- 5 -
Không có một Johnny Riddell nào từ trong bóng tối lao ra để nhào vào vòng tay của bố mình, nhưng Tòa thị chính vẫn còn sực nức mùi thức ăn mà những con người tụ tập ở đây sau khi xảy ra Xung Động đã nấu nướng trên những chiếc bếp ga và bếp lò. Bên ngoài căn phòng chính, trên chiếc bảng tin nơi thường dán những thông báo về các của thị trấn cũng như các sự kiện sắp diễn ra, có lẽ có tới gần hai trăm mẩu giấy nhắn tin. Clay, căng thẳng đến mức tức thở, bắt đầu đọc kỹ những mẩu tin này giống như một học giả tin tưởng rằng mình đã tìm ra bản Kinh bị đánh mất của thánh Mary Magdalene. Anh kinh sợ trước những gì có thể anh sẽ không tìm thấy. Tom và Jordan đi vào phòng họp lớn, vẫn còn đầy rác rưởi và những xác người chạy nạn từng tá túc ở đây để chờ đợi một sự giải cứu vô vọng.
Qua các tin nhắn được dán trên bảng tin, Clay thấy rằng những người sống sót đã đi đến chỗ tin họ có thể hy vọng nhiều hơn cả một sự giải cứu. Họ tin rằng sự cứu rỗi đang chờ đợi mình ở Kashwak. Tại sao lại là cái thị trấn bé nhỏ ấy, trong khi mà có lẽ toàn bộ vùng TR – 90 (chắc chắn là các khu vực tây bắc) đều không thể thu phát tín hiệu điện thoại? Những tin nhắc trên bảng tin không trả lời được câu hỏi đó. Dường như phần lớn đều giả định rằng bất kỳ ai đọc được những tin nhắn này đều không cần lời giải thích; nó giống như truyện “ai cũng biết, ai cũng đi.” Và thậm chí những mẩu tin rõ ràng và mạch lạc nhất cũng thể hiện rõ sự đấu tranh để kiểm soát sự phấn chấn và sợ hãi; phần đa các tin nhắn chỉ vẻn vẹn vài dòng, với nội dung chính là đi theo Đường Gạch Vàng tới Kashwak càng nhanh càng tốt và sẽ được cứu sống.
Gần cuối chiếc bảng, bị che khuất một nửa bởi tờ tin nhắn của Iris Nolan, một phụ nữ mà Clay biết khá rõ (chị ta là tình nguyện viên tại thư viện thi trấn), anh trông thấy mẩu tin nhắn với nét chữ nguệch ngoạc quen thuộc của con trai mình và nghĩ. Ôi, Chúa ơi, đội ơn Người. Đội ơn Người. Anh gỡ mẩu giấy ra khỏi chiếc bảng, cẩn thận đề nó không bị rách.
Mẩu tin nhắn đề ngày mùng ba tháng Mười. Clay cố nhớ lại xem đêm mùng ba tháng Mười anh đang ở đâu, nhưng không thể. Trong khu nhà kho ở North Reading, hay Quáng trọ Thung lũng Tình yêu, gần Methuen? Anh nghĩ chắc là khu nhà kho, nhưng anh không dám chắc tuyệt đối - tất cả ký ức lúc này nhập lại làm một và anh gần như không thể phân tách nổi, người đàn ông đeo đèn pin trên đầu lại trở thành người đàn ông trần truồng đang vừa chạy vừa đâm hai chiếc cần ăng ten xe hơi vào không khí, ông Ricardi tự sát bằng những mảnh kính sắc chứ không phải tự treo cổ, và Alice thì lại ngồi trong vườn nhà Tom, ăn dưa chuột và cà chua.
“Thôi đi nào.” Anh thì thầm, và cố tập trung để đọc mẩu giấy. Lần này chữ viết có vẻ sạch sẽ và cẩn thận hơn, nhưng nỗi đau trong đó vẫn rất rõ ràng.
Mùng ba tháng Mười>
Bố yêu quý
Con hy vọng bố vẫn còn sống và nhận được mẩu giấy này. Con và Mitch không sao nhưng Hughie Darden bắt được George, con nghĩ ông ta đã giết chết cậu ấy. Con và Mitch chạy nhanh hơn nên thoát được.
Con có cảm giác như đó là lỗi tại con nhưng Mitch nói làm sao biết đó là người điện thoại khi ông ta không khác mấy người bình thường và nói đó không phải là lỗi tại con.
Bố ơi, tình hình nguy hiểm lắm. Mẹ đã thành người của bọn họ, hôm nay con thấy mẹ ở trong một bầy. (Mọi người gọi đó là bầy người điện thoại). Trông mẹ không thảm hại như phần lớn bọn họ nhưng con biết nếu con ra ngoài đó mẹ sẽ giết chết con ngay khi vừa trông thấy con. NẾU BỐ TRÔNG THẤY MẸ THÌ PHẢI CẨN THẬN, CON XIN LỖI NHƯNG ĐÓ LÀ SỰ THẬT.
Chúng con sẽ tới Kashwak (trên miền bắc) vào hôm nay hoặc ngày mai. Mẹ của Mitch có mặt ở đây với cậu ấy, con phát ghen với cậu ấy. Bố ơi, con biết bố không dùng điện thoại di động và mọi người đều biết rằng Kashwak là nơi an toàn. Nếu bố đọc được tin nhắn này HÃY ĐẾN ĐÓN CON.
Con yêu bố Vô cùng!
Con trai của bố,
John Gavin Riddell
Thậm chí sau những tin tức về Sharon, Clay vẫn còn giữ đủ độ bình tĩnh cho đến khi anh đọc đến dòng chữ Con yên bố Vô cùng. Thậm chí có thể anh sẽ không sao nếu không có chữ V viết hoa ấy. Anh hôn lên chữ ký của cậu con trai 12 tuổi của mình, nhìn lên chiếc bảng tin với đôi mắt đã mất độ tin cậy – mọi thứ đều bị nhân đôi, nhân ba, rồi vỡ tan – và để cho một tiếng kêu khàn khàn đau đớn bật ra, Tom và Jordan vội chạy lại.
“Chuyện gì vậy, Clay?” Tom nói. “Cái gì thế?” Ông ta trông thấy mẩu giấy – được xé ra từ cuốn vở học trò có những đường kẻ màu vàng – và cầm lấy nó từ tay Clay. Ông ta và Jordan lướt nhanh qua mẩu tin
“Tôi sẽ tới Kashwak.” Clay nói giọng khàn khàn.
“Chú Clay, đó chưa hẳn là một ý kiến hay,” Jordan thận trọng. “Chú biết đấy, nhất là sau những gì mà chúng ta đã làm tại Học viện Gaiten.”
“Chú không quan tâm. Chú sẽ tới Kashwak. Chú phải đi tìm con trai chú