- 21 -
Dốc Học viện là tên gọi mà Viện trưởng Ardai và cậu học trò duy nhất còn sót lại của ông ta đặt cho con dốc dài thoai thoải từ khuôn viên của nhà trường chạy ra đường chính. Cỏ vẫn xanh tươi và chỉ mới bị phủ bởi một vài chiếc lá rụng. Vào lúc xế chiều, và khi Dốc Học viện vẫn còn vắng vẻ - chưa thấy bóng dáng những kẻ mất trí trở về - Alice bắt đầu đi dọc hành lang chính của Nhà Cheatham. Cô bé dừng lại sau mỗi vòng chỉ vừa đủ để nhìn qua cửa sổ phòng khách. Qua chiếc cửa sổ ấy có thể nhìn rõ Dốc Học viện, hai giảng đường chính, và Sân Tonney. Chiếc giầy Nike lúc lắc trên cổ tay.
Những người khác đang ở trong bếp, nhấm nháp côca từ những chiếc lon. “Bọn họ không quay trở lại,” cô bé nói với họ sau khi đi hết một lượt nữa. “Bọn họ đã đoán biết được kế hoạch của chúng ta - đọc được suy nghĩ của chúng ta hay đại để là thế - và bọn họ sẽ không quay trở lại.”
Hai lượt nữa dọc theo hành lang dài, mỗi lượt dừng lại một lần vừa đủ để nhìn qua cửa sổ lớn ở phòng khách, và cô bé nói tiếp với họ, “Hoặc cũng có thể đó là một cuộc di cư lớn, mọi người có nghĩ như vậy không? Có thể bọn họ di cư về phương nam, giống lũ chim cổ đỏ vậy.”
Cô bé lại tiếp tục cuộc tuần tra của mình mà không đợi câu trả lời. Ngược, xuôi, ngược, xuôi.
Jordan liếc nhìn đồng hồ. “Bằng giờ này hôm qua họ cũng chưa về, phải nữa tiếng nữa,” cậu bé nói. “Em sẽ đi nói với chị ấy, nếu thầy muốn.”
“Chú nghĩ chẳng có ích gì đâu,” Clay nói. “Cô bé cần phải được giải tỏa, có thế thôi.”
“Chị ấy sợ, đúng không chú?”
“Thế còn cháu, Jordan?
“Cháu cũng sợ,” Jordan nói nhỏ. “Chúng ta đang ở trong Thành phố Yêu ma mà!”
Vòng tiếp theo, khi đi qua căn bếp, Alice nói, “Có lẽ sẽ tốt hơn nếu bọn họ không trở lại nữa. Cháu không biết có phải họ đã có cách khởi động mới hay không, nhưng chắc chắn là có chuyện rất tệ đang diễn ra. Cháu cảm thấy điều đó từ hai kẻ mà chúng ta gặp lúc trưa nay. Người phụ nữ vác cuốn sách và người đàn ông với hộp bánh Twinkie.” Cô bé lắc đầu. “Một tà thuật ghê rợn nào đó.”
Cô bé lại tiếp tục bước đi trước khi có ai đó kịp trả lời, chiếc giầy vẫn lủng lẳng trên cổ tay.
Vị Viện trưởng nhìn Jordan. “Jordan, con có cảm nhận thấy điều gì không?”
Jordan lưỡng lự, rồi nói, “Thưa thầy, em cảm thấy một chuyện gì đó. Tóc gáy em dựng đứng lên.”
Viện trưởng Ardai quay sang nhìn Clay và Tom chằm chằm, lúc này hai người đang ngồi ở phía đối diện với ông ta. “Còn hai anh thì sao? Các anh ở gần hơn nhiều?”
Alice đã giúp họ không phải trả lời. Cô bé chạy vào trong bếp, má đỏ bừng, mắt mở to, đế giầy kêu ken két trên gạch lát nền. “Bọn họ đang trở lại!” cô bé kêu lên.