← Quay lại trang sách

- 19 -

Khi những tia sáng đầu tiên xuyên qua những rặng cây ở đằng đông, họ đang đứng quan sát bầy người mất trí một lần nữa lại bắt đầu rời khỏi sân bóng theo đội ngũ san sát, hướng về thị trấn Gaiten và các vùng phụ cận. Khi bầy người kia vừa đi vừa tản ra trên con dốc dẫn xuống Đại lộ Học viện như không thể có chuyện gì xảy ra vào lúc gần sáng. Nhưng Clay không tin. Anh nghĩ họ cần phải thực hiện công việc của mình tại trạm xăng Citgo, trong ngày hôm nay, càng nhanh càng tốt, nếu họ thực sự muốn thực thi kế hoạch của mình. Việc ra ngoài vào ban ngày cũng đồng nghĩa với việc phải bắn một kẻ trong số bọn người mất trí kia, những nếu lũ người ấy chỉ di chuyển theo bầy lớn vào lúc sáng sớm và chiều tối thì anh sẵn sàng mạo hiểm.

Họ quan sát cái mà Alice gọi là “bình minh của người chết” từ phòng ăn. Sau đó Tom và Viện trưởng Ardai vào bếp. Khi Clay thoát khỏi những dòng suy nghĩ của mình, anh nhận thấy mọi người đang ngồi bên chiếc bàn dưới chùm tia nắng và uống thứ cà phê nhạt nhẽo. Trước khi anh kịp lên tiếng để nói về những gì mà anh định làm trong ngày hôm đó, Jordan chạm vào cổ tay anh.

“Một vài kẻ mất trí vẫn còn ở lại,” cậu bé nói rồi hạ thấp giọng hơn: “Cháu học cùng một số người trong bọn họ.”

Tom nói, “Chú cứ nghĩ lúc này tất cả bọn họ đều đang mua hàng tại siêu thị Kmtìm kiếm loại Xanh Nhạt Đặc Biệt.”

“Tốt hơn là chú hãy thử kiểm tra xem,” Alice nói từ phía cửa ra vào. “Cháu không dám chắc đó có phải là - gọi là gì cũng được - một bước phát triển hay không, nhưng cũng có thể. Có nhiều khả năng.”

“Chắc chắn là như vậy.” Jordan nói rầu rĩ.

Những kẻ mất trí còn ở lại - Clay nghĩ khoảng một trăm người - đang nghiêng những xác chết dưới khán đài. Ban đầu bọn họ chỉ đơn giản khiêng các xác chết đó xuống bãi đỗ xe ở phía nam sân bóng và ra sau một tòa nhà thấp và dài xây bằng gạch. Họ quay trở lại tay không.

“Khu nhà gạch ấy là đường chạy trong nhà,” vị Viện trưởng nói với họ. “Đó cũng là nơi cất các dụng cụ thể thao. Có một bờ dốc đứng ở góc phía xa. Tôi đoán bọn họ ném những cái xác xuống đó, qua bờ tường.”

“Chắc là thế,” Jordan nói. Giọng cậu bé nghe có vẻ như sắp phát ốm. Tất cả sẽ bị nát bấy. Sẽ bị thối rữa dưới đó.”

“Cũng đang thối rữa rồi Jordan.” Tom nói một cách nhẹ nhàng.

“Cháu biết,” cậu bé nói bằng giọng chán nản hơn bao giờ hết, “nhưng những cái xác ấy sẽ thối rữa nhanh hơn dưới ánh nắng mặt trời.” Dừng mấy giây. “Thưa thầy?”

“Gì thế, Jordan?”

“Em trông thấy Noah Chutsky. Trong Câu lạc bộ Đọc sách Diễn kịch của thầy.”

Vị Viện trưởng vỗ vai cậu bé. Vẻ mặt cậu ta tái nhợt. “Đừng để ý.”

“Thật khó để không nghĩ đến chuyện đó,” Jordan nói khẽ. “Cậu ta đã có lần chụp ảnh cho em. Bằng… bằng… chiếc điện thoại di động của cậu ấy.”

Và rồi có một chuyện mới. Khoảng hai chục con ong thợ tách ra khỏi bầy, chẳng cần phải dừng lại một giây để trao đổi, và đi thẳng tới những khu nhà kính đổ nát. B di chuyển theo hình chữ V khiến người ta hình dung tới cách di chuyển của những bầy ngỗng di cư. Người mà Jordan đã nhận ra là Noah Chutsky cũng có mặt trong đội hình đó. Những kẻ còn lại trong đội quân dọn - xác - chết đứng nhìn đội hình chữ V này một lúc, rồi hành quân trở lại các đoạn đường dốc dẫn xuống sân bóng, và tiếp tục công việc dọn các xác chết khỏi khu khán đài.

Hai mươi phút sau, toán quân từ khu nhà kính quay trở lại, lúc này di chuyển theo một hàng đơn. Một vài kẻ vẫn đi tay không, nhưng phần đa đã kiếm được những chiếc xe cút kít hoặc xe đẩy, loại dùng để chở những bao vôi hoặc phân bón. Chỉ mấy phút sau, những kẻ mất trí ong thợ đã bắt đầu sử dụng xe đẩy và xe cút kít để vận chuyển những cái xác, và công việc của bọn họ được đẩy nhanh tốc độ hơn nhiều lần so với trước.

“Đó là một bước tiến, đúng thế.” Tom nói.

“Không chỉ là một bước,” vị Viện trưởng thêm vào. “Dọn nhà; sử dụng công cụ để làm điều đó.”

Clay nói, “Tôi không thích chuyện này.”

Jordan nhìn anh, khuôn mặt cậu bé tái nhợt, mệt mỏi và già hơn tuổi rất nhiều. “Tham gia vào câu lạc bộ.” cậu bé nói.