- 20 -
Họ ngủ đến tận một giờ chiều. Tiếp đó, sau khi đã biết chắc rằng đội quân dọn xác chết đã kết thúc công việc của mình và rời khỏi căn cứ để tham gia vào đoàn quân cướp phá trong thị trấn, họ ra khỏi nhà và đi xuống khu cột đá đánh dấu lối vào học viện Gaiten. Alice đã chế giễu ý kiến của Clay rằng mình anh và Tom sẽ làm công việc này. “Đừng để ý đến mấy câu chuyện tầm phào kiểu Người dơi và Rôbin ấy.”
“Ồ, chú vẫn luôn muốn được trở thành một người hùng,” Tom làm bộ bị ngọng, nhưng khi cô bé lạnh lùng nhìn ông ta, và xoắn mạnh chiếc giầy Nike trên tay (lúc này chiếc giầy đã gần rách) làm ông ta xịu mặt xuống. “Xin lỗi.”
“Chú có thể một mình đi sang bên kia tới trạm xăng,” cô bé nói. “Nghe có vẻ hay đấy. Nhưng những người còn lại sẽ đứng trông chở phía bên này.”
Vị Viện trưởng đã đề nghị rằng Jordan nên ở lại Nhà Cheatham. Trước khi cậu bé kịp trả lời - và cậu ta có vẻ sẵn sàng phản đối quyết liệt - Alice hỏi, “Mắt của em thế nào, Jordan?”
Cậu ta mỉm cười với Alice, kèm theo một cái nhìn lấp lánh. “Ổn. Rất tốt.
“Và em vẫn thường chơi các trò chơi trên máy tính? Những trò bắn nhau?”
“Tất nhiên rồi, hàng tấn.”
Alice đưa cho cô bé khẩu súng lục của mình. Clay có thể thấy cậu bé hơn run run. “Nếu chị chỉ cho em cách ngắm bắn - hoặc thầy Viện trưởng dạy em - em có thể làm được không?”
“Tất nhiên rồi.”
Alice nhìn Viện trưởng Ardai bằng ánh mắt vừa như thách thức, vừa như biết lỗi. “Chúng ta cần tất cả mọi người tham gia.”
Vị Viện trưởng nhượng bộ, và bây giờ họ đã tới nơi, và bên kia phố là Academy Grove Citgo, chỉ cách thị trấn một đoạn. Từ vị trí này, họ có thể thấy một tấm biển có để dòng chữ ACADEMY LP GAS rất dễ đọc. Chiếc xe duy nhất đậu dưới những vòi bơm với cánh cửa buồng lái mở toang lúc này phủ đầy bụi bẩn. Chiếc cửa sổ lớn bằng kính của trạm xăng đã bị đập vỡ. Ở về phía bên phải, đỗ dưới tán mấy cây du còn sót lại của miền bắc New England là hai chiếc xe tải có hình dáng giống như những bình khí prôban khổng lồ. Bên hông của hai chiếc xe là những dòng chữ ACADEMY LP GAS và PHỤC VỤ MIỀN BẮC NEW HAMPSHIRE TỪ NĂM 1982.
Không thấy có dấu hiệu cướp phá của bọn người mất trí ở khu vực này của Đại lộ Học viện, và cho dù phần đa những ngôi nhà mà Clay có thể trông thấy đều có những đôi giầy để ngoài bậc thềm, vẫn có một vài ngôi nhà không thấy có dấu hiệu là có người đang ở trong đó. Dòng người chạy nạn dường như đã vãn. Còn quá sớm để kết luận, anh tự nhắc nhở mình.
“Thưa thầy? Chú Clay? Cái gì thế?” Jordan hỏi. Cậu bé chỉ tay về phía khu vực giữa Đại lộ - tất nhiên vẫn là một phần của đường 102, cho dù ta rất dễ quên điều đó trong một bu chiều yên tĩnh và đầy nắng như thế này, với những tiếng chim ca và tiếng rì rào của gió trên các vòm cây. Có một cái gì đó viết bằng phấn đỏ trên nhựa đường, nhưng từ chỗ họ đang đứng, Clay không thể luận ra đó là những chữ gì. Anh lắc đầu.
