẽ là từ phía khu Melford cạnh đó hoặc cũng có thể là ngay tại khu Malden này). Đồng thời có thêm những tiếng la hét. Phần đa là từ phía xa, nhưng Clay biết chắc những tiếng kêu ấy có nghĩa là gì.

Vẫn còn những người tỉnh táo quanh khu vực này, khá nhiều, và một số đã kiếm được súng.Có nhiều khả năng những người đó đang đóng cửa cố thủ trong nhà. Tuy nhiên, những người khác đã không được may mắn như vậy; họ đã không ở nơi trú ẩn khi mặt trời lên và đội quân những kẻ mất trí túa ra đường. Anh nhớ lại cảnh George Thợ Cơ Khí túm lấy đầu ông già bằng đôi tay to bè, tiếng xương cổ của ông già gẫy đánh rắc một tiếng, và đôi kính lãi văng vào đám củ cải đường và nằm lại. Mãi mãi nằm lại.

“Cháu nghĩ cháu muốn vào phòng khách và ngồi nghỉ một lát,” Alice nói. “Cháu không muốn trông thấy bọn họ nữa, cũng không muốn nghe nữa. Cháu phát ốm mất.”

“Ừ phải,” Clay nói. “Tom, tại sao ông không…?”

“Không,” Tom nói. “Anh đi với Alice đi. Tôi sẽ ở đây và quan sát một lúc nữa. Tôi nghĩ phải có người canh gác chứ, đúng không?”

Clay gật đầu. Ông ta nói đúng.

“Vậy thì khoảng một giờ nữa anh hãy gọi tôi. Chúng ta sẽ thay phiên nhau.”

“Được rồi. Cứ thế đi.”

Khi họ vừa bắt đầu đi dọc hành lang, với một cánh tay Clay quàng trên tay Alice, Tom nói:” Còn một điều nữa.

Họ quay lại nhìn ông ta.

“Tôi nghĩ hôm nay chúng ta phải cố mà nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt. Nếu chúng ta vẫn còn có ý định đi về phương bắc, có thế thôi.”

Clay nhìn kỹ Tom để xem đầu óc ông ta có còn bình thường hay không. Có vẻ như ông ta vẫn bình thường, nhưng…

“Ông có trông thấy những gì đang diễn ra ở ngoài kia không?” anh nói. “Có nghe thấy tiếng súng không? Tiếng…” anh không muốn nói là tiếng la hét khi có mặt Alice ở đó, cho dù đã quá muộn để có thể bảo vệ trí óc non nớt và nhạy cảm của cô bé. “_Tiếng người kêu?”

“Tất nhiên,” Tom nói. “Nhưng lũ trộm hoa quả kia đã lẻn vào từ tối hôm qua, đúng không?” Trong một giây lát, cả Clay lẫn Alice không ai động đậy. Rồi Alice bắt đầu vỗ tay khe khẽ. Và Clay bắt đầu mỉm cười. Một nụ cười cứng đờ và xa lạ, và niềm hy vọng đi cùng với nó cũng gần giống như một nỗi đau.

“Tom, ông đúng là một thiên tài,” anh nói.

Tom không đáp lại nụ cười. “Đừng có dựa dẫm vào đó,” ông ta nói. “Tôi chưa bao giờ vượt quá một nghìn điểm trong các kỳ thi SAT.”