← Quay lại trang sách

- 8 -

Có những tấm bản đồ được bày bán trong hành lang Quán trọ Thung lũng Tình yêu với những chi tiết đầy đủ hơn tấm bản đồ của họ. Chiếc tủ kính trưng bày những tấm bản đồ ấy đã bị đập vỡ. Clay tìm một tấm bản đồ Massachusetts và một tấm bản đồ New Hampshire. Anh thận trọng để không bị cứa đứt tay, và trong khi làm điều đó, anh trông thấy một thanh niên nằm ở phía bên kia của quầy tiếp tân. Mắt người thanh niên mở trừng trừng vô hồn. Clay thoáng nghĩ có ai đó đã nhét một miếng giẻ có màu sắc kỳ dị vào miệng cái xác. Rồi anh trông thấy những đầu nhọn xanh xanh xuyên qua má người chết và nhận ra rằng đó là những miếng kính vỡ từ chiếc tủ trưng bày. Cái xác ấy đeo một chiếc thẻ có dòng chữ tên tôi là Hank hãy hỏi tôi về giá thuê hàng tuần . Clay thoáng nghĩ tới ông Ricardi khi anh nhìn Hank.

Tom và Alice đang chờ anh ngay phía trong cửa hành lang. Lúc đó là chín giờ mười lăm, và bên ngoài trời đã hoàn toàn tối. “Chú thế nào?” Alice hỏi.

“Những cái này có thể có ích,” anh nói. Anh đưa cho cô bé hai tấm bản đồ, rồi giơ cao chiếc đèn Coleman để cô bé và Tom có thể nhìn kỹ, so sánh với tấm bản đồ cũ và vạch hướng đi trong đêm. Anh đang cố bám vào thuyết định mệnh khi nghĩ về Johnny và Sharon, cố nhìn thẳng vào sự thật trần trụi về hoàn cảnh gia đình mình lúc này: chuyện gì xảy ra tại Kent Pond thì cũng đã xảy ra. Con trai anh và với anh hoặc là bình an hoặc là không. Hoặc là anh sẽ tìm thấy hai mẹ con họ hoặc là không. Nhưng anh chỉ thành công một phần với cách suy nghĩ đó.

Khi suy nghĩ của anh trở nên tiêu cực hơn, anh tự nói với mình rằng anh đã may mắn còn sống, và đó là sự thật. Và anh còn sống có thể vì anh đang ở Boston, cách Kent Pond một trăm dặm theo tuyến đường ngắn nhất (một tuyến mà rõ ràng họ không đi theo), khi Xung Động bắt đầu xảy ra. Và anh đã gặp được những người tốt. Đúng thế. Những người mà anh có thể gọi là bạn. Anh đã gặp rất nhiều người không được may mắn như vậy.

Nếu Johnny tìm được em, hãy chăm sóc con cẩn thận.

Nhưng giả dụ cậu bé mang điện thoại di động trong người? Giả dụ cậu bé đã mang chiếc điện thoại di động màu đỏ của mình tới trường? Có thể là gần đây cậu bé không thường ên sử dụng nó? Bởi vì có quá nhiều bạn bè mang theo điện thoại di động tới trường? Chúa ơi.

“Clay? Anh không sao chứ?” Tom hỏi.

“Dĩ nhiên là ổn. Có chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết. Trông anh có vẻ… cau có.”

“Có người chết sau quầy tiếp tân. Trông không được đẹp mắt.”

“Hãy nhìn chỗ này,” Alice vừa nói vừa rê ngón tay trên một đường mảnh như sợi chỉ trên tấm bản đồ. Nó chạy xuyên qua đường biên giới của bang và dường như nhập vào đường 38 của New Hampshire cách Pelham một đoạn về phía đông. “Cháu cảm thấy tuyến đường này là hay nhất,” cô bé nói. “Nếu chúng ta đi về phía tây trên xa lộ kia, cách nơi này khoảng tám dặm”- cô bé chỉ về phía đường 110, nơi những chiếc xe và nhựa đường đang phát ra những ánh sáng mờ mờ trong mưa phùn lất phất - “chúng ta sẽ tới đó. Các chú thấy thế nào?”