“Ông đã sẵn sàng chưa?” anh hỏi Tom.
“Chắc chắn rồi,” Tom nói. Ông ta cố tỏ ra bình thản, nhưng một mạch máu trên chiếc cổ không được cạo râu của ông ta đang đập rất mạnh. “Anh là Người dơi, tôi là Thiếu niên anh hùng.”
Hai người băng qua phố, súng cầm chắc trong tay. Clay đã để lại khẩu súng tự động của Nga cho Alice, và gần như yên tâm rằng nó sẽ giúp ích cho cô bé nếu cô bé thực sự phải cần đến.
Dòng chữ nguệch ngoạc bằng phấn đỏ trên nền đường là
KASHWAK=NO - FO
“Anh có hiểu gì không?” Tom hỏi.
Clay lắc đầu. Anh không hiểu, và ngay lúc này anh cũng chẳng quan tâm. Tất cả những gì anh muốn là biến nhanh khỏi chỗ này, giữa đại lộ, nơi anh cảm thấy mình đang bị phơi ra như một con kiến trên miệng bát. Anh nhận thấy, không phải là lần đầu, rằng anh sẵn sàng bán rẻ linh hồn mình để được biết con trai anh lúc này đang an toàn, và đang ở một nơi mà người ta không đặt súng vào tay trẻ em, những đứa trẻ chỉ thích chơi video game. Thật kỳ lạ. Anh cứ tưởng anh đã sắp xếp xong các ưu tiên của mình, rằng anh sẽ lật từng con bài một, và rồi những suy nghĩ này lại ập đến, tươi rói và rớm máu như một vết thương không chịu lành.
Ra khỏi chỗ này, Johnny. Con không thuộc về nơi này. Không phải chỗ của con, không phải thời của con.
Hai chiếc xe prôban trống không, và cửa xe bị khóa, nhưng không sao; hôm nay họ đã gặp may. Những chiếc chìa khóa được treo trên tấm bảng trong văn phòng, dưới chiếc biển đề KHÔNG CỨU HỘ TỪ NỬA ĐÊM ĐẾM 6 GIỜ SÁNG, KHÔNG CÓ NGOẠI LỆ. Có một bình prôban nhỏ treo trên mỗi chùm chìa khóa. Khi ra gần tới cửa, Tom đập tay vào vai Clay.
Hai kẻ mất trí đang đi giữa đường, sát bên nhau nhưng không đều bước. Một kẻ đang ăn bánh Twinkie, mặt anh ta đầy kem và vụn bánh. Kẻ còn lại, một người phụ nữ, ôm một cuốn sách cỡ - bàn - cà - phê. Đối với Clay, người phụ nữ kia trông giống một thành viên trong dàn đồng ca của nhà thờ đang ôm cuốn thánh ca to quá khổ. Ở bìa cuốn sách có in hình một con chó giống côli đang lao mình qua một chiếc vòng tròn. Việc người phụ nữ kia vác ngược cuốn sách khiến Clay yên tâm đôi chút. Vẻ trống rỗng trên khuôn mặt hai kẻ đó - và việc họ lang thang cùng nhau, có nghĩa là lúc giữa trưa không phải là thời điểm tập hợp bầy - khiến anh yên tâm hơn nữa. Nhưng anh không thích cuốn sách kia. Không, anh hoàn toàn không thích cuốn sách ấy.
