← Quay lại trang sách

- 8 -

Anh đang đứng trên chiếc bục giữa chiếc sân chết tiệt kia, không thể nhúc nhích, và là đối tượng của mọi con mắt. Phía đường chân trời là một chiếc tháp với ngọn đèn đỏ nhấp nháy trên đỉnh. Chỗ này rộng hơn Foxboro. Các bạn của anh đứng xếp hàng phía sau, nhưng l không chỉ có mình họ. Những cái bục giống nhau chạy hết chiều dài của sân. Đứng bên trái Tom là người phụ nữ có mang mặc chiếc áo phông hiệu Harley - Davidson. Bên phải Clay là một người đàn ông cao tuổi - chưa già bằng viện trường Ardai, nhưng cũng xấp xỉ - với mái tóc muối tiêu được buộc lại sau gáy và vẻ khiếp hãi trên khuôn mặt thông minh. Xa hơn nữa là một người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai Miami Dolphins đã bị rách.

Clay nhìn những người anh biết trong số hàng nghìn người trên sân và không ngạc nhiên - đó chẳng phải là những gì thường diễn ra trong mơ ư? Một phút trước anh còn là một thằng nhóc bị cô giáo phạt trong lớp mẫu giáo, phút sau anh đang ngồi trên đỉnh tòa nhà Empire State Building với cả ba thành viên của Đứa con của Số phận.

Ban nhạc ấy không xuất hiện trong giấc mơ này, nhưng Clay trông thấy người thanh niên trần truồng hôm trước, người vừa chạy vừa đâm hai chiếc cần ăng ten xe hơi vào không khí (lúc này đã mặc áo quần sạch sẽ), và ông già đeo ba lô hôm nọ, người đã gọi Alice là tiểu thư, và cả bà già tóc đi khập khễnh đêm trước. Bà ta chỉ tay về phía Clay và các bạn anh rồi nói gì đó với người phụ nữ đứng bên cạnh.Người phụ nữ ấy là, Clay không hề ngạc nhiên, cô con dâu đang có chửa của ông Scottoni. Kia là bọn Gaiten , bà già đi cà nhắc nói, và cô con dâu của ông Scottoni khẽ nhếch môi để thể hiện sự khinh miệt.

Giúp tôi với! Người phụ nữ đứng trên chiếc bục cạnh Tom gọi. Chị ta gọi cô con dâu của ông Scottoni. Tôi cũng muốn có con như cô! Giúp tôi với!

Lẽ ra chị đã phải nghĩ đến điều trong khi vẫn còn có đủ thời gian , cô con dâu của ông Scottoni trả lời, và Clay nhận thấy, giống như trong mọi giấc mơ, không có ai thực sự nói. Đó là viễn cảm.

Người Rách Nát bắt đầu đi dọc hàng, và lần lượt giơ tay trên đầu từng người một. Hắn làm chuyện này giống như Tom đã làm trên nấm mồ của Viện trưởng Ardai, lòng bàn tay xòe ra. Clay có thể trông thấy cái gì đó giống như là một chiếc vòng mang mã hiệu sáng lấp lánh trên cổ tay Người Rách Nát và nhận ra rằng nó được chạy bằng điện. Anh cũng trông thấy một điều khác nữa. Sở dĩ Người Rách Nát có thể giơ tay trên đầu họ mặc dù họ đang đứng trên bục cao là vì Người Rách Nát không đứng trên mặt đất. Hắn bước đi bằng bốn chân trên không khí.

“Đàn ông mất trí,” hắn nói. “Đàn bà mất trí.” Và cứ mỗi lần như vậy, cả đám đông lại đồng thanh. “ĐỪNG ĐỤNG VÀO!” Trong giấc mơ của Clay, người điện thoại và người bình thường lúc này không còn sự khác biệt.

Clay thức dậy vào lúc chiều muộn.Anh bước ra ngoài và trông thấy Alice cùng Jordan đang ngồi trên bậc đá giữa sân đỗ xe và tòa nhà. Alice quàng tay qua người Jordan. Đầu cậu bé ngả vào vai Alice và tay cậu ta ôm lấy eo cô bé. Clay ngồi xuống bên hai đứa trẻ. Đằng trước họ, con đường dẫn tới lộ 19 và Maine hoàn toàn hoang vắng,trừ một chiếc xe tải hiệu Federal Express nằm chết giữa đường kẻ trắng với những cánh cửa hậu mở toang, và một chiếc xe máy bị va chạm bẹp rúm.

Yên lặng một lát,rồi Clay lên tiếng, “Các cháu có..”

“Trẻ em mất trí,” Jordan nói, vẫn không nhấc đầu khỏi vai Alice. “Đó là cháu.”

“Còn cháu là đàn bà mất trí,” Alice nói. “Chú Clay, ở Kashwak liệu có sân bóng đá không? Bởi vì nếu có cháu sẽ không tới gần đó đâu”

Có tiếng cánh cửa được khép lại sau lưng họ. Tiếng bước chân lại gần. “Tôi cũng vậy,” Tom vừa nói vừa ngồi xuống. “Tôi có rất nhiều vấn đề - tôi sẽ người đầu tiên thú nhận điều đó - nhưng tôi không ước được chết”

“Tôi không dám lạc quan, nhưng tôi nghĩ ở đó chỉ có một ngôi trường tiểu học là cùng,” Clay nói. “Học sinh phổ thông có lẽ bắt xe bus tới Tashmore.”

“Đó là một sân vận động ảo.” Jordan nói.

“Hử?” Tom nói. “Cháu muốn nói là giống như trong trò chơi trên máy tính à”

“Cháu nghĩ là như thế.” Jordan nhấc đầu khỏi vai Alice, và vẫn nhìn chằm chằm ra con đường hoang vắng dẫn tới San Ford, Berwicks, và Kend Pond. “Quên chuyện đó đi, cháu không quan tâm. Nếu bọn chúng không đụng vào chúng ta - người điện thoại, người bình thường - ai sẽ đụng vào chúng ta?” Clay chưa bao giờ trông thấy vẻ đau đớn như vậy trong đôi mắt trẻ thơ. “Ai sẽ đụng vào chúng ta?”

Không có ai trả lời

“Phải chăng là Người Rách Nát sẽ đụng vào chúng ta?”.Jordan hỏi, giọng cậu bé hơi cao hơn bình thường. “Phải chăng Người Rách Nát sẽ làm chuyện đó? Có thể lắm. Bởi vì hắn đang theo dõi. Cháu cảm thấy đang bị hắn theo dõi.”

“Jordan, cháu đi quá xa rồi đấy.” Clay nói, nhưng ý nghĩ của cậu bé quả thực có logic chặt chẽ. Nếu họ nhận được giấc mơ này - giấc mơ về những chiếc bục - thì có thể là hắn đang theo dõi. Ta không thể gửi thư đi nếu không có địa chỉ.

“Cháu không muốn tới Kashwak,” Alice nói. “Cháu không cần biết đó là khu vực có điện thoại hay không. Cháu muốn tới… tới Idaho.”

“Chú sẽ tới Kent Pond trước khi tới Kashwak hay Idaho hay bất cứ nơi nào khác.” Clay nói. “Chú có thể có mặt ở đó sau hai đêm đi bộ. Chú hy vọng mọi người cùng đi nhưng nếu mọi người không muốn - hoặc không thể đi cùng - chú cũng sẽ hiểu.”

“Cần phải biểu quyết để bế mạc cuộc thảo luận tại đây,” Tom nói. “Ai không muốn tới Kent Pond cùng chú Clay thì giơ tay?”

Không ai giơ tay.