← Quay lại trang sách

- 13 -

“Tởm thật,” Clay nói. Trong đầu anh, những từ ấy vang lên giống như một tiếng rống ngạc nhiên và kinh sợ – với một chút căm giận – nhưng những gì thực sự bật ra từ miệng anh chỉ là một tiếng rên rỉ như bị đánh đòn. Một phần có lẽ vì thứ âm nhạc này gần rõ nét như buổi hòa nhạc AC/DC ngày xưa (mặc dù bài hát Anh thắp sáng đời em do Debby Boone thể hiện bằng chất giọng ngọt ngào khác xa với bài Tiếng chuông địa ngục ), nhưng chủ yếu vì anh bị sốc. Anh nghĩ rằng sau Xung Động và sự di tản của họ khỏi Boston, chẳng có gì còn có thể khiến anh bị sốc, nhưng anh đã nhầm.

Anh không thể nghĩ rằng những ngôi trường dự bị như thế này lại tự nuông chiều bản thân với những thứ tầm thường như bóng đá, nhưng bóng đá rõ ràng là một thứ rất được ưu ái ở đây. Những dãy ghế ở hai bên sân Tonney trông có vẻ như đủ chỗ cho hàng nghìn người, cùng với đó là những lá cờ trang trí đủ màu sắc, nhưng lúc này đã rủ xuống vì mưa phùn trong mấy ngày qua. Có một tấm bảng báo kết quả rất hiện đại ở phía xa với những chữ cái lớn gắn trên bảng. Clay không đọc được dòng chữ ấy vì trời quá tối, nhưng có lẽ ngay cả ban ngày anh cũng chưa chắc đã đọc được. Có đủ ánh sáng để nhìn thấy sân bóng, và anh chỉ quan tâm đến điều đó.

Không một phân cỏ nào trên sân bóng là không có những kẻ mất trí chiếm chỗ. Bọn họ nằm ngửa trên cỏ giống như những con cá hồi trong hộp, chân kề chân, vai kề vai, hông kề hông. Mặt họ hướng lên bầu trời còn tối đen trước lúc rạng đông.

“Ôi, Chúa ơi,” Tom nói. Giọng ông ta nghe nghèn nghẹt vì ông ta đã lấy một tay bịt miệng mình.

“Giữ lấy cô bé!” vị Viện trưởng nói. “Cô ta sắp ngất rồi!”

“Không – cháu không sao.” Alice nói, nhưng khi Clay vòng tay qua vai cô bé, cô bé ngả người vào anh và thở hổn hển. Mắt cô bé mở to với cái nhìn đờ đẫn.

“Họ còn nằm cả trên khán đài nữa,” Jordan nói. Cậu ta nói bằng một giọng điềm tĩnh đến mức Clay không tin rằng đó là sự thực. của một cậu bé đang làm cho bạn mình yên lòng rằng cậu ta sẽ không bị những con giòi trong mắt của một con mèo chết nuốt chửng. “Tôi và thầy Viện trưởng nghĩ rằng đó là nơi mà bọn họ tập trung những người bị thương không có khả năng bình phục.”

“Thầy Viện trưởng và tôi, Jordan.”

“Vâng ạ, em xin lỗi thày.”

Bài hát của Debby Boone kết thúc. Có một khoảng lặng, rồi Những nhạc công Sâm banh của Lawrence Welk lại chơi bài Bước chân của chú voi con. Dodge cũng rất vui, Clay nghĩ.

“Bọn họ tập hợp được bao nhiêu dàn âm thanh? ”anh hỏi ông Viện trưởng Ardai. “Và họ làm điều đó bằng cách nào? Họ đâu có não, lạy Chúa, bọn họ chỉ là những thây ma sống lại.” Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh, phi logic nhưng cũng đầy tính thuyết phục. “Ông đã làm điều đó à? Để giữ cho họ yên lặng, hay… tôi không biết…”

“Không phải ông ấy làm điều đó.” Alice nói. Cô bé nói nhỏ từ vị trí an toàn của mình trong vòng tay của Clay.

