- 20 -
“Không,” Alice nói. Cô bé ợ lên một tiếng. “Không. Không, cháu không thể.” Lại một tiếng ợ to hơn. Rồi: “Cháu sắp nôn mất. Cháu xin lỗi.”
Cô bé chạy vào góc tối trong căn phòng khách của nhà Nickerson, nơi ánh sáng của chiếc đèn Coleman không rọi tới, liền kề căn bếp thông ra một chiếc cửa vòm rộng. Clay nghe thấy tiếng cô bé ngã khuỵu xuống thảm, rồi lại có những tiếng ợ. Một khoảng dừng, một tiếng thở dốc, và cô bé bắt đầu nôn. Anh cảm thấy gần như nhẹ nhõm.
“Chúa ơi,” Tom nói. Ông ta há miệng thở dốc và lần này nói bằng giọng run run nghe như gần giống tiếng hú. “Chúa ơi!”
“Tom,” Clay nói. Anh thấy người đàn ông bé nhỏ bên cạnh mình đang run lẩy bẩy và hiểu rằng ông ta sắp ngất đi. Cũng dễ hiểu. Những cái xác kia đã từng là hàng xóm của ông ta.
“Tom!” Anh bước tới giữa Tom và hai cái xác trên nền bếp, giữa Tom và những vết máu tung tóe trên sàn, lúc này đã đen như mực dưới ánh sáng trắng của chiếc đèn Coleman. Anh vỗ nhẹ vào má Tom bằng bàn tay không cầm đèn. “Đừng có ngất đi đấy!” Và khi anh thấy Tom đã đứng vững, anh hạ thấp giọng nói, “Đi vào căn phòng kia và chăm sóc Alice. Tôi sẽ vào trong bếp.”
“Tại sao anh lại phải vào trong đó?” Tom hỏi. “Đó là Beth Nickerson…” Ông ta nuốt khan. Rõ ràng là cổ họng ông đã bị tắc nghẹn. “Mặt Beth đã bị vỡ nát, nhưng tôi vẫn nhận ra chiếc áo màu xanh với những bông tuyết màu trắng thêu trên đó. Và nằm trên nền nhà kia là Heidi, con gái của họ. Tôi nhận ra cô bé, cho dù…” Ông ta lắc đầu, như thể muốn xóa bỏ điều mình muốn nói ra khỏi đầu, rồi lại nhắc lại câu hỏi: “Tại sao anh lại phải vào trong đó?”
“Tôi biết chắc chúng ta tới để làm gì.” Clay nói. Anh hơi ngạc nhiên vì sự điềm tĩnh của mình.
“Trong bếp à?”
Tom cố nhìn qua phía sau anh và Clay di chuyển để đứng chắn hướng nhìn của ông ta. “Hãy tin tôi. Ông chăm sóc Alice nhé. Nếu cô bé có thể, ông và cô bé hãy bắt đầu tìm kiếm ở những căn phòng khác. Hãy kêu to lên nếu gặp chuyện bất ổn. Và hãy cẩn thận, Nickerson có thể đang ở đây. Tôi muốn nói là chúng ta có thể giả định rằng anh ta đang ở nơi làm việc khi tất cả chuyện này xảy ra, nhưng như bố của Alice nói…”
“Giả định làm hỏng hết mọi chuyện,” Tom nói. Ông ta cố nở nụ cười yếu ớt. “Hãy cẩn thận.” Ông ta bắt đầu bước đi, rồi quay đầu lại. “Tôi không quan tâm tới việc chúng ta sẽ đi đâu, Clay. Nhưng tôi không muốn ở đây lâu quá mức cần thiết. Tôi không thực sự yêu mến Arnie và Beth Nickerson, nhưng họ là hàng xóm của tôi. Và họ đối xử với tôi tốt hơn nhiều so với thằng cha Scottoni ở sau nhà tôi.”
“Tôi hiểu.”
Tom bật chiếc đèn pin lên và đi vào phòng khách của nhà Nickerson. Clay nghe thấy tiếng ông ta an ủi Alice.
