← Quay lại trang sách

- 5 -

Vẫn còn những đôi giày trên bậc thềm của phần lớn những ngôi nhà trên dãy phố đối diện với hàng cột đá ở lối vào Học viện Đại lộ, nhưng cánh cửa của những ngôi nhà đó hoặc là bị mở toang hoặc là đã bị giật tung bản lề. Trong số các xác chết nằm rải rác trên những bãi cỏ mà họ trông thấy trên Đại lộ có một số là những kẻ mất trí, nhưng đa số là những người chạy nạn vô tội không may có mặt ở nơi này không đúng lúc. Họ là những người đi chân trần, nhưng thực sự không cần phải nhìn xuống chân họ; nhiều nạn nhân của vụ trả thù đã bị phanh thây theo nghĩa đen.

Sau khi đi qua khu trường, tại nơi mà Đại lộ Học viện lại trở thành Lộ 102, họ nhìn thấy nhiều xác chết nữa nằm rải rác trên một đoạn đường dài hơn nửa dặm. Alice bước đi với đôi mắt gần như khép chặt, để Tom cầm tay dẫn đi như một người mù. Clay cũng muốn làm như vậy với Jordan, nhưng cậu ta chỉ lắc đầu và dửng dưng bước đi giữa đường, một cậu bé gày gò với chiếc ba lô trên lưng và quá nhiều tóc trên đầu. Sau vài cái liếc nhìn qua cảnh thảm sát đó, cậu bé cúi nhìn đôi giầy của mình.

“Phải đến hàng trăm người,” Tom nói. Lúc đó là tám giờ, và trời tối đen, nhưng họ vẫn có thể nhìn xa hơn mức mà họ muốn. Nằm cuộn quanh chân cột tín hiệu giao thông tại ngã tư giữa học viện và Spofford là một cô bé mặc quần âu màu đỏ và áo cánh màu trắng. Trông cô bé chưa tới chín tuổi, và cô bé không đi giày. Cách đấy 20 iát là cánh cửa mở toang của ngôi nhà mà có lẽ cô bé đã bị kéo ra từ đó. “Hàng trăm người”

“Có thể không đến thế”. Clay nói. “Một số người như chúng ta cũng có vũ khí. Họ đã bắn chết khá nhiều lũ khốn kia. Đâm chết một số tên nữa.Tôi thậm chí còn trông thấy mọt tên bị tên đâm xuyên..”

“Chúng ta đã gây nên chuyện này.” Tom nói. “Anh có vẫn còn người giống chúng ta còn sống không?”

Câu hỏi này được trả lời khi họ đang ăn bữa trưa lạnh ngắt lúc nửa đêm của mình ở một bãi cắm trại bên lề đường khoảng bốn giờ sau đó. Lúc ấy họ đang ở trên Lộ 156, và theo một biển chỉ đường cho biết, khu này gọi là Scenic Turnout, nơi mà từ đó có thể trông thấy toàn cảnh ngọn đồi Historic Flint ở phía tây. Clay nghĩ đó sẽ là một khung cảnh rất đẹp, nếu ta được ăn trưa tại đây vào lúc mười hai giờ trưa dưới ánh nắng mặt trời thay vì mười hai giờ đêm dưới ánh sáng của chiếc đèn xách.

Họ đang ăn tráng miệng - hai thứ đồ ăn có mùi ôi thiu - khi một nhóm sáu người lê bước tới, tất cả đều là người già. Ba người trong nhóm đẩy theo những chiếc xe đẩy chất đầy nhu yếu phẩm, và tất cả sáu người đều có vũ trang. Đây là nhóm người chạy nạn đầu tiên mà họ trông thấy sau khi rời khỏi Học viện Gaiten.

“Này các bác!” Tom vừa gọi vừa vẫy. “Hãy kiếm một chiếc bàn ở góc này, nếu các bác muốn nghỉ ngơi một lát!”

Họ ngước nhìn. Trong nhóm họ có hai người phụ nữ, một người rất già với mái tóc bạc trắng đang phản chiếu ánh sao trời. Bà già giơ tay vẫy trả, rồi đứng lại.

“Bọn họ đấy,” một người đàn ông nói, và Clay nhận thấy rõ sự sợ hãi trong giọng nói của ông ta. “Đấy là bọn Gaiten”.

Một người đàn ông khác nói, “Các ngươi cút xuống địa ngục đi!”.Nhóm người tiếp tục bước đi, thậm chí còn nhanh hơn, cho dù bà già đi khập khiễng và người đàn ông bên cạnh phải dìu bà ta.

Alice nhảy lên, suýt đá phải chiếc đèn xách. Clay nắm lấy tay cô bé. “Đừng để ý, cháu.”

Cô bé phớt lờ. “Ít nhất thì chúng tôi cũng đã dám làm chuyện gì đó,” cô bé hét lên với nhóm người kia. “Các ông bà đã dám làm gì chưa? Các ông bà chỉ biết chui rúc thôi à?”

“Nói cho cô biết chúng tôi đã không làm gì.” Một người đàn ông trong nhóm lên tiếng. Nhóm người ấy lúc này đang đi ngang qua Scenic Turnout, và ông ta phải ngoái lại để nói với cô bé. Ông ta có thể làm được điều đó vì có một đoạn đường dài khoảng hai trăm iát ở khu vực này không có xác xe cộ. “Chúng tôi không khiến cho bọn chúng tôi nổi giận và trả thù những người thường. Chúng đông hơn chúng ta, các anh chị không nhận thấy…”

“Ông nói láo!” Jordan la lên. Clay nhận ra đó là lần đầu tiên cậu bé lên tiếng kể từ lúc rời khỏi Gaiten.

“Cũng có thể đúng cũng có thể không,” người đàn ông nói, “nhưng bọn chúng có sức mạnh khủng khiếp và dị thường. Không thể mua bằng đô la. Bọn chúng nói sẽ để cho chúng ta yên nếu ta để cho bọn chúng yên… Bọn chúng đã nói với chúng tôi, và với các anh chị như thế. Chúng tôi nói chúng tôi đồng ý”

“Nếu ông tin vào bất kỳ những gì bọn chúng nói hoặc truyền suy nghĩ cho ông - thì ông là một kẻ ngu.” Alice nói.

Người đàn ông quay mặt nhìn về phía trước, giơ một tay lên, xoay xoay bàn tay để làm một cử chỉ kết hợp giữa một câu nguyền rủa và một lời chào tạm biệt, và không nói gì nữa.

Bốn người bọn họ nhìn theo toán người với những chiếc xe đẩy cho đến khi họ chìm khuất trong bóng đêm, rồi quay lại nhìn nhau qua chiếc bàn cắm trại với những hình chạm khắc bằng các ký tự cổ.

“Vậy là bây giờ chúng ta đã biết,” Tom nói. “Chúng ta bị ruồng bỏ”.

“Có thể không phải thế, nếu bọn Người Ma muốn chúng ta tới nơi mà những - gì nhỉ, họ gọi là người thường à? - đang tới,” Clay nói. “Có thể câu chuyện của chúng ta là một cái gì đó không giống thế”.

“Cái gì?” Alice hỏi.

Clay có một suy nghĩ trong đầu, nhưng anh không muốn diễn tả thành lời. Nửa đêm không phải lúc thích hợp. “Ngay bây giờ chú chỉ nghĩ đến Kent Pond,” anh nói. “Chú muốn - chú cần phải biết chú có thể tìm thấy vợ và con hay không.”

“Có vẻ như chưa chắc họ đã còn ở trong đó, đúng không?” Tom chia sẻ. “Tôi muốn nói là, cho dù có chuyện gì xảy ra với họ, bình thường hay mất trí, có nhiều khả năng là họ đã di chuyển đến nơi khác.”

“Nếu họ không sao, họ sẽ để lại lời nhắn,” Clay nói. “Dù gì thì đó cũng là nơi tôi phải đến.”

Và cho tới lúc đó, trước khi họ đến được nơi cần đến và tìm hiểu được chuyện cần tìm hiểu, anh sẽ chẳng tốn thời gian để nghĩ xem tại sao Người Rách Nát lại xua họ tới một nơi an toàn nếu những người ở đó căm ghét và khiếp sợ họ.

Và tại sao Kashwak vẫn còn an toàn nếu lũ Người Ma biết rằng nơi đó vẫn còn an toàn.