Hai kẻ kia đi qua hàng cột đá, và Clay có thể trông thấy Alice, Jordan và Viện trưởng đang hé nhìn ra ngoài với những đôi mắt mở to. Hai kẻ mất trí bước qua dòng chữ viết bằng phấn đỏ giữa đại lộ - KASHWAK=NO - FO - và người phụ nữ đưa tay ra để lấy mấy chiếc bánh Twinkie của người bạn đồng hành. Người đàn ông giữ chặt hộp bánh và đưa ra phía xa. Người phụ nữ ném cuốn sách sang một bên (nó rơi xuống đúng chiều, và Clay có thể nhìn thấy dòng chữ 100 giống chó quý nhất thế giới trên bìa sách) và lại đưa tay ra để với hộp bánh. Người đàn ông tát người phụ nữ mạnh đến mức làm tóc cô ta bay bay, và tiếng tát phá tan cả bầu không khí tĩnh lặng. Nhưng cả hai vẫn không hề dừng lại. Người phụ nữ kêu to một tiếng: “Aw!” Người đàn ông đáp lại (đối với Clay, đó là một lời đáp): “Eeeen!” Người phụ nữ lại vươn tay ra để với hộp bánh. Lúc này hai kẻ mất trí đang đi qua trạm xăng Citgo. Lần này người đàn ông đấm mạnh vào cổ cô ta, một cú đấm móc, rồi cho tay vào hộp lấy ra một chiếc bánh. Người phụ nữ dừng lại. Nhìn anh ta. Và một giây sau người đàn ông cũng dừng lại. Anh ta đã vượt lên trên người phụ nữ một bước. Lưng anh ta ở ngay phía trước mặt cô ta.
Clay cảm thấy một cái gì đó trong bầu không khí nắng ấm và tĩnh lặng. Không, anh nghĩ, không phải trong bầu không khí, mà là trong chính bản thân mình. Không thở nổi, giống như sau khi trèo quá nhanh lên các bậc cầu thang.
Cũng có thể là ngay chính trong văn phòng của trạm xăng, nơi họ đang đứng, bởi vì - Tom đứng kiễng chân và thì thầm vào tai anh, “Anh có cảm thấy nó không?” Clay gật đầu và chỉ về phía chiếc bàn. Không có gió, nhưng những tờ giấy trên đó đang bay bay. Và trong chiếc gạt tàn, tàn thuốc bắt đầu chầm chậm xoay tròn, giống như nước đang xoay tròn trên lỗ thoát nước của bồn tắm. Có hai chiếc đầu lọc - không, ba chiếc - và bụi tro dường như đang đẩy những chiếc đầu lọc đó vào giữa chiếc gạt tàn.
Người đàn ông quay đầu lại. Anh ta nhìn cô ta. Cô ta nhìn anh ta. Hai kẻ ấy cứ thế nhìn nhau. Clay không thấy có bất kỳ biểu hiện nào trên nét mặt họ, nhưng anh ta có thể cảm thấy những sợi lông trên cánh tay mình dựng đứng lên, và anh nghe thấy những tiếng lách cách rất nhỏ. Đó là những chiếc chìa khóa trên tấm bảng KHÔNG CỨU HỘ. Những chiếc chìa khóa ấy đang rung rung và va vào nhau.
“Aw!” người phụ nữ kêu lên. Cô ta chìa tay ra.
“Eeen!” người đàn ông đáp. Trên người anh ta là những gì còn lại của bộ complê đã bạc màu. Anh ta đi đôi giầy màu đen bám đầy bụi. Sáu hôm trước, có thể anh ta là một viên giám đốc tầm trung, một nhân viên kinh doanh, hoặc một ông chủ nhỏ. Lúc này tất cả những gì anh ta quan tâm là hộp bánh Twinkie. Anh ta ôm chặt chiếc hộp vào ngực, miệng vẫn không ngừng nhai.
“Aw!” người phụ nữ nài nỉ. Cô ta chìa cả hai tay ra, một cử chỉ kiểu cho em xin, và những chiếc chìa khóa lại kêu leng keng, lần này to hơn. Phía trên đầu họ phát ra tiếng kêu bzzzzt khi một chiếc đèn huỳnh quang không có điện bỗng bật sáng. Tay cầm của chiếc vòi bơm xăng ở giữa rơi xuống nền xi măng đánh keng một tiếng.
