- 7 -
Tại góc Melrose, cách Rochester khoảng bốn dặm về phía bắc (họ vẫn có thể trông thấy ánh lửa hồng hắt lên đường chân trời phía nam), họ trông thấy một khu cắm trại nữa: một chiếc bếp lò bằng đá và những chiếc bàn cắm trại. Clay, Tom và Jordan đi nhặt củi khô.Alice tuyên bố mình là một Nữ Hướng đạo và chứng tỏ khả năng bằng việc nhóm một đống lửa nhỏ và đun nóng ba lon đựng thứ mà cô bé gọi là “đậu cà bông”.Trong lúc họ ăn có hai toán người chạy nạn đi qua.Cả hai toán đều nhìn họ; không ai trong hai toán ấy vẫy tay hay lên tiếng.
Khi con sói trong dạ dày anh đã bắt đầu chịu nằm yên một chút, Clay nói, “Sao ông có thể trông thấy rõ bọn đó, Tom? Xuyên qua cả bãi đỗ xe? Tôi nghĩ có lẽ phải đổi tên ông thành Mắt chim ưng.”
Tom lắc đầu. “Chỉ là may mắn thôi. Và nhờ ánh sáng từ Rochester. Anh biết đấy, than hồng?”
Clay gật đầu. Tất cả họ đều biết.
“Tôi chỉ tình cờ nhìn về phía khu nghĩa trang ấy đúng lúc đúng chỗ,và trông thấy ánh sáng phản chiếu trên nòng của một vài khẩu súng trường. Tôi tự nhủ đó không phải là thứ mà tôi nghĩ tới, rằng có thể đó chỉ là những chấn song hàng rào bằng sắt, hoặc một cái gì đó, nhưng..” Tom thở dài, nhìn những hạt đậu còn lại, đặt cái lon sang một bên. “Mọi người đều thấy đấy.”
“Có thể đấy là bọn người mất trí.” Jordan nói, nhưng cậu bé không tin điều mình nói. Clay có thể nhận thấy điều đó trong giọng cậu ta.
“Người Ma không gác đêm.” Alice nói.
“Có thể bây giờ bọn chúng cần ít thời gian ngủ hơn,” Jordan nói. “Có thể đó là một phần mới được lập trình.”
Khi nghe cậu bé nói như vậy, như thể những người mất trí kia là những chiếc máy tính hữu cơ đang trong giai đoạn được hoàn thiện, Clay không khỏi rùng mình.
“Bọn chúng cũng không chơi súng trường, Jordan ạ,” Tom nói. “Bọn chúng đâu cần đến thứ đó.”
“Vậy thì bây giờ chúng đã có trợ thủ canh gác cho chúng trong khi chúng nghỉ ngơi để nạp năng lượng.” Alice nói. Giọng cô bé như sắp vỡ òa. “Cháu ước gì chúng sẽ thối rữa nơi địa ngục.”
Clay không nói gì, nhưng anh đã nghĩ tới những con người mà họ đã gặp trong đêm, những con người với những chiếc xe đẩy - sự kinh tởm và khiếp hãi trong giọng nói của người đàn ông đã gọi họ là bọn Gaiten. Có khác gì ông ta gọi chúng ta là bọn giết người, Clay nghĩ. Rồi anh nghĩ tiếp. Mình nghĩ không nên gọi bọn chúng là người mất trí nữa; mình phải gọi bọn chúng là người điện thoại. Tại sao thế? Suy nghĩ tiếp theo càng làm anh cảm thấy khó thở: Khi nào thì một trợ thủ không còn là một trợ thủ nữa? Câu trả lời, đối với anh, có vẻ như là khi các trợ thủ trở thành đa số. Khi những người không phải là trợ thủ trở thành…
Ừ, nếu anh là người lãng mạn, anh sẽ gọi họ là người sống ngầm. Nếu anh không lãng mạn, anh sẽ gọi họ là ngưởi lẩn trốn.
Hoặc là những kẻ tội phạm.
Họ cố lê bước tới làng Hayes Station và trú đêm - tức ngày - tại một khách sạn đổ nát ven đường có tên là Thông Reo. Từ đây có thể trông thấy tấm biển đề Lộ 19, KENT POND SANFORD BERWICKS 7 DẶM. Họ không để lại giày trên bậc thềm.
Chuyện đó đã không còn cần thiết nữa.