- 11 -
Tiếng nhạc phát ra từ phía Gaiten, một ngôi làng nhỏ xinh đẹp mà Ba lô đã giới thiệu là một điểm dừng chân rất tốt. Nghe không rõ như buổi hòa nhạc ở Boston mà Clay đi nghe từ hồi mới lớn – âm thanh của buổi hòa nhạc ấy ngân mãi trong tai anh mấy ngày liền – nhưng đủ rõ để khiến anh nhớ tới những buổi biểu diễn của các ban nhạc mùa hè mà anh từng đi xem ở South Berwick cùng cha mẹ mình. Trong thực tế, anh nghĩ họ sẽ tìm ra cội nguồn của những giai điệu kia tại khu vực công cộng của làng Gaiten. Có nhiều khả năng là một người cao tuổi, không phải một người điên mà là một người bị khủng hoảng tinh thần, một người muốn làm dịu đi những đau khổ hiện tại bằng những bản nhạc cổ xưa được chơi qua một hệ thống loa chạy bằng pin.
Quả thực là có một khu đất công trong làng Gaiten, nhưng chẳng có ai ở đó trừ vài người đang ăn tối hoặc cũng có thể gọi là bữa sáng dưới ánh đèn pin và đèn xách Coleman. Nguồn âm nhạc cách đó một đoạn về phía bắc. Đến lúc ấy, bản Lawrence Welk đã nhường chỗ cho ai đó đang thổi một điệu kèn dịu ngọt đến mức gần như ru ngủ.
“Đó là Wynton Marsalis, đúng không?” Clay hỏi. Anh nghĩ điệu kèn ấy báo hiệu sự kết thúc của buổi dạo đêm và trông thấy Alice có vẻ như sắp ngất.
“Ông ta hoặc là Kenny G,” Tom nói. “Anh có biết Kenny G nói gì khi ông ta ra khỏi thang máy không?”
“Không,” Clay nói, “nhưng tôi biết chắc là ông ta sẽ nói với tôi.”
“(Này các anh! Chỗ này đang rung đấy!) ”
Clay nói, “Thật là buồn cười, tôi nghĩ óc hài hước của mình chắc không theo kịp.”
“Cháu không hiểu.” Alice nói
“Không đáng để giải thích,” Tom nói. “Nghe đây, các bạn, đúng là một đêm ra trò. Tôi sắp gục xuống rồi đây.
“Cháu cũng vậy,” Alice nói. “Cháu nghĩ cháu rất khỏe nhờ chơi bóng đá, nhưng bây giờ thì cháu đã mệt lả đi rồi.”
“Đúng vậy,” Clay đồng ý. “Phải tìm chỗ để nghỉ thôi. ”
Lúc đó họ đã đi qua khu mua sắm trong làng Gaiten, và theo những tấm biển chỉ đường, PHỐ LỚN – đồng thời cũng là con đường 102 – giờ đây đã biến thành ĐẠI LỘ HỌC VIỆN. Điều này không gây ngạc nhiên đối với Clay, bởi vì một tấm biển ở bên ngoài thị trấn cho biết tại Gaiten có Học viện lịch sử Gaiten, một Học viện mà Clay đã từng nghe nói đến. Anh nghĩ đó là một trong những ngôi trường dự bị của New England dành cho những học sinh không thể tới Exeter hoặc Milton. Anh nghĩ rằng ba người họ đã quay trở về miền đất của Burger King, những cửa hàng sửa chữa ống giảm thanh, và những khách sạn ven đường dành cho những người đi xe máy, nhưng ở vùng này của bang New Hampshire, dọc theo hai bên đường 102 là những ngôi nhà rất xinh đẹp. Vấn đề là có những chiếc giầy – đôi khi có tới bốn đôi một lúc – trước cửa phần lớn những ngôi nhà đó.