Cố giữ vững bình tĩnh, Clay bước vào trong căn bếp với chiếc đèn Coleman giơ cao, anh bước vòng quanh những vũng máu trên nền nhà bằng gỗ. Những vũng máu ấy đã khô, nhưng anh vẫn không muốn bước chân lên đó chừng nào anh còn có thể tránh.
Cô gái đang nằm ngửa trên sàn nhà rất cao lớn, nhưng cả hai bím tóc và những đường nét góc cạnh trên cơ thể cho thấy cô bé ít hơn Alice khoảng hai hay ba tuổi. Đầu cô bé ngoẹo sang một bên, và đôi mắt lồi ra. Cô bé có mái tóc màu vàng rơm, nhưng tất cả những gì ở về phía đầu bên trái - phía đã hứng chịu đòn tấn công giết chết cô bé - lúc này chỉ là mảng màu nâu thẫm giống như những vết máu trên sàn nhà.
Mẹ của cô bé nằm sát bên lò sưởi, cạnh mấy chiếc tủ bằng gỗ anh đào. Hai tay chị ta dính đầy bột mỳ và hai cẳng chân dính đầy máu đã bị dập nát. Có một lần, trước khi bắt tay vào sáng tác một tác phẩm hài mang tên Chiến trường Địa ngục , Clay đã truy tìm trên mạng được một tập hợp những tấm ảnh ghi lại những cảnh bắn giết và nghĩ rằng đó là những gì mà anh có thể sử dụng sau này. Nhưng không phải vậy. Những vết thương do súng gây ra có một tiếng khủng khiếp, và ở đây anh lại một lần nữa nghe thấy tiếng nói đó. Toàn bộ phần mặt bên trái của Beth Nickerson tính từ mắt trở lên gần như đã nát bấy. Mắt bên phải của chị ta bị lộn ngược lại như thể chị ta chết lúc đang cố nhìn vào trong đầu của chính mình. Những lọn tóc đen và não của chị ta bám trên thành tủ nơi chị ta đã tựa vào trong giây phút giẫy chết ngắn ngủi. Một vài con ruồi đang bay vo ve quanh chị ta.
Clay bắt đầu nôn khan. Anh quay mặt đi và lấy tay che miệng. Anh tự nhủ phải cố gắng kiểm soát bản thân. Trong căn phòng khách, Alice đã ngừng nôn - thực tế là anh có thể nghe thấy tiếng cô bé và Tom nói chuyện với nhau khi hai người họ tiến sâu vào trong căn nhà - và anh không muốn cô bé lại phải buồn nôn một lần nữa vì anh.
Hãy xem họ như những xác ướp trong một bộ phim nào đó, anh tự nhủ, nhưng anh biết mình sẽ không thể làm điều đó.
Khi anh nhìn trở lại, anh không dám nhìn vào những xác chết trên sàn mà phải hướng ánh mắt vào đồ vật khác. Và điều đó dường như có hiệu quả. Anh đã trông thấy khẩu súng. Căn bếp rất rộng và khẩu súng nằm ở phía bên kia, giữa chiếc tủ lạnh và một trong những chiếc tủ gỗ với nòng súng chĩa ra ngoài. Anh đã tình cờ trông thấy nòng khẩu súng khi tránh ánh mắt khỏi xác người phụ nữ và xác cô bé.
Nhưng cũng có thể là vì anh đã biết chắc là có một khẩu súng trong này.
Thậm chí anh còn biết khẩu súng ấy đã từng được treo ở đâu: một chiếc móc giữa chiếc tivi gắn trên tường và một chiếc mở nút chai cỡ công nghiệp. Họ nghiện vật dụng cũng giống như nghiện súng , Tom đã từng nói, và một khẩu súng treo trên tường trong căn bếp nhà bạn sẽ chỉ chờ cơ hội để nhảy vào tay bạn… Tại sao, nếu đó không phải là thứ tốt đẹp nhất của cả hai thế giới, thì là cái gì?
“Clay?” Đó là Alice. Vọng ra từ một góc xa trong căn nhà.