“Aw!” người đàn ông nói. Đôi vai anh ta chùng xuống và sự căng thẳng biến mất khỏi anh ta. Sự căng thẳng cũng biến mất khỏi bầu không khí. Những chiếc chìa khóa trên tấm bảng thôi không rung nữa. Những tàn tro trong chiếc gạt tàn xoay vòng lần cuối rồi dừng lại. Ta sẽ không biết có chuyện gì đó vừa xảy ra nếu không có chiếc tay cầm vòi bơm xăng bằng thép ngoài kia và chiếc gạt tàn thuốc lá trong này.
“Aw!” người phụ nữ nói. Cô ta vẫn chìa hai tay ra. Người bạn đồng hành của cô ta đưa chiếc hộp về phía cô ta. Mỗi tay cô ta cầm lấy một chiếc bánh và đưa lên miệng, cả ruột lẫn vỏ. Một lần nữa Clay cảm thấy yên tâm, nhưng chỉ một chút thôi. Hai kẻ kia tiếp tục chầm chậm đi về phía trung tâm thị trấn, người phụ nữ đi chậm lại một chút để phì miếng vỏ ni lông gói bánh ra khỏi miệng. Cô ta chẳng còn nhớ gì tới cuốn sách 100 giống chó quý nhất thế giới.
“Gì thế?” Tom hỏi bằng giọng run run khi hai kẻ kia đã đi khuất.
“Tôi không biết, nhưng tôi không thích điều đó,” Clay nói. Anh cầm lấy những chiếc chìa khóa của hai chiếc xe tải chở prôban. Anh đưa một chùm cho Tom. “Ông có biết lái loại tay lái chuẩn không
“Tôi học lái bằng loại đó. Còn anh?”
Clay mỉm cười tỏ vẻ thông cảm. “Tôi chẳng cần học, Tom ạ. Tôi tự biết cách lái loại tay lái chuẩn. Đó là bản năng.”
“Lạ thật.” Tom không thực sự lắng nghe anh nói. Ông ta đang mải nghĩ về cặp đôi kỳ dị kia, và mạch máu trên cổ ông ta lại đập nhanh và hằn rõ hơn bao giờ hết. “Tận thế, thời đại của của những chuyện hoang tưởng, đúng không?”
“Không, đó là những chuyện có thật. Đi thôi nào.”
Anh bắt đầu bước chân ra cửa, nhưng Tom đưa tay giữ anh lại. “Nghe này. Những người đằng kia có thể đã biết, mà cũng có thể chưa biết. Nếu họ chưa biết, có lẽ chúng ta nên giữ bí mật trong lúc này. Anh thấy thế nào?”
Clay nghĩ tới chuyện Jordan không bao giờ rời mắt khỏi vị Viện trưởng và Alice không rời xa chiếc giầy Nike trẻ em. Anh nghĩ tới những quầng thâm quanh mắt họ, và nghĩ về kế hoạch mà họ định thực hiện tối nay. Một trận chiến quyết liệt một mất một còn giữa thiên thần và quỷ dữ là một từ hơi quá mạnh, nhưng chỉ hơi quá một thôi. Cho dù bây giờ đã trở thành thứ gì, những kẻ mất trí kia cũng từng là con người, và thiêu sống cả một nghìn kẻ như thế là công việc không dễ dàng gì. Chỉ nghĩ về điều đó cũng đã khiến anh cảm thấy đau đớn.
“Với tôi thì không sao,” anh nói. “Đi chầm chậm lên dốc, được chứ?”
“Gài số nhỏ nhất mà tôi thấy,” Tom nói. Lúc này họ đang tiến lại gần những chiếc xe tải hình chai. “Theo anh nghĩ thì loại xe tải như thế có bao nhiêu số?”
“Một số tiến là đủ.” Clay nói.
“Nhìn cái kiểu đỗ kia, tôi đoán anh phải bắt đầu bằng cách cho lùi xe.”
“Chết tiệt,” Clay nói. “Nếu ông không thể lái xe qua cái hàng rào gỗ kia thì còn làm được cái qu
Và đó là những gì mà họ làm.