- 9 -
Cảm giác cô đơn tan biến khi họ tới Đường Suối Dostie, được đánh dấu bằng một tấm biển đề ĐƯỜNG NH 38 và MANCHESTER 19 I. Vẫn chỉ có rất ít người trên đường 38, nhưng nửa giờ sau đó, khi họ rẽ vào đường 128, một con đường rộng gần như chạy thẳng hướng bắc với đầy rẫy xác xe cộ trên mặt đường, bộ tam này hòa vào một dòng người di tản dài dằng dặc. Họ đi thành từng nhóm nhỏ ba hay bốn người, và Clay nhận thấy hầu như chẳng ai quan tâm tới những người đồng cảnh ngoài bản thân họ.
Họ gặp một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi và một nam thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang đẩy những chiếc xe đẩy hàng thường thấy trong các siêu thị, trên mỗi chiếc xe có một đứa bé. Trên chiếc xe của cậu thanh niên là một đứa bé trai, quá lớn đối với chiếc xe, nhưng đ đã tìm cách cuộn tròn mình trong xe và đang ngủ say. Khi Clay và nhóm của mình đi ngang qua gia đình này, một chiếc bánh long ra khỏi chiếc xe đẩy của cậu thanh niên. Chiếc xe đổ xuống làm cậu bé trên xe bị văng ra. Đó là một cậu bé khoảng bảy tuổi. Tom nắm được vai cậu vé và cứu cho nó không bị thương nặng, nhưng nó vẫn bị trớt đầu gối. Và tất nhiên là nó rất sợ hãi. Tom đỡ nó dậy, nhưng cậu bé giẫy dụa để thoát khỏi tay ông ta và gào to hơn bao giờ hết.
“Được rồi, cảm ơn, chúng tôi sẽ chăm sóc nó,” cậu thanh niên nói. Anh ta ôm lấy cậu bé và ngồi xuống vệ đường cùng nó, rồi ra sức dỗ dành. “Gregory hôn nó, làm nó khỏi ngay,” anh ta nói và hôn lên chỗ bị trầy sớt, và cậu bé gục đầu vào vai anh ta. Nó gần như lại sắp ngủ thiếp đi. Gregory mỉm cười với Tom và Clay và gật đầu. Trông anh ta như sắp chết vì mệt, một ông già Do Thái bảy mươi lăm tuổi đang tìm cách thoát khỏi Ba Lan khi vẫn còn kịp.
“Chúng tôi sẽ ổn,” anh ta nói. “Các ông có thể đi được rồi.”
Clay mở miệng định nói, Tại sao chúng ta không đi cùng nhau? Tại sao chúng ta không tập hợp lại? Cậu nghĩ gì, Greg? Đó là những câu mà các nhân vật chính trong những cuốn truyện khoa học viễn tưởng mà anh từng đọc từ thời còn bé thường nói. Tại sao chúng ta không tập hợp lại?
“Đúng vậy, đi thôi, các ông còn chờ gì nữa?” người phụ nữ hỏi trước khi anh kịp nói ra những câu mà anh đang nghĩ trong đầu. Trên chiếc xe đẩy của bà ta, một cô bé khoảng năm tuổi vẫn đang say giấc. Người phụ nữ đứng bên cạnh chiếc xe trong tư thế phòng vệ, như thể bà ta vừa tìm mua được một vài món đồ quý hiếm và sợ rằng Clay cùng các bạn của anh cướp mất. “Các ông nghĩ là chúng tôi có một vài thứ mà các ông cần à?”
“Chị Natalie, thôi đi.” Gregory nói bằng giọng mệt mỏi và cáu kỉnh.
Nhưng Natalie phớt lờ, và hoàn cảnh nho nhỏ này khiến Clay cảm thấy nản lòng. Không phải vì anh đang phải ăn một bữa trưa lúc nửa đêm do một người phụ nữ bị ảo giác vì kiệt sức và kinh sợ đem cho; điều đó dễ hiểu và có thể tha thứ. Điều khiến anh chán nản là con người ta lúc này chỉ biết cắm cúi bước đi, lia lia đèn pin, thì thầm trong nhóm bạn đồng hành của mình, và chuyển tay mang hành lý. Một ai đó cưỡi xe máy lách qua những xác xe, và mọi người tránh đường cho anh ta kèm theo những lơi càu nhàu nho nhỏ. Clay nghĩ nếu cậu bé kia có bị gẫy cổ khi ngã văng ra khỏi chiếc xe đẩy cũng chẳng khiến mấy ai quan tâm ông già đang lê bước bên lề đường kia có ngã khuỵu xuống, sẽ chẳng có ai quan tâm đến chuyện cứu ông ta tỉnh lại. Sự chia sẻ của mọi người sau sự kiện Mười một tháng Chín chỉ còn lại trong truyện cổ tích.
