← Quay lại trang sách

- 10 -

Vào những giờ trước lúc bình minh, họ bắt đầu nghe thấy tiếng nhạc, chỉ văng vẳng, trong lúc đang đi dọc con lộ 102 về phía đông Manchester.

“Chúa ơi,” Tom nói và dừng lại. “Đó là bài Bước chân của chú voi con .”

“Bài gì cơ?” Alice hỏi bằng một giọng ngạc nhiên.

“Của một ban nhạc lớn thời xưa. Les Brown, hình như thế. Mẹ chú có một chiếc đĩa của họ.”

Có hai người đàn ông vượt lên trước họ rồi đứng lại để thở. Đó là hai người đã cao tuổi, nhưng vẫn còn rất tráng kiện. Trông giống như hai nhân viên bưu tá vừa về h đi bộ đường trường trên dãy núi Cotswolds, Clay nghĩ. Một người đeo ba lô, và người còn lại khoác tay nải trên vai phải. Lủng lẳng bên hông trái là một khẩu súng, có lẽ là loại 30- 30.

Người đeo ba lô gạt mồ hôi trên trán và nói với Tom, “Mẹ anh có thể có một chiếc đĩa của Les Brown, con trai ạ, nhưng có lẽ là Don Costa hay Henry Mancini thì đúng hơn. Đó là những ca sỹ rất được hâm mộ. Bài hát kia”- ông ta nghiêng đầu lắng nghe tiếng hát ma quái từ xa vẳng đến - “là của Lawrence Welk, chừng nào tôi còn sống và còn hít thở.”

“Lawrence Welk.” Tom thở mạnh, và nói bằng một giọng gần như kính sợ.

“Ai?” Alice hỏi.

“Hãy lắng nghe bài hát Bước chân của chú voi con kia ,” Clay nói và phá lên cười. Anh rất mệt và cảm thấy mình như một thằng ngố. Rồi anh nghĩ rằng Johnny có thể sẽ thích bài hát ấy.

Ba lô liếc nhìn anh một cách khinh thường, rồi lại nhìn sang Tom. “Chắc chắn là của Lawrence Welk, con trai ạ,” ông ta nói. “Mắt ta có thể đã hơi mờ, nhưng tai ta vẫn còn thính lắm. Ta và bà xã nhà ta ngày xưa chẳng bỏ một buổi diễn nào của ông ấy.”

“Dodge cũng rất vui.” Tay nải nói. Đó là sự tham gia duy nhất của ông ta vào câu chuyện, và Clay hoàn toàn không hiểu ông ta muốn nói gì.

“Lawrence Welk và Ban nhạc Sâm banh của ông ta,” Tom nói. “Hãy nghĩ về điều đó.”

“Lawrence Welk và Những nhạc công Sâm banh của ông ta,” Ba lô nói. “Chúa ơi.”

“Đừng quên Lennon Sisters và Alice Lon đáng yêu. ” Tom nói.

Từ phía xa, giai điệu ma quái đã chuyển sang một bài hát khác. “Đó là bài Calcutta, ” Ba lô nói. Ông ta thở dài. “Thôi, bọn ta phải đi đây. Chúc một ngày tốt lành. ”

“Đêm chứ. ” Clay nói.

“Không, ” Ba lô nói. “Với chúng ta, bây giờ đêm là ngày. Các anh không nhận ra điều đó à? Chúc một ngày tốt lành, cậu bé. Cả cháu nữa, tiểu thư ạ. ”

“Cảm ơn ông.” cô tiểu thư đứng giữa Clay và Tom nói bằng một giọng yếu ớt.

Ba lô lại bắt đầu cất bước. Tay nải theo sát phía sau. Xung quanh họ, những luồng ánh sáng đèn pin dẫn mọi người đi sâu vào địa hạt bang New Hampshire. Rồi Ba lô dừng chân và quay lại để nói lời cuối cùng.

