- 4 -
Jordan thức dậy, đầu óc tỉnh táo, nhưng vẻ thông minh sáng sủa đã biến mất. Cậu bé ngồi ủ ê nghe Clay kể lại cuộc chạm trán của anh với Người Rách Nát. Khi Clay kể xong, Jordan cầm tập bản đồ giao thông lên nhìn chỉ mục phía sau, và giở tới trang Miền tây tiểu bang Maine . “Đây,” cậu bé vừa nói vừa chỉ vào một thị trấn phía trên Fryeburg. “Kashwak ở chỗ này, về phía đông, và Little Kashwak về phía tây, gần như nằm giữa đường biên giới Maine - New Hampshire. Cháu biết cháu có thể nhận ra địa danh này. Nhờ có cái hồ.” Cậu bé gõ lên đó. “Rộng gần bằng Sebago.”
Alice cúi sát người xuống để đọc tên cái hồ. “Kash… Kashwaka - mak, cháu đoán thế.”
“Nó nằm trong một vùng gọi là TR – 90,” Jordan nói. Cậu bé lại gõ lên tờ bản đồ. “Một khi các chú biết điều đó, các chú sẽ nói rằng dòng chữ Kashwk = NO - FO có nghĩa là Kashwak không có điện thoại di động, đúng không?”
“Đó là một vùng chết à?” Tom hỏi. “Không có tháp tiếp sóng điện thoại di động. Không có tháp truyền vi sóng.”
Jordan nở một nụ cười ốm yếu với Tom. “Cháu nghĩ có nhiều người sử dụng đĩa vệ tinh, nhưng ngoài thứ đó ra…”
“Cháu không hiểu,” Alice nói. “Tại sao bọn chúng lại muốn đuổi chúng ta tới một vùng không có điện thoại di động, nơi mà mọi người vẫn còn được an toàn ở một mức độ nào đó?”
“Cũng giống như câu hỏi tại sao bọn chúng lại để cho chúng ta sống đến tận bây giờ.” Tom nói.
“Có thể bọn chúng muốn biến chúng ta thành những quả tên lửa định vị bằng xương thịt và sử dụng chúng ta để đánh bom vùng đó,” Jordan nói. “Vừa xóa sổ chúng ta, vừa xóa sổ những người còn an toàn tại đó. Một mũi tên trúng hai đích.”
Họ im lặng suy nghĩ về điều Jordan
“Hãy cứ đi thì sẽ biết,” Alice nói, “nhưng cháu sẽ không đánh bom bất kỳ ai”
Jordan nhìn cô bé bằng ánh mắt lờ đờ. “Chị đã thấy bọn chúng làm gì với thầy Viện trưởng chưa? Nếu đúng là bọn chúng định làm thế, chị có quyền lựa chọn không?”