Cũng chẳng ai buồn nói Bà bảo nó đi, đồ mất dạy! hay Này ông kia, sao không bảo con bé câm mồm lại? Họ chỉ biết cắm cúi bước đi.
“… bởi vì tất cả những gì chúng tôi có là hai đứa trẻ này, một trách nhiệm mà chúng tôi chẳng muốn mua vào người khi chúng tôi còn không lo nổi cho bản thân mình. Gregory phải mang máy điều hòa nhịp tim. Và chúng tôi sẽ phải làm gì khi chiếc máy hết pin, cho tôi biết đi? Và hai đứa trẻ này nữa! Các ông cần một đứa à?” Bà ta nhìn quanh và gào lên như một người điên. “Này! Có ai cần một đứa trẻ không?”
Cô bé trên chiếc xe đẩy bắt đầu cựa mình.
“Natalie, chị đang đánh thức Portia dậy đấy.” Gregory nói.
Người phụ nữ tên là Natalie bắt đầu cười. “Thối tha. Một thế giới thối tha!” Quanh họ, mọi người vẫn tiếp tục Những Bước Chân Di Tản của mình. Không ai thèm quan tâm, và Clay nghĩ, Vậy đây là cách mà chúng ta cư xử với nhau . Đây là cách cư xử của con người khi không còn camera theo dõi, không còn nhà cháy, không còn phát thanh viên Anderson Cooper với “Bây giờ chúng ta trở lại trường quay của CNN tại Atlanta.” Đây là cách cư xử của con người khi Bộ An ninh Nội địa bị tê liệt vì không còn đủ người tỉnh táo.
“Để tôi bế cậu bé,” Clay nói. “Tôi sẽ bế nó cho đến khi các bạn tìm được một cái gì đó tốt hơn cho nó ngồi vào. Chiếc xe đẩy ấy đã hỏng rồi.” Anh nhìn Tom. Tom nhún vai và gật đầu.
“Tránh xa chúng tôi ra,” Natalie nói, và gần như ngay tức thì, một khẩu súng xuất hiện trong tay chị ta. Đó không phải là một khẩu súng lớn, có lẽ cỡ nòng chỉ 22, nhưng nếu viên đạn xuyên đúng chỗ thì cỡ nòng 22 cũng làm nên chuyện.
Clay nghe thấy tiếng rút súng ra ở cả bên hông anh và biết rằng Tom và Alice lúc này đang chĩa những khẩu súng ngắn mà họ đã kiếm được ở nhà Nickerson vào người phụ nữ tên là Natalie. Dường như đây cũng là một phần trong cách cư xử của con người trong hoàn cảnh mới này.
“Cất súng đi, Natalie,” anh nói. “Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
“Các ông là đồ chó chết,” chị ta nói và đưa tay gạt một mớ tóc lòa xòa xuống mắt. Chị ta dường như không nhận ra rằng người đàn ông và cô gái trẻ đi cùng Clay đang chĩa súng vào mình. Bây giờ những người đi ngang qua có quay đầu lại nhìn, nhưng phản ứng duy nhất của họ là bước thật nhanh để tránh xa cuộc đối đầu và đổ máu có nhiều khả năng sắp xảy ra.
“Đi thôi, chú Clay,” Alice nói nhỏ. Cô bé đặt bàn tay không cầm súng lên cổ tay anh. “Trước khi có ai đó bị bắn.”
Họ lại tiếp tục bước đi. Alice vẫn cầm chặt cổ tay Clay, như thể anh là bạn trai của cô bé. Chỉ là một cuộc đi dạo đêm, Clay nghĩ, cho dù anh không biết lúc đó là mấy giờ và anh cũng chẳng quan tâm tới giờ giấc làm gì. Tim anh đang đập mạnh. Tom đi bên cạnh họ. Khi họ đi tới khúc cua tiếp theo, ông ta đi lùi lại, súng vẫn lăm lăm trong tay. Clay nghĩ Tom sẵn sàng nhả đạn nếu Natalie quyết định sử dụng khẩu súng bắn nút chai của mình. Bởi vì bắn trả lúc này cũng đã trở thành một thói quen, trong thời điểm khi dịch vụ điện thoại đang ngừng hoạt động cho đến khi có thông báo mới.