← Quay lại trang sách

- 6 -

Những người chạy nạn đã trú ẩn tại Tòa thị chính Kent Pond để lại rất nhiều nhu yếu phẩm khi họ rời đi, có lẽ là đồng loạt, để tới TR – 90 và Kashwak. Clay, Tom, và Jordan chuẩn bị bữa sáng với sa lát gà đóng hộp và bánh mỳ thiu, cùng với sa lát trái cây đóng hộp làm món tráng miệng. Sau khi ăn xong, Tom nói thầm gì đó vào tai Jordan. Cậu bé gật đầu. Hai người họ đứng dậy. “Anh tha lỗi cho chúng tôi chứ, Clay? Tôi và Jordan muốn nói chuyện riêng vài phút.”

Clay gật đầu. Khi họ đã đi khỏi, anh bật thêm hộp sa lát trái cây nữa và đọc lại bức thư của Johnny, lần này là lần thứ chín hay thứ mười gì đó. Anh gần như đã thuộc lòng bức thư ấy. Anh vẫn còn nhớ rõ cái chết của Alice, nhưng giờ đây dường như nó thuộc về một kiếp khác, liên quan tới một Clay Riddell khác. Một bản phác thảo, đúng thế.

Anh kết thúc bữa ăn của mình và cất bức thư đi vừa lúc Tom và Jordan từ ngoài sảnh trờ vào, họ đã tiến hành thảo luận xong cái mà các luật sư gọi là hộ thẩm, thời vẫn còn có các luật sư. Tom quàng tay qua đôi vai gầy của Jordan. Cả hai trông buồn rười rượi, nhưng đều có vẻ điềm tĩnh.

“Clay,” Tom bắt đầu, “chúng tôi đã thảo luận kỹ, và…”

“Hai người không muốn đi cùng tôi. Hoàn toàn dễ hiểu.”

Jordan nói, “Cháu biết đó là con trai chú và là tất cả, nhưng…”

“Và cháu biết rằng nó là tất cả những gì chú còn lại trên đời. Mẹ của nó…” Clay cười, tiếng cười khô khốc. “Mẹ, Sharon. Thật là nực cười. Sau tất cả những nỗi lo lắng của chú về chuyện Johnny bị dính độc từ con rắn độc màu đỏ khốn kiếp ấy. Thế nhưng hóa ra chính cô ấy lại là người sử dụng chiếc điện thoại đó.” Anh thở khò khè giống như có một tảng thịt đã mắc lại trong họng anh và đang đe dọa sẽ chặn đường phế quản của anh. “Và cháu có biết chuyện đó làm chú cảm thấy thế nào không? Giống như chú đã đề nghị làm ăn với quỷ sứ và rồi quỷ sứ đã thực sự tìm đến chú.”

Tom lên tiếng hết sức thận trong, như thể ông ta sợ sẽ làm Clay phát nổ như một quả mìn đang nằm chờ: “Bọn chúng căm ghét tất cả chúng ta. Ban đầu bọn chúng căm ghét tất cả mọi người rồi sau đó chỉ căm ghét mình chúng ta. Tất cả những gì đang diễn ra ở Kashwak, nếu đó là do chúng nghĩ ra, thì sẽ chẳng có gì tốt lành.”

“Nếu bọn chúng đang tái khởi động ở một mức nào đó cao hơn, có thể chúng đã lên tới bình diện sống - và - để - cho - sống.” Clay nói. Tất cả điều này đều là vô nghĩa, chắc chắn cả hai người kia đều hiểu rõ. Anh phải đi.

“Cháu nghi ngờ điều đó,” Jordan nói. “Chú có nhớ là chúng ta đã nói rằng chuyện này có vẻ giống như lùa gia súc vào lò mổ không?”

“Clay, chúng ta là người bình thường,” Tom nói. “Chúng ta đã thiêu cháy một bầy của chúng. Sống - và - để - cho - sống không áp dụng đối với chúng ta.”

“Đúng vậy,” Jordan nói thêm. “Người Rách Nát đã nói rằng chúng ta là những kẻ mất trí.”

“Và không nên đụng vào,” Clay nói. “Vì vậy chú sẽ không sao, đúng không?”

Và sau đó dường như cả ba người chẳng còn gì để nói nữa.