“Chú nghĩ nghe có vẻ ổn.” Tom nói.

Cô bé nhìn sang Clay. Chiếc giầy nhỏ đã được cất đi - có lẽ lúc này đang ở trong ba lô của cô bé - nhưng Clay có thể thấy cô bé đang rất muốn được xoắn mạnh chiếc giầy ấy. Anh nghĩ thật may là Alice không nghiện thuốc, nếu không có lẽ mỗi ngày cô bé phải hút đến bốn bao. “Nếu lối đi bị canh gác…” cô bé bắt đầu.

“Chúng ta sẽ lo về chuyện đó nếu chúng ta phải lo,” Clay nói, nhưng thực tình anh không lo về chuyện đó. Lối này hay lối khác, anh vẫn phải tới Maine. Nếu chuyện đó đồng nghĩa với việc anh phải bò qua các bụi gai, giống như vượt biên bất hợp pháp sang Canada để hái táo vào tháng Mười, anh cũng sẽ làm. Nếu Tom và Alice quyết định ở lại, đó sẽ là một chuyện tồi tệ. Anh sẽ buồn vì xa họ… nhưng anh vẫn cứ đi. Bởi vì anh muốn biết.

Con đường mà Alice tìm thấy trên tấm bản đồ mang tên - Đường Suối Dostie - và nó gần như rộng mở. Sau bốn dặm đường, họ tới đường biên giới bang, và họ bắt gặp khoảng năm hay sáu chiếc xe bị bỏ rơi, và trong đó chỉ có một chiếc bị đâm bẹp. Họ cũng đi qua hai ngôi nhà, nơi họ trông thấy những ánh đèn và tiếng ầm ầm của máy phát điện. Họ tính chuyện dừng lại tại những ngôi nhà đó, nhưng không á lâu.

“Có thể chúng ta sẽ phải đọ súng với ai đó đang bảo vệ ngôi nhà của anh ta,” Clay nói. “Lúc nào cũng phải giả định rằng có ai đó đang trú ẩn ở những nơi mà chúng ta định bước chân vào. Những chiếc máy phát điện kia chắc đã được khởi động khi hệ thống điện trong địa hạt bị cắt, và sẽ nổ cho đến khi hết xăng.”

“Cho dù có những người tỉnh táo và họ để cho chúng ta vào, một hành động không thể gọi là tỉnh táo lúc này, chúng ta sẽ làm gì?” Tom hỏi. “Xin sử dụng nhờ điện thoại bàn à?”

Họ thảo luận về chuyện dừng lại ở một chỗ nào đó và cố gắng giải phóng một chiếc xe ( giải phóng là từ của Tom), nhưng cuối cùng họ quyết định không nên làm điều đó. Nếu đường biên giới bang được bảo vệ bởi cảnh sát và dân phòng, việc lái một chiếc Chevy Tahoe qua đó hẳn không dễ dàng gì.

Vậy là họ đi bộ, và tất nhiên chẳng có gì ở biên giới bang ngoài một tấm biển báo (một tấm biển nhỏ, vừa vặn với một con đường nhỏ hai làn xe chạy ngoằn ngoèo qua vùng thôn quê) mang dòng chữ Bạn đã đặt chân vào địa hạt của bang New Hampshire và hẹn gặp lại! Không có một tiếng động nào ngoài tiếng sương rơi trong những lùm cây hai bên đường, và tiếng thở dài bất chợt của gió đêm. Đôi khi cũng có tiếng sột soạt của một con thú nào đó. Họ dừng lại giây lát để đọc tấm biển rồi tiếp tục bước đi, để Massachusetts lại phía sau.