Dòng người đi bộ trở nên thưa thớt khi những lữ khách khác đã tìm được chỗ trú vào lúc rạng đông, nhưng khi họ đi qua Academy Grove Citgo và tiến gần tới những chiếc cột bằng đá dọc lối vào Học viện Gaiten, họ bắt đầu đuổi kịp một bộ ba trước mặt: hai người đàn ông và một người phụ nữ trung niên. Ba người này bước chầm chậm trên vỉa hè, và xem xét kỹ từng ngôi nhà để tìm kiếm ngôi nhà nào đó không có những chiếc giầy đặt trước cửa. Bước đi của người phụ nữ hơi bị cà nhắc, và một trong hai người đàn ông quàng tay qua hông bà ta.
Học viện Gaiten ở về phía bên trái, và Clay nhận thấy rằng tiếng nhạc (lúc này đang là một bản nhạc buồn có tên Hãy đưa tôi tới cung trăng ) đang phát ra từ đó. Anh cũng nhận thấy hai điều khác nữa. Thứ nhất là những thứ rác rưởi trên đường – túi rách, rau quả đang ăn dở, những khúc xương - ở đây có rất nhiều, và gần như được chất đống trước lối vào Học viện. Thứ hai là có hai người đang đứng ở đó, một ông già đang đứng tì vào cây gậy, và một cậu bé xách chiếc đèn chạy bằng pin. Cậu bé có lẽ chưa tới mười hai tuổi. Cậu ta mặc bộ quần áo trông giống như đồng phục của học sinh: quần dài màu xám, áo len chui cổ màu xám, áo khoác ngoài màu hạt dẻ có in hình trăng lưỡi liềm. Cậu ta đang gục đầu vào một cây cột.
Khi bộ ba trước mặt nhóm của Clay tiến tới sát cổng Học viện, ông già – mặc áo khoác ngoài bằng vải tuýt đã sờn – nói to với họ bằng giọng theo kiểu cả – hội – trường – đều – nghe – thấy – tôi – nói, “Này, các bạn! Này, có nghe tôi nói không! Sao không vào đây? Chúng tôi có chỗ trú, nhưng quan trọng hơn, các bạn phải…”
“Chúng tôi chẳng phải gì hết, thưa ông.” người phụ nữ nói. “Tôi bị sưng chân, và không đi nổi nữa. ”
“Nhưng có rất nhiều phòng…” ông già bắt đầu nói. Người đàn ông đang đỡ người phụ nữ nhìn ông ta, chắc hẳn bằng một cái nhìn sắc lạnh khiến ông già ngưng bặt. Bộ ba ấy đi qua cổng Học viện với hàng cột và một tấm biển sắt theo kiểu cũ có dòng chữ HỌC VIỆN GAITEN 1864 “Một bộ óc trẻ trung là một ngọn đèn trong đêm tối.”
Ông già kia lại tì người vào cây gậy, rồi ông ta nhìn thấy Clay, Tom và Alice đang bước lại gần. Ông ta đứng thẳng người lên. Dường như ông ta muốn gọi họ, rồi chắc rằng ông ta nhận ra kiểu gọi nói – với – cả – hội – trường của mình vừa rồi không hiệu quả, ông ta thọc cây gậy vào người bạn nhỏ của mình. Cậu bé giật mình đứng thẳng người dậy, cũng là lúc bản Hãy đưa tôi tới cung trăng đã nhường chỗ cho một bản cũng tỉ tê không kém, có lẽ là bản Tôi bị bỏ rơi.
“Jordan!” ông già nói. “Bây giờ tới lượt cậu! Mời mọi người vào đi!”
Cậu bé có tên Jordan cố mở mắt nhìn ông già, rồi nhìn bộ tam mới đầy ngờ vực. Clay nghĩ tới các nhân vật March Hare và Dormouse trong bộ phim Alice ở xứ sở diệu kỳ . Có thể chính xác – mà cũng có thể không – nhưng anh đã quá mệt mỏi. “Chắc họ cũng vậy thôi, thưa thầy,” cậu bé nói. “Họ sẽ không vào đâu. Không ai vào đâu. Chúng ta sẽ thử lại vào tối mai. Em buồn ngủ lắm rồi.”