“Chuyện gì thế?”
Tiếp đến là tiếng bước chân chạy nhanh lên cầu thang, rồi Alice gọi ra từ phòng khách. “Chú Tom hỏi chú muốn biết cháu và chú ấy đã tìm thấy gì không? Có hàng chục khẩu súng trong thùng. Cả súng trường và súng ngắn. Có cả chuông báo động gắn trên nóc thùng, vì vậy chúng ta có thể sẽ bị bắt. Chú có sang đây không?
“Đợi một phút cưng. Đừng có sang đây.”
“Chú đừng lo. Chú đừng có ở đấy và bị ngất đi đấy nhé.”
Trên sàn bếp đầy máu còn có hai thứ nữa: một chiếc hộp thiếc có đề dòng chữ BỘT MỲ và một chiếc điện thoại di động nằm cách Heidi Nickerson không xa, loại điện thoại di động mà chỉ những cô bé mới lớn mới thích dùng, có màu xanh với những đề can hoa cúc màu vàng dán kín vỏ.
Clay có thể nhìn thấy rõ điều gì đã xảy ra, cho dù anh không muốn. Beth Nickerson đang làm bánh. Chị ta có biết là một điều gì đó khủng khiếp đã bắt đầu xảy ra ở Boston, ở nước Mỹ, và có thể là trên khắp thế giới hay không? Nó có được đưa lên tivi không? Nếu có, vậy thì tivi đã không phát đi tín hiệu khiến chị ta bị mất trí, Clay tin chắc điều đó.
Nhưng cô con gái của chị ta lại có một chiếc điện thoại di động. Ừ, đúng thế. Và Heidi đã tấn công mẹ của mình. Liệu Beth Nickerson có cố gắng thuyết phục con gái mình trước khi xô ngã cô bé xuống sàn bằng một cú giáng với chiếc hộp đựng bột mỳ, hay chị ta phản công ngay? Không phải vì căm thù, mà vì đau đớn và sợ hãi? Dù gì thì đó vẫn chưa phải là tất cả. Và Beth không mặc quần dài. Bà ta mặc chiếc áo pun, và để chân trần.
Clay kéo váy của người phụ nữ xuống. Anh làm một cách nhẹ nhàng để che chiếc quần lót loại thường mặc ở nhà, lúc này dính đầy phân và nước tiểu.
Cô bé Heidi chắc chắn là chưa quá 14 tuổi, có lẽ mới chỉ 12, và chắc chắn là đã gầm gừ bằng thứ ngôn ngữ vô nghĩa man dại mà dường như tất cả bọn họ đều được tiếp nhận cùng một lúc ngay sau khi nhận được một liều đầy THUỐC ĐIÊN từ điện thoại di động của mình, với những từ như vast và eelah và kazzalah - CAN ! Cú giáng đầu tiên từ chiếc hộp đựng bột mỳ đã làm cô bé ngã xuống, nhưng chưa gục hẳn, và cô bé mất trí bắt đầu cắn xé cẳng chân của mẹ mình. Không phải là rỉa, mà là cắn xé, những miếng to ngập tới xương. Và Beth Nickerson chắc là đã thét lên vì đau đớn và tấn công lại, lần này mạnh hơn, không còn ý thức được việc mình đang làm. Clay tưởng như có thể nghe thấy tiếng cổ cô bé bị gẫy đánh rắc một tiếng. Cô con gái yêu gục chết trên sàn bếp, một căn bếp tiện nghi, với những miếng thịt dính trên hàm răng và chiếc điện thoại di động sành điệu rơi bên cạnh một cánh tay duỗ
Và liệu bà mẹ có suy nghĩ gì trước khi nhấc khẩu súng khỏi chiếc móc treo gắn giữa chiếc tivi và chiếc mở nút chai, nơi mà nó vẫn nằm yên đợi chờ một tên trộm hay một kẻ hiếp dâm xuất hiện trong căn bếp sạch sẽ và ngập tràn ánh sáng này hay không? Clay nghĩ chắc là không. Clay nghĩ mọi chuyện diễn ra rất nhanh, và bà mẹ đã muốn đuổi kịp linh hồn đang chạy trốn của cô con gái khi mà lời giải thích cho những gì cô bé đã làm vẫn còn nguyên vẹn trên môi cô ta.