“Các anh sẽ không muốn ở trên đường quá một giờ nữa, ” ông ta nói. “Hãy tìm một ngôi nhà hay một khách sạn ven đường nào đó mà trú tạm. Các anh biết phải làm những gì với chiếc giầy chứ hả? ”

“Sao lại là giầy? ” Tom hỏi.

Ba lô nhìn Tom một cách kiên nhẫn, như thể ông ta đang phải nói chuyện với một hạng người không thể ngu hơn. Ở phía xa, bản Calcutta – nếu quả thực đó là bản nhạc ấy – đã nhường chỗ cho một điệu pônca. Trong sương đêm mờ mờ, tiếng nhạc nghe dài dại, ma quái. Và bây giờ lại có thêm một ông già với một chiếc ba lô to tướng trên vai đang nói về những chiếc giầy.

“Khi các anh bước vào một nơi nào đó, hãy để giầy lại ngoài bậc thềm, ” Ba lô nói. “Bọn người điên sẽ không lấy mất đi đâu mà sợ, và điều đó nhắc nhở những người khác rằng chỗ đó đã có người và họ phải tìm một chỗ khác. Tránh” – ánh mắt ông ta liếc nhìn khẩu súng tự động mà Clay đang mang – “Tránh tai nạn. ”

“Đã có những tai nạn loại đó à? ” Tom hỏi.

“Nhiều là khác,” Ba lô nói bằng giọng thờ ơ lạnh lùng. “Lúc nào cũng có tai nạn, con người luôn như thế. Nhưng có rất nhiều chỗ trú, vì vậy không cần phải tranh cướp làm gì. Cứ để giầy ra ngoài là đủ.”

“Tại sao ông biết điều đó?” Alice hỏi.

Ông ta mỉm cười với Alice, một nụ cười làm lộ hết những nét nhăn nheo trên khuôn mặt ông ta. Nhưng khó mà không mỉm cười với cô bé, một cô gái trẻ, vẫn xinh đẹp dù đang phải thức tới ba giờ sáng. “Mọi người nói: ta lắng nghe. Ta nói, đôi khi người khác lắng nghe. Cháu có không? ”

“Có ạ,” Alice nói. “Lắng nghe là thế mạnh của cháu.”

“Vậy thì tin ta đi. Phải chơi với lũ kia đã là quá đủ.” Ông ta không cần phải nói rõ hơn. “Bây giờ còn đi bắn lộn lẫn nhau nữa thì thật không còn gì tồi tệ hơn.”

Clay nghĩ tới Natalie với một khẩu 22 chĩa thẳng vào anh. Anh nói, “Ông nói đúng. Cảm ơn ông.”

Tom nói, “Đó là bản pônca Thùng Bia, đúng không?”

“Đúng thế, con trai” Ba lô nói. “Myron Floren chơi đàn ác-coóc. Cầu cho linh hồn ông ấy được bình an. Có thể các anh sẽ muốn dừng lại ở Gaiten. Đó là một ngôi làng nhỏ xinh đẹp cách đây khoảng vài dặm phía trước mặt.”

“Đó cũng là nơi các ông sẽ ở lại à?” Alice hỏi.

“Ồ, ta và Rolfe có thể sẽ đi xa hơn một chút. ” ông ta nói.

“Tại sao?”

“Bởi vì bọn ta có thể, tiểu thư ạ, có thế thôi. Chúc một ngày đẹp trời.”

Lần này họ không cãi lời ông ta, và cho dù hai người đàn ông đó đã xấp xỉ 70 tuổi, họ nhanh chóng vượt ra khỏi tầm mắt của bộ tam, đi theo dòng ánh sáng của chiếc đèn pin mà Tay nải – Rolfe – đang cầm.

“Lawrence Welk và Những nhạc công Sâm banh.” Tom nói bằng giọng thán phục.

“Bước chân của chú voi con.” Clay nói và phá lên cười.

“Tại sao Dodge cũng rất vui?” Alice muốn biết.

“Bởi vì nó có thể vui vẻ, chú đoán thế,” Tom nói, và cười to vì vẻ mặt ngơ ngác của cô bé