“Không, và cả giả định của cả hai người đều sai.” vị Viện trưởng nói với Clay.

“Cả hai? Tôi không…”

“Chắc hẳn bọn họ là những người rất yêu âm nhạc,” Tom nói, “bởi vì họ không thích vào trong nhà. Nhưng trong nhà mới có đĩa CD, đúng không? ”

“Và mới có đầu đĩa.” Clay nói.

“Bây giờ không có thời gian để giải thích.Trời đã bắt đầu sáng, và… nói với họ đi, Jordan.”

Jordan ngoan ngoãn nghe lời, với điệu bộ của cậu học trò bị yêu cầu đọc thuộc lòng một bài học mà cậu không hiểu, “Một con ma cà rồng đích thực đều phải về tổ trước khi gà gáy, thưa thầy.”

“Đúng thế - trước khi gà gáy. Bây giờ, chỉ cần nhìn thôi. Đó là tất cả những gì các anh cần lúc nàyhĩ là lại có những chỗ như thế này, đúng không? ”

“Alice biết.” Clay nói.

Mọi người lại nhìn xuống sân bóng. Và bởi vì bóng đêm đã bắt đầu tan dần, Clay nhận ra rằng những đôi mắt dưới kia đều mở trừng trừng. Anh hoàn toàn tin chắc rằng những người kia chẳng nhìn gì, họ chỉ đơn giản… mở mắt.

Có cái gì đó khủng khiếp đang diễn ra ở đây, anh nghĩ. Việc tập hợp thành bầy đàn chỉ là điểm khởi đầu.

Hình ảnh những con người nằm ép sát vào nhau với những bộ mặt trống rỗng (phần lớn là trắng bệch; suy cho cùng thì đây là địa hạt New England) thật là khủng khiếp, nhưng những ánh mắt vô hồn đang hướng lên bầu trời kia làm anh khiếp hãi, một nỗi khiếp hãi không thể gọi thành tên.Từ đâu đó, không xa lắm, một con chim bắt đầu cất tiếng hót. Đó không phải là tiếng gà gáy, nhưng vị Viện trưởng vẫn giật mình, và lảo đảo. Lần này Tom là người đỡ ông ta.

“Đi thôi,” vị Viện trưởng nói với họ. “Từ đây đến Nhà Cheatham chỉ một đoạn ngắn, nhưng chúng ta phải đi ngay. Sự ẩm ướt làm tay chân tôi cứng như gỗ. Đỡ khuỷu tay cho thầy, Jordan.”

Alice gỡ vòng tay Clay ra và bước tới cạnh ông già. Ông ta mỉm cười với cô bé, một nụ cười từ chối, và lắc đầu. “Jordan có thể chăm sóc ta. Bây giờ bọn ta chăm sóc lẫn nhau – đúng không Jordan? ”

“Vâng, thưa thầy.”

“Jordan?” Tom hỏi. Họ đang tiến lại gần một khu nhà rộng (và có vẻ hơi hào nhoáng) kiểu Tudor mà Clay đoán là Nhà Cheatham.

“Gì thế thưa ông?”

“Dòng chữ trên tấm biển kia – Tôi không đọc được. Viết gì vậy?”

“CHÀO MỪNG CÁC CỰU SINH VIÊN VỀ DỰ BUỔI GẶP MẶT CUỐI TUẦN.” Jordan mỉm cười, rồi cậu ta nhớ ra rằng sẽ không có cuộc gặp mặt ấy – những lá cờ trên khán đài đã bắt đầu rách – và nụ cười ngay lập tức biến mất trên khuôn mặt cậu ta. Nếu cậu ta không quáệt, có thể cậu ta vẫn giữ được vẻ tự chủ, nhưng lúc này trời đã gần sáng, sau một đêm rất dài, và khi họ tiến tới sát khu nhà dành cho Viện trưởng, cậu sinh viên cuối cùng của Học viện Gaiten, lúc này vẫn đang mặc bộ đồng phục có màu hạt dẻ và màu xám của ngôi trường, òa lên khóc.