Clay bước lại và cầm khẩu súng lên. Với một người nghiện đồ như Arnie Nickerson, anh nghĩ mình sẽ tìm thấy một khẩu tự động - thậm chí là một khẩu có ống ngắm laze - nhưng đây chỉ là một khẩu côn cỡ nòng 45 đơn giản. Anh nghĩ chuyện này cũng có lý của nó. Vợ anh ta chắc hẳn là cảm thấy thoải mái với loại súng này; không cần phải kiểm tra xem súng đã được nạp đạn chưa khi cần đến nó. Không, với thứ đồ cổ này, ta chỉ cần vẩy nòng, và Clay biết làm chuyện đó. Anh đã vẽ chính khẩu súng này hàng ngàn lần cho Bóng đen lang thang . Như anh đã hình dung, chỉ có một khoang đạn bị trống. Anh lắc mạnh và biết mình sẽ thấy thứ gì. Khẩu côn 45 của Nickerson được nạp loại đạn bất hợp phát mang danh sát cớm. Chẳng lạ gì khi nửa đầu của cô bé đã bị thổi bay. Nếu đầu cô bé còn nguyên vẹn mới là lạ. Anh nhìn xác người phụ nữ đang tựa vào góc tủ và bắt đầu khóc.
“Clay?” Đó là Tom. Ông ta đang chạy lên cầu thang. “Này, Arnie có mọi thứ! Có một khẩu tự động, tôi cá là… Clay? Anh không sao chứ?”
“Tôi đang xuống đây,” Clay vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt. Anh nhét khẩu côn vào thắt lưng. Rồi anh rút con dao ra và đặt nó lên mặt bàn cùng với chiếc bao dao tự chế. Giống như một cuộc trao đổi. “Cho tôi hai phút nữa.”
“Yo.”
Clay nghe thấy tiếng Tom chạy xuống cầu thang. Anh mỉm cười dù nước mắt vẫn đang chảy dài trên má. Có một chuyện mà anh cần nhớ: dành cho một người đàn ông nhỏ con và vui tính sống ở Malden một căn phòng đầy súng để ông ta chơi đùa, và ông ta sẽ bắt đầu nói yo giống Sylvester Stallone.
Clay bắt đầu lục lọi các ngăn kéo. Trong chiếc ngăn kéo thứ ba mà anh thử, anh thấy một chiếc hộp rất nặng màu đỏ có đề dòng chữ AMERICAN DEFENDER CỠ NÒNG 45. 50 VIÊN. Chiếc hộp được để bên dưới những chiếc khăn tắm. Anh cho chiếc hộp vào túi và bước xuống cầu thang. Anh ra khỏi chỗ này ngay, càng nhanh càng tốt. Họ phải tránh cái bẫy là cố mang đi toàn bộ bộ sưu tập súng của Arnie Nickerson.
Khi đi qua chiếc cửa vòm, anh chợt dừng bước và nhìn lại hai cái xác, tay giơ cao chiếc đèn Coleman. Việc anh kéo váy của người phụ nữ xuống chẳng có ý nghĩa gì. Họ vẫn chỉ là những cái xác, với những vết thương giống vết thương của Nê - ô khi ông ta bị con trai của mình tấn công trong cơn say. Anh có thể tìm một cái gì đó để che cho họ, nhưng một khi anh bắt đầu công việc đó, nó sẽ kết thúc ở đâu? Ở đâu? Với Sharon? Với con trai anh?
“Xin Chúa tha tội,” anh thì thầm, nhưng anh không tin rằng Chúa sẽ tha thứ một cách đơn giản như vậy. Anh hạ chiếc đèn xuống và đi theo những ánh đèn pin nhảy nhót dưới cầu thang để tìm gặp Tom và Alice.