Và Clay biết rằng, dù mệt hay không mệt, họ sẽ tìm hiểu xem ông già kia muốn gì…trừ phi Tom và Alice kịch liệt phản đối, tất nhiên là như vậy. Một phần bởi vì người bạn nhỏ của ông ta khiến anh đi đến kết luận cuối cùng rằng sẽ chẳng có ai giúp đỡ ai trong thế giới không – được – dũng – cảm – cho – lắm mới được hình thành này – cậu bé và người bạn già của mình sẽ phải tự xoay sở, và sẽ chẳng có ai thèm để ý đến họ bởi vì mọi chuyện bây giờ là như thế. Nếu quả thực là như thế, chẳng bao lâu nữa sẽ chẳng còn gì đáng giá trên đời này để cứu vãn nữa.
“Cố lên đi,” ông già khích lệ cậu bé. Ông ta lại dùng chiếc gậy đập vào vai cậu ta, nhưng không mạnh. Không đau. “Bảo với họ rằng chúng ta có chỗ trú ẩn cho họ, chúng ta có rất nhiều phòng, nhưng họ phải vào đã. Phải có người vào để thấy tận mắt. Nếu họ cũng nói không, chúng ta đành kết thúc công việc của đêm nay.”
“Thôi được, em sẽ thử xem.”
Ông già mỉm cười. “Cảm ơn, Jordan.”
Cậu bé bước lại phía họ với dáng vẻ chán nản, đôi giầy bám đầy bùn đất kéo lê trên mặt đường, đuôi áo sơ mi phất phơ dưới riềm áo len. Cậu ta giơ cao chiếc đèn xách tay, và nó phát ra những tiếng kêu xì xì yếu ớt. Có những quầng thâm mất – ngủ - thâu – đêm dưới mắt cậu ta, và tóc cậu ta bết lại vì bẩn.
“Tom?” Clay hỏi.
“Chúng ta sẽ xem ông ta cần gì,” Tom nói, “bởi vì tôi có thể thấy anh muốn thế, nhưng…”
“Thưa các ông? Xin lỗi, thưa các ông?”
“Một giây,” Tom nói với cậu bé, rồi quay sang Clay. Bộ mặt ông ta rất nghiêm trang. “Nhưng chỉ khoảng một tiếng nữa là trời sẽ sáng. Có thể không đến. Vì vậy ông già kia có thể nói đúng rằng trong đó có chỗ tốt để chúng ta trú ẩn.”
“Ồ, đúng thế đấy, thưa các ông,” Jordan nói. Trong có vẻ như cậu ta không muốn hy vọng nhưng không cưỡng lại được. “Nhiều chỗ lắm. Hàng trăm phòng. Đấy là chưa kể đến Nhà Viện trưởng. Năm ngoái Tobias tới giảng và ở lại đó. Ông ấy giảng một bài trong cuốn sách của mình, Mái trường xưa.”
“Cháu đã đọc cuốn ấy.” Alice nói, giọng có vẻ tò mò.
“Những học sinh không có điện thoại di động đều đã chạy đi hết. Những học sinh có điện thoại di động…”
“Chúng tôi biết chuyện đó.” Alice nói.
“Cháu là một học sinh theo diệnưởng học bổng. Cháu sống ở Holloway. Cháu không dùng điện thoại di động. Cháu sử dụng điện thoại bàn của cô trực kí túc xá mỗi khi muốn gọi điện về nhà, và các bạn khác thường chế giễu cháu vì chuyện đó.”
“Có vẻ như đó là nơi mà cậu đã bị họ cười cợt lần cuối, đúng không Jordan?” Tom nói.
“Vâng, thưa ông,” cậu bé nói bằng giọng tôn kính, nhưng dưới ánh sáng của chiếc đèn xách tay, Clay không trông thấy nụ cười, chỉ có sự đau khổ và mệt mỏi. “Các ông có vui lòng đi gặp thầy viện trưởng cùng cháu không? ”
Và cho dù chắc chắn là chính Tom cũng rất mệt mỏi, ông ta cố đáp lại bằng một thái độ hết sức lịch sự, như thể họ đang ở bên ngoài một hành lang đầy nắng gió – trong một buổi tiệc trà của Hội Phụ huynh, có lẽ thế - chứ không phải đang ở trên Đại lộ Học viện đầy rác rưởi vào lúc bốn giờ mười lăm phút sáng. “Chúng tôi rất sẵn lòng, Jordan ạ.” ông ta nói.