- 3 -
Tám giờ sáng ngày hôm đó, Clay đang ngồi trên một chiếc ghế băng ở cuối mảnh vườn thắng lợi của Viện trưởng Ardai, và tự nói với mình rằng nếu anh không quá mệt, anh hãy rũ bỏ tất cả những suy nghĩ trong đầu, đứng dậy và đi làm cho ông già một tấm bia, dù chỉ là tạm bợ. Sẽ không được lâu, nhưng ông già đáng được như vậy, vì ít nhất ông ta đã chăm chút cho cậu học trò cuối cùng của mình. Vấn đề là, anh thậm chí còn không biết mình có đứng nổi lên để vào trong nhà đánh thức Tom dậy gác thay cho anh không.
Có vẻ như họ sẽ có một ngày thu đẹp trời và giá lạnh - một ngày rất hợp cho công việc hái táo, ép hoa quả, và chơi bóng trong sân sau. Bởi vì dù lúc này sương mù vẫn còn dày đặc, những tia nắng ban mai đã bắt đầu xuyên qua đó, và biến cái thế giới bé nhỏ trong tầm quan sát của Clay thành một biển sáng lung linh. Những giọt sương long lanh đậu trên lá, và hàng trăm bánh xe cầu vồng tí hon lăn tròn trước đôi mắt nặng trĩu của Clay.
Một cái gì đó màu đỏ hiện hình giữa đám sương nắng này. Chiếc áo quạ đầu xám của Người Rách Nát dường như đang tự bay và rồi khi nó chuyển động tới gần chỗ Clay đang ngồi cuối mảnh vườn, bộ mặt màu nâu sậm cùng đôi tay của chủ nhân chiếc áo ấy hiện ra bên trên và bên dưới nó. Vẫn khuôn mặt vô dạng và đôi mắt chết - sống ấy.
Vầng trán của học giả, hiện rõ một vết chém.
Chiếc quần bẩn thỉu, không hình thù, rách túi và đã được mặc suốt một tuần.
Dòng chữ HARVARD chạy ngang trên bộ ngực lép.
Khẩu côn 45 của Beth Nickerson đang nằm trong chiếc bao đeo ở thắt lưng anh. Clay thậm chí chẳng chạm vào khẩu súng. Người Rách Nát dừng lại cách chỗ anh khoảng 10 bộ. Ông ta đừng trên nấm mồ của Viện trưởng Ardai,và Clay tin chắc rằng đó không phải là chuyện ngẫu nhiên. “Mày muốn gì?” anh hỏi Người Rách Nát và ngay lập tức anh tự trả lời câu hỏi của mình: “Muốn nói cho ngươi biết”
Anh ngồi nhìn chằm chằm vào Người Rách Nát, ngạc nhiên đến không thể suy nghĩ gì. Người Rách Nát cười nhăn nhở, với môi dưới đã bị rách làm đôi - và xòe hai bàn tay ra như muốn nói Ta chẳng muốn gì cả .
“Vậy thì hãy nói những gì mày cần nói,” Clay nói với Người Rách Nát, và cố để chuẩn bị tâm thế cho khả năng anh có thể bị mất tiếng vì ngạc nhiên hoặc vì kinh sợ. Anh phát hiện ra rằng đó không phải là điều mà ta có thể chuẩn bị tâm thế để đón nhận. Nó giống như việc ngồi trên một chiếc cối xay đang xoay nhanh quanh trục.
“Đi. Tối nay.” Clay tập trung đầu óc và nói, “Mày câm đi! Đủ rồi.”
Người rách Nát chờ đợi, một bức tranh về sự kiên nhẫn.
“Tao có thể xóa sổ mày,” Clay nói. “Tao không chắc, nhưng tao sẽ thử”
Người Rách Nát chờ đợi, khuôn mặt như muốn nói Ngươi điên rồi à ?
Clay nghĩ đến chuyện ý chí của Người Rách Nát cũng chính là ý chí của cả bầy người Ma khổng lồ, và anh đành chịu yên.
“Đi. Tối nay. Phương Bắc.” Clay chờ đợi, và khi anh biết chắc rằng Người Rách Nát đã bắt đầu mất kiên nhẫn, anh nói, “Ở đâu? Tại sao?”
Lần này không có tiếng trả lời, nhưng một hình ảnh bỗng nổi lên trước mặt anh. Hình ảnh ấy rõ đến mức anh không biết nó đang ở trong đầu anh hay Người Rách Nát đã phù phép để cho nó hiện ra trên màn sương. Đó chính là dòng chữ bằng phấn đỏ mà họ đã trông thấy giữa Đại lộ Học viện.
KASHWAK = NO – FO
“Tao không hiểu.” anh nói.
Nhưng Người Rách Nát đã quay mình bước đi. Clay trông thấy chiếc áo màu đỏ một lần nữa lại dường như đang trôi bồng bềnh vô chủ trên màn sương nắng, rồi mất hút. Clay ngồi đó với niềm an ủi nho nhỏ duy nhất là đằng nào thì họ cũng đang có ý định đi theo hướng Bắc, và họ đã có thêm một ngày. Điều đó có nghĩa là chẳng cần canh gác nữa. Anh đã quyết định đi ngủ và không đánh thức Tom