← Quay lại trang sách

- 27 -

Anh tỉnh dậy vì tiếng la hét của chính mình, hoặc cũng có thể là anh tưởng vậy; chỉ cần một cái nhìn nhanh sang chiếc giường bên cạnh, nơi Tom đang ngủ ngon lành với cái gì đó - hình như là một chiếc khăn tắm - phủ lên mặt là Clay đã, hiểu ngay rằng tiếng la hét ấy nằm ở trong đầu anh. Có thể một tiếng kêu la nào đó đã bật ra khỏi miệng anh, nhưng nếu thế thì rõ ràng là tiếng kêu ấy không đủ lớn để đánh thức người bạn cùng phòng với anh dậy.

Căn phòng còn lâu mới tối - mới chỉ khoảng giữa chiều - nhưng Tom đã kéo rèm lại trước khi vùi đầu ngủ, vì vậy ánh sáng trong phòng không quá chói. Clay nằm yên một lát, miệng khô không khốc như vỏ bào, nhịp tim gấp gáp trong ngực và trong tai, nghe như tiếng chân chạy trên thảm. Căn phòng yên lặng như tờ. Có thể là họ chưa hoàn toàn quen với việc lấy đêm làm ngày, nhưng đêm qua đúng là một đêm vô cùng mệt mỏi, và lúc này anh không nghe thấy tiếng ai trong Nhà Cheatham. Bên ngoài, một con chim cất tiếng hót và ở nơi nào đó khá xa - anh nghĩ không phải là ở Gaiten - một chiếc chuông báo động vẫn rền rĩ một cách bướng bỉnh.

Đã bao giờ anh gặp ác mộng chưa nhỉ? Hình như có một lần. Khoảng một tháng gì đó sau khi Johnny ra đời, Clay mơ thấy mình bế cậu bé khỏi cũi để thay tã, và bỗng nhiên thân hình mũm mĩm bé nhỏ của Johnny tan ra thành từng mảnh trong tay anh, giống như một người nộm bị lắp ráp quá tồi. Giấc mơ ấy anh có thể hiểu - nỗi lo lắng của một người cha. Một nỗi lo lắng mà anh vẫn còn đang sống với nó như Ardai đã nhận thấy. Thế còn giấc mơ này?

Dù nó mang ý nghĩa gì, anh cũng không muốn bị tuột mất giấc mơ ấy, và kinh nghiệm cho anh thấy rằng anh phải hành động gấp.

Trong phòng có một chiếc bàn, và một chiếc bút bi găm ở túi quần bò mà Clay đã vứt thành đống dưới chân giường. Anh lấy chiếc bút, bước tới chiếc bàn bằng chân trần, ngồi xuống, và mở chiếc ngăn kéo bàn. Anh thấy thứ mà anh đang tìm kiếm, tập giấy trắng với dòng chữ HỌC VIỆN GAITEN và “Một bộ óc trẻ trung là một ngọn đèn trong đêm tối.” trên đầu mỗi trang giấy. Anh rút một tờ và đặt lên mặt bàn. Căn bàn hơi tối, nhưng cũng tạm đủ ánh sáng. Anh bấm chiếc bút và dừng lại mấy giây, cố gắng để nhớ lại những chi tiết của giấc mơ ấy trong chừng mực có thể.

Anh, Tom, Alice, và Jordan đứng xếp hàng ở giữa một sân chơi. Không phải là một sân bóng đá giống Sân Tonney. Có một cái khung lớn hay cái gì đại loại như thế ở phía sau, với một bóng đèn đỏ nhấp nháy trên đó. Anh không hiểu đó là cái gì, nhưng anh biết trên sân đầy người và tất cả đều đang nhìn họ. Những con người với quần áo rách nát và thân thể đầy vết thương mà anh nhận ra ngay lập tức. Anh và các bạn mình đang ở trong một… một chiếc lồng? Không, trên bục. Và đó cũng là một chiếc lồng, dù không có chấn song. Clay không biết tại sao lại thế, nhưng đúng là như thế. Những chi tiết của giấc mơ đã bắt đầu tan biến.

Tom đứng ở cuối hàng. Một người đàn ông bước lại phía ông ta, một người đàn ông đặc biệt, và để một tay lên đầu ông ta. Clay không hiểu tại sao lại người đàn ông lại có thể làm được chuyện đó, bởi vì Tom - cũng giống như Alice, Jordan, và bản thân anh - đang đứng trên bục, nhưng đúng là như vậy. Và người đàn ông ấy nói, “Đàn ông mất trí.” Và cả đám đông - hàng nghìn người - cùng rống lên thành một tiếng kêu duy nhất, “ĐỪNG ĐỤNG VÀO!”. Người đàn ông bước lại chỗ Clay và lặp lại chuyện đó. Với bàn tay đặt trên đầu Alice, người đàn ông nói, “Đàn bà mất trí.” Trên Jordan, “Trẻ em mất trí.” Và mỗi lần như thế, cả đám đông lại cùng rống lên một lượt “ĐỪNG ĐỤNG VÀO!”. Ông ta nói những câu ấy bằng tiếng La tinh, nhưng Clay có thể hiểu.

Cả người đàn ông ấy - hội chủ? Người cầm trịch? - lẫn những người trong đám đông trên sân đều không có ai mở miệng trong suốt nghi lễ này. Việc gọi - và - đáp hoàn toàn mang tính viễn cảm.

Rồi, để mặc cho tay phải tự tư duy một mình (tay anh và tkhu não bộ điều khiển nó), Clay bắt đầu vẽ một hình ảnh lên giấy. Toàn bộ giấc mơ ấy thật là khủng khiếp - sự lên án, sự ám ảnh, sự giam cầm - nhưng đáng sợ nhất là cảnh người đàn ông kia bước tới bên từng người trong nhóm của Clay, đặt lòng bàn tay lên đầu họ theo kiểu một người bán đấu giá đang chuẩn bị bán một bầy gia súc tại phiên chợ ở vùng thôn quê. Clay cảm thấy rằng nếu anh có thể lột tả hình ảnh người đàn ông ấy, anh có thể lột tả được nỗi khiếp sợ ẩn chứa trong giấc mơ.

Đó là một người đàn ông da đen có cái đầu quý phái và khuôn mặt của một nhà tu khổ hạnh bên trên thân hình gầy gò, gần như trơ xương. Đôi vai gầy so, bụng mỏng dính. Bên dưới mái tóc quăn Clay vẽ nhanh vầng trán rộng và sáng - vầng trán của một học giả. Má trái của người đàn ông đó bị rách toang, có lẽ vì bị cắn, và môi dưới cũng bị rách, khiến cái miệng có một vẻ mỉa mai và mệt mỏi. Đôi mắt mới khó. Clay không thể nào lột tả được. Trong giấc mơ của anh, đôi mắt ấy chứa đựng sự tỉnh táo, nhưng không hiểu sao vẫn giống mắt của người chết. Sau hai lần thử, anh đành chịu thua và vẽ vội chiếc áo thun trước khi nó biến mất: loại áo mà bọn trẻ con gọi là quạ đầu xám (Màu đỏ, có một mũi tên), với những chữ cái hoa in trước ngực. Những chữ cái ấy quá lớn đối với một thân hình gầy gò, và dòng chữ bị che khuất một nửa, nhưng Clay gần như chắc chắn đó là chứ Harvard. Anh vừa định vẽ ra thì nghe có tiếng khóc, nhỏ, tắc nghẹn, từ bên dưới vẳng lên.