← Quay lại trang sách

- 6 -

Họ đang di chuyển rất chậm theo hướng đông tới gần Lộ 19, một con đường cao tốc sẽ đưa họ vượt đường biên giới để vào bang Maine, nhưng tối hôm nay họ không làm điều đó. Tất cả các con đường ở khu vực này của New Hampshire dường như đều chạy qua thành phố nhỏ mang tên Rochester, và Rochester đã bị cháy trụi. Lửa vẫn còn âm ỉ cháy, tạo nên một vầng sáng hồng. Alice vượt lên trước và dẫn họ đi vòng tránh những đống đổ nát theo hướng tây. Đôi lần họ trông thấy dòng chữ KASHWAK = NO – FO được viết nguệch ngoạc trên vỉa hè; một lần họ trông thấy dòng chữ ấy được phun bằng sơn trên một thùng thư.

“Đó là khoản tiền phạt nghìn tỉ đô la và cuộc sống trong tù ở vịnh Guantanamo.” Tom nói với nụ cười héo hắt.

Lối đi ấy cuối cùng dẫn họ qua bãi đỗ xe rộng mênh mông của khu mua sắm. Từ xa, họ đã nghe thấy tiếng nhạc được phóng đại qua âm li đang chơi bản nhạc jazz mà Clay xếp vào nhóm nhạc siêu thị. Cả khu mua sắm chìm trong những đám tro đang còn bốc khói. Họ có thể ngửi thầy mùi thịt người chết trong gió nhẹ.

“Quanh đây có một bầy lớn”.Tom bình luận.

Bầy Người Ma đang ở trong khu nghĩa trang gần đó. Lối đi ấy đưa họ đi chếch về phía tây nam của khu nghĩa trang, nhưng khi vượt qua hết bãi đỗ xe, họ vẫn có thể trông thấy những con mắt đỏ của các dàn đài đĩa qua các hàng cây.

“Có lẽ chúng ta phải tiêu diệt bọn chúng”.ce bất ngờ dề nghị khi họ bước trở ra phố lớn. “Chắc chắn quanh đây phải có một chiếc xe chở khí proban”.

“Đúng thế, hay lắm!” Jordan nói. Cậu bé giơ hai nắm đấm lên cao và lắc lắc, lần đầu tiên trông cậu ta có chút sức sống kể từ khi họ rời khỏi Nhà Cheatham. “Vì thầy Viện trưởng!”

“Chú không nghĩ như vậy.” Tom nói.

“Sợ không dám thử mức độ kiên nhẫn của bọn chúng à?” Clay hỏi. Anh ngạc nhiên khi thấy mình thực sự ủng hộ ý tưởng điên rồ ấy của Alice. Thiêu cháy một bầy Người Ma nữa chắc chắn là một ý tưởng điên rồ, nhưng…

“Không được,” Tom nói. Dường như ông ta đang suy nghĩ. “Anh có thấy con phố đằng kia không?” Ông ta chỉ tay về phía đại lộ chạy giữa khu mua sắm và khu nghĩa trang. Đại lộ ấy bị tắc nghẽn vì xác xe, và gần như tất cả mọi chiếc xe đều quay đuôi về phía khu mua sắm. Clay có thể hình dung ra cảnh những chiếc xe ấy chở đầy người chen nhau cố trở về nhà sa khi xảy ra Xung Động. Mọi người đều muốn biết chuyện gì đang xảy ra và liệu gia đình họ có an toàn hay không. Họ rút điện thoại di động ra, không một giây chần chừ.

“Có chuyện gì với đại lộ ấy?” anh hỏi.

“Chúng ta hãy đi xuôi xuống một chút nữa,” Tom nói. “Hãy thận trọng.”

“Ông thấy gì à, Tom?”

“Tốt nhất tôi không nên nói. Có thể là không có gì. Hãy đi sát vào các thân cây, tránh khỏi vỉa hè. Và tránh các xác chết.”

Khi họ tiến sát tới các hàng cây, bản Misty và nhường chỗ cho bản Tôi để quên tim mình ở San Francisco , và họ lại một lần nữa có thể trông thấy những con mắt đỏ. Rồi Clay nhìn thấy một cái gì đó và dừng lại, “Chúa ơi,” anh thì thầm. Tom gật đầu.

“Cái gì thế?” Jordan thì thầm. “Cái gì thế?”

Alice không nói gì, nhưng qua hướng nhìn của cô bé và cô bé co rúm người lại, Clay biết rằng cô bé đã thấy c mà anh thấy. Có những người cầm súng trường đứng canh gác quanh khu nghĩa trang. Clay ôm lấy đầu Jordan, xoay nhẹ và thấy cậu bé cũng rúm người lại.

“Đi thôi,” cậu bé thì thầm. “Mùi ở đây làm cháu